Sau đó ở trong trường xảy ra xung đột với bạn học bị người ta đẩy xuống lầu, chân bị thương.
Thư ký Liễu đang tìm bác sĩ tốt.
Lục Khiêm cúp máy lại gọi thêm mấy cuộc rõ ràng là đang giúp tìm người.
Minh Châu im lặng nghe ông nói chuyện.
Cô tưởng rằng lần nữa nghe tin tức về đứa trẻ đó cô sẽ xảy ra phản ứng kịch liệt nhưng thực tế trong lòng cô rất bình thản, có lẽ là chuyện đã qua hoặc là đã trải qua chuyện đáng sợ hơn, cô suy nghĩ thông suốt rồi.
Lