Hoắc Minh nhìn đám trẻ ở phía xa, đang vẽ búp bê gốm, rất nghiêm túc.
Anh khẽ vuốt mũi Ôn Noãn: “Hôm nay hình như em có tâm sự?"
Ôn Noãn cười gượng.
Cô đè thấp giọng, nói với anh mấy lời gần gũi giữa vợ chồng: “Hoắc Minh, em lo cậu... Em sợ cậu trị bệnh khỏe rồi cũng không thể khiến Minh Châu hạnh phúc.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nhìn cô một lát, sau đó khẽ cười.
Anh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, châm điếu thuốc đứng ngay đầu gió hút thuốc... Hút xong nửa điếu mới chậm rãi hỏi: “Em là sợ cậu không được sao?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Người làm trong nhà và bọn nhỏ đều có mặt, anh lại thản nhiên nói ra như vậy.
Hoắc Minh nhìn sảnh lớn.
Anh thấp giọng khẽ cười: “Bọn họ không nghe thấy.”
Ôn Noãn đi qua, là thật lòng muốn thương lượng với anh, Hoắc Minh xoa mặt cô hỏi lại: “Nếu anh bị bệnh, cũng không được, em sẽ để ý mà chia tay sao?”
lại.
Ôn Noãn nói sẽ không.
Hoắc Minh lại thấp giọng khẽ cười.
Mặt Ôn Noãn nóng rần, đang định đi thì eo lại bị người giữ
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, bờ môi dán sát bên tai cô, nóng ấm nói: “Bệnh của cậu, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”
Ôn Noãn: “...
Lục Khiêm khổ sở một thời gian.
Trong thời gian này, chuyện duy nhất an ủi ông là Minh Châu đến thăm ông. Cô nửa tháng đến kiểm tra thai sản một lần, dù cô rất ít khi nói chuyện với ông, chỉ là ngồi một lát rồi đi.
Nhưng như vậy đối với Lục Khiêm mà nói đã rất mãn nguyện rồi.
Hôm nay Minh Châu dẫn Thước Thước đến.
Cô đi kiểm tra thai sản, Thước Thước thì được bảo mẫu đưa đến, cậu bé đẩy cửa để lộ cái đầu nhỏ màu trà.
Lục Khiêm vừa ngẩng lên đã thấy.
Ông thấp giọng dịu dàng nói: “Sao không đi vào?”
Tiểu Thước Thước đóng cửa lại, cơ thể nhỏ bé chậm rãi đi qua, sau đó bò lên bên giường ngồi với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ bé dán sát vào ông.
Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.
Có lẽ là đứa nhỏ phát hiện ra gì đó.
Ông xoa đầu con trai: “Không gọi bố là ông cậu nữa sao?”
Tiểu Thước Thước sắp khóc rồi.
Cậu bé hít mũi, giọng khàn khàn: “Bố!”
Lục Khiêm gượng cười: “Cậu nhóc ngốc!”
Tiếu Thước Thước cũng chỉ là đứa bé, không che giấu tâm trạng như người lớn được, cậu bé kéo tay Lục Khiêm nói: “Bố... Con không trách bố! Bố mau khỏe lên ddil
"
Thậm chí là, thậm chí là bảo cậu bé nhường bố cho Manh Manh kia.
Cậu bé cũng nguyện ý.
Cậu bé không muốn bố chết.
Đôi mắt Lục Khiêm nóng rực, nửa đời trước ông sống quá tùy tiện, nửa đời sau lại có lỗi với rất nhiều người.
Có lỗi nhất là với Thước Thước.
Lục Khiêm kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng ôm con trai: “Bố đồng ý với con
J
Tiểu Thước Thước dán sát người ông.
Có lẽ cậu bé quá buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi mất, Lục Khiêm nhìn chăm chú gương mặt nhỏ kai một lúc lâu...
Ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Có vẻ như là âm thanh của Minh Châu.
Lục Khiêm xuống giường đi đến cửa, sau đó chợt sững người.
Trong hành lang không chỉ có Minh Châu, còn có Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm là bị Tùy Vân bắt đưa Minh Châu đến bệnh viện, cậu ta và Minh Châu không hợp nhau, nói vài câu đã gây nhau.
Đàn ông trẻ tuổi khó nén được kích thích.
Cậu ta vây Minh Châu ở hành lang, dáng vẻ như ức hiếp người vậy.
Nhưng không có ác ý.
Cậu ta trẻ tuổi anh tuấn, thời tiết mùa thu chỉa mặc áo ngắn tay, trên cánh tay còn lộ ra cả cơ bắp săn chắc...
Lục Khiêm tự phụ cả một đời.
Ông xuất thân danh môn.
Ông có vẻ ngoài không tầm thường.
Thời trẻ tuổi ông chính là ông Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy tự ti trước thân thể cường tráng của chàng trai trẻ, ông cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của mình.
Hổ thẹn!
Cảm giác trước giờ chưa từng có, bỗng nhiên xuất hiện.
Lục Khiêm quay về.
Ông dựa vào cửa, khẽ cười tự giễu mình.
Lục Khiêm à Lục Khiêm... Mày dựa vào đâu mà nghĩ Minh Châu nếu không phải mày thì không được chứ, mày nhìn đi, bây giờ một người đàn ông trẻ tuổi bất kỳ cũng có thể khiến mày trông yếu ớt, già nua xấu xí.
Mày có tư cách gì yêu cô ấy?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Khiêm điều chỉnh tâm trạng, mở cửa ra, ngoài cửa là Cố Vân Phàm và Minh Châu.
Lục Khiêm khách sáo lạ lẫm: “Đến đón Thước Thước sao? Thằng bé ngủ rồi!”
Minh Châu nhìn ông.
Cô cũng không phải ngốc, đương nhiên cô có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của công, mấy lần trước cô đến, rõ ràng ông rất vui... Ông ấy là vì Cố Vân Phàm.
Minh Châu không muốn giải thích gì.
Cô không nợ nần tình cảm với Lục Khiêm.
Ông lạnh nhạt, cô cũng lạnh nhạt gật đầu: “Đúng! Vậy..
Cô nhìn Cố Vân Phàm: “Anh ôm thằng bé đi.”
Cố Vân Phàm xoa mũi: Mẹ nó! Có cần phải hại cậu ta như vậy không chứ! Cái người họ Lục này bây giờ đang bệnh tật, một khi khỏe lại không chỉnh chết cậu ta hay sao, đây rõ ràng là ghen mà!
Cậu ta nhìn Minh Châu: Cô chắc chắn?
Minh Châu khẽ cười: “Lát nữa tôi phải đi ăn cơm với anh trai tôi, anh đi không?”
Đi!
Đương nhiên là anh ta đi!
Cố Vân Phàm không những không từ chối, lúc ôm thằng bé còn hôn nồng nhiệt: “Chú ôm! Thước Thước ngoan!”
Cậu ta thuận thế mà hôn.
Xem xem có thể khiến tên già kia tức chết không!
Sắc mặt Lục Khiêm rất kho coi.
Ông nhìn Minh Châu: “Bạn trai mới?”