Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt đó, Lục u vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt cô thuỳ mị, có sự dịu dàng như lần đầu làm mẹ.
Đó là dáng vẻ mà chương Bách Ngôn chưa từng thấy trước đây.
Dù sao cô Hò cũng từng sinh con, vừa nhìn đã biết, cô ấy không thèm bận tâm đến đôi vợ chồng chưa cưới có nhìn thoáng qua cũng dễ làm người khác chú ý kia, chỉ quan tâm hỏi Lục U: “Đứa bé động đậy à?”
Lục u đặt lòng bàn tay lên bụng, dịu dàng mỉm cười: “Đúng! Đây là lần đầu tiên cử động đây.”
Cô Hồ không kìm được mà đưa tay ra cảm nhận.
Cô ấy ngạc nhiên nói: “Rất hoạt bát nha! Xem tay chân nhỏ bé này cử động mạnh bao nhiêu kìa!”
Trong lòng Lục u mềm mại, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết dáng vẻ cô rũ mi trông thuỳ mị đến mức nào… Cách bốn, năm thước, Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn chăm chú.
Từ Chiêm Nhu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ta cười lạnh: “Chương Bách Ngôn, cũng không phải con anh, anh nhiệt tình như vậy làm gì!”
Chương Bách Ngôn thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt có thể phát ra băng. Kể từ khi mẹ Chương dùng thuốc ép hôn, tuy Chương Bách Ngôn và Từ chiêm Nhu là vợ chồng chưa cưới nhưng mối quan hệ của họ lại ác liệt hơn trước rất nhiều.
Họ đã đính hôn, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu quyết định ngày kết hôn.
Từ Chiêm Nhu rất bất mãn.
Bây giờ nhìn thấy Chương Bách Ngôn có vẻ mất hồn mất vía khi nhìn Lục u, cô ta càng không vui. Cô ta không thèm thử váy cưới nữa, cười lạnh nói: “Được rồi! Dù sao trong mắt anh cũng không có tôi, tôi cho anh không gian. Trái lại tôi muốn xem nếu không có tôi… người yêu cũ của anh có thể sà vào lòng anh hay không! Chương Bách Ngôn, anh nhìn cho rõ, bụng cô ta cũng lớn rồi, là bị Diệp Bạch ngủ thành lớn đó.”
Lời nói của cô ta cực kỳ khó nghe.
Chương Bách Ngôn giơ tay lên, Từ Chiêm Nhu rưng rưng nước mắt, nhìn anh chòng chọc.
Cuối cùng, Chương Bách Ngôn vẫn không đánh.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo nhưng hốc hác của Từ Chiêm Nhu, lạnh lùng nói: “Tôi và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi. Từ chiêm Nhu, chuyện giữa tôi và cô không liên quan gì đến cô ây.
Từ Chiêm Nhau cười đến rơi lệ: “Đau lòng cho cô ta à?”
Chương Bách Ngôn quay người rời đi, Từ Chiêm Nhu gọi anh từ phía sau: “Chương Bách Ngôn.”
Nhưng người đàn ông đó hoàn toàn không đế ý đến cô ta.
Chẳng bao lâu sau, anh biến mất trên tầng hai. Một lúc sau, dưới lầu vang lên tiếng ô tô khởi động, Từ Chiêm Nhu không hề quan tâm đến thể diện, vừa khóc vừa mắng: “Chương Bách Ngôn, đồ khốn nhà anh!”
Sau khi cặp đôi bất hoà này rời đi hết, cô Hồ mới vỗ ngực: “Thật sự là mở rộng tầm mắt. Hai người này vậy mà lại muốn kết hôn. Theo dì thấy, nhìn kiểu gì bọn họ cũng không hợp nhau. Cô Từ kia chỉ đơn phương thôi.”
Lục u cúi đầu mỉm cười, không trả lời.
Cô Hồ lập tức lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ vào tay cô: “Dì thấy Diệp Bạch cũng không tệ. Vóc người to lớn nhưng lại chu đáo hiếm có, là một người chồng hoàn hảo.”
Lục u ngước mắt lên mỉm cười, trong mắt cô có ánh sáng và hạnh phúc.
Cho dù gặp lại Chương Bách Ngôn, cô không khỏi nghĩ đến cha đứa bé trong bụng mình là ai, nhưng cô đã có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt rồi. Cô thích Diệp Bạch, người cô yêu là Diệp Bạch, cô không coi Diệp Bạch là người thay thế hay an ủi.
Cô thích sống với Diệp Bạch.
Lục u và cô Hồ trò chuyện cả buổi chiều, buổi tối đã đến lúc Diệp Bạch tới đón cô.
Nhưng đúng lúc anh tạm thời có việc.
Lục u muốn đi dạo bên ngoài một chút.
Mùa này cây ngô đồng ngoài trời rất đẹp.
Cô H’ô lo lắng cho cô, muốn đi cùng cô, Lục u khẽ cười nói: “Không sao đâu, mới bốn tháng thôi, cơ thể con vẫn rất linh hoạt.”
Cô Hồ cười: “Cũng đúng, còn nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy!”
Cô ấy lại thở dài: “Lúc mẹ con mang thai Lục Thước đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này làm cha con đau lòng chết đi được!”
Cò ấy vuốt ve bụng Lục U: “Dưỡng thai cho tốt.”
Lục u vâng một tiếng.
Sau đó, cô một mình đi dạo trên đường, hoa trên cây ngô đồng đã rụng, nhưng cành lá tươi tốt rất mát mẻ. Lục u đi dạo rất thoải mái, đi ngang qua một quán ven đường, cô còn mua một ly mâm xôi ướp lạnh.
Cô nhấp một ngụm, đang định gọi điện cho Diệp Bạch.
Chợt thấy một người đang đứng đối diện.
Đó là Chương Bách Ngôn.
Sắc mặt của anh có chút u ám, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, có thể coi là điềm đạm. Mà dáng vẻ anh đứng đó dường như đã rất lâu… Anh đang đợi cô ư?
Lục u không truy đến cùng.
Bởi vì người đã đi, chuyện đã qua, không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều.
Cô đứng đó, Chương Bách Ngôn đi về phía cô.
Trên con phố người đến người đi, khi gặp lại nhau đã là cảnh còn người mất.
Anh lên tiếng, giọng có chút khó khăn: “Hồi đi học chúng ta từng ăn kem ở đây, em có nhớ không?”
Lục u lắc đầu: “Không nhớ.”
Cò nói thật, từ khi ở bên Diệp Bạch, từ khi
mang thai, cô rất ít khi nghĩ đến quá khứ, kế cả quá khứ giữa Chương Bách Ngôn và cô.
Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Chương Bách Ngôn dần tắt.
Nhưng anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới có vẻ thoải mái hỏi: “Diệp Bạch đâu? Sao không ở bên em?… Con lớn vậy rồi mà các người vẫn chưa đăng ký kết hôn à?”
Lục u có thể nhìn ra được, Chương Bách Ngôn đã trở nên trầm tĩnh hơn nhiều.
Anh dường như đã buông tay, lại dường như không buông tay.
Cô khẽ nói: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi! Vào ngày hai mươi tháng năm.”
Thật lâu sau, chương Bách Ngôn nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lại dường như muốn nói điều gì đó.
Một lúc lâu, anh nở nụ cười rất nhạt: “Hoá ra là đã đăng ký rồi! Vậy thì… chúc mừng!”
Nói rồi anh rời đi.
Quay đầu rời đi.
Đi trên con đường người người qua lại, đi trên con đường bọn họ từng đi, anh vẫn nhớ lúc ấy Lục u đã ôm cánh tay anh, nhỏ giọng cầu xin:
“Chương Bách Ngôn, em chỉ ăn một cái thôi! Ăn một cái thôi!”
Trên đường phố người đến người đi, khóe mắt Chương Bách Ngôn lóe lên một tia sáng.
Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Anh nghĩ, may mà Lục u không nhìn thấy.
Anh nghĩ, cô kết hôn rồi, rất tốt!
Lục u lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng Chương Bách Ngôn. Cô không hoài niệm điều gì cả… cô đã kết hôn, cô đã có chồng, cô không thể thay đổi thất thường.
Điện thoại reo, cô vội lấy ra xem.
Là Diệp Bạch gọi tới.
“Quay đầu lại!”
Lục u quay người lại, cô nhìn thấy Diệp Bạch, anh mặc áo sơ mi xám đậm, quần tây đen, hiển nhiên là vừa chạy từ công ty tới. Trang phục công sở của anh không hợp với con phố nhỏ này, kể cả cây kem trên tay anh.
Còn là vị xoài.
Lục u ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn anh đi về phía cô và đưa cho cô cây kem trong tay.
“Chỉ được ăn một nửa thôi!”
Lục u ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô định sẽ
ăn hết.
Tháng sáu thích hợp ăn món này.
Diệp Bạch làm sao có thế không hiểu cô, nhưng anh chỉ nở nụ cười cưng chiều. Trong mắt anh… ngoại trừ ý cười, còn có Lục u, và Chương Bách Ngôn đang dần đi xa.
Anh không hỏi sao Lục u lại gặp được Chương Bách Ngôn.
Anh không hỏi cô họ đã nói chuyện gì.
Lục u là vợ anh, anh hoàn toàn tin tưởng cô… Họ đã quen nhau nhiều năm như vậy, tình cảm của họ bền chặt hơn nhiều so với tia lửa giữa Lục u và Chương Bách Ngôn hồi đó.
Diệp Bạch nhẹ nhàng sờ bụng cô: “Bé cưng có ngoan không?”
Lục u ừ một tiếng: “Hôm nay nó động đậy, nhưng bây giờ chắc vẫn đang ngủ. Khi nào nó cử động lại thì em sẽ nói cho anh biết.”
Diệp Bạch nhéo mũi cô: “Bản thân vẫn còn là một đứa trẻ mà giờ sắp trở thành mẹ trẻ rồi.”
Lục u cười ngượng ngùng.
Cô và Diệp Bạch ăn cơm bên ngoài, về đến nhà cô bèn nằm trên sô pha không chịu cử động.
Diệp Bạch xoa bóp chân cho cô.
Sau đó anh đi xử lý công việc, cuối cùng đến phòng tập thể dục để đốt cháy năng lượng.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn, cũng đã ngủ cùng nhau, nhưng có lẽ là vì Lục u đang mang thai, chưa từng có sinh hoạt vợ chồng nên hầu như không còn những động chạm mãnh liệt như trước nữa. Thỉnh thoảng vào sáng sớm, khi Diệp Bạch đang sung sức nhất, anh sẽ ôm cô vào lòng mà hôn cô, sau khi nụ hôn khiến cả cơ thể bốc lửa, anh phải vào phòng tắm tắm rửa.
Lục u lo lắng anh sẽ bận tâm.
Lúc này, Diệp Bạch lại đang ở trong phòng tập thể dục, Lục u mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc rock nặng nề.
Cô mởtúi khoai tây chiên, ăn như một con chuột nhỏ.
Cô nghĩ làm đàn ông thật khó.
Phải làm việc, phải cạnh tranh, về nhà còn phải chăm chỉ tập thể dục đế duy trì vóc dáng hoàn hảo. Thực sự là quá vất vả! Mà cách giữ dáng của Lục u thường là nhịn đói, khi béo lên cô sẽ nhịn đói mấy bữa, cho nên trước khi mang thai, cô chỉ nặng bốn mươi sáu cân, rất mảnh khảnh.
Ngay cả bây giờ cũng vẫn chưa đến năm mươi.
Cả người Diệp Bạch ướt đẫm mồ hôi, anh
mặc áo ba lỗ màu đen đi ra, lấy khăn lau mồ hôi.
“Lại ăn cái này!”
Nói thì nói vậy nhưng anh cũng ăn một miếng.
Lục U háo hức hỏi: “Ăn ngon không?”
Diệp Bạch nghiêng người khẽ hôn cô, hôn một lúc lâu mới đưa sang môi cô, hỏi ngược lại: “Có ngon không?”
Lục u đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé gần như không biết đặt ở đâu.
Cô dựa vào vai anh, mềm mại nhìn anh, có hơi do dự: “Không phải là anh… rất khó chịu sao…”
Diệp Bạch cúi đầu nhìn dưới thân mình.
Sau đó vỗ nhẹ cái đầu hạt dưa của cô: “Em nghĩcái gì vậy!”
Lục u cắn nhẹ môi.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, biết sự lo lắng của anh nên khịt mũi: “Diệp Bạch, có lúc em thấy rất có lỗi với anh! Nhưng em không muốn từ bỏ.”
Diệp Bạch thấp giọng mắng một tiếng cô ngốc.
Sau đó anh ôm cô vào phòng ngủ, không bật đèn, yêu cô trong bóng tối.
Anh bận tâm đến đứa bé, không quan tâm
đến bản thân mình, chỉ dùng tay để khiến cô sung sướng.
Giữa những hơi thở nóng bỏng đó, Lục u ôm thật chặt người đàn ông trên người mình, nức nở gọi Diệp Bạch… Lúc này, cô cảm nhận được niềm vui được trở thành một người phụ nữ, không phải thế xác mà là chốn thuộc về của linh hồn.
Từ xưa đến nay, chỉ có Diệp Bạch mới có thể cho cô loại cảm giác này.
Sau khi xong việc, Diệp Bạch ôm cô, đế cô bình ốn lại.
Cả hai người đều đố mồ hôi, hồi lâu vẫn không cách nào hoà hoãn lại từ cơn động tình… Diệp Bạch còn có thể cảm nhận được sự hổ thẹn và áy náy của cô đối với anh.
Nhưng Lục u, em không biết, người thực sự ích kỷ mới là anh.
Anh biết rất rõ chương Bách Ngôn vẫn thích em, nhưng anh vẫn chiếm giữ em, chiếm giữ mọi thứ thuộc về em… Bởi vì anh thích em, không muốn buông tay.
Đêm khuya, Lục u đã ngủ.
Diệp Bạch đi ra ngoài, hút một điếu thuốc rất lâu trước cửa số sát đất ở phòng khách.
Ánh đèn dần dần tắt đi, chân trời là một màu trắng sáng.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở tầng dưới, mang biến số Diệp Bạch đã quá quen thuộc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK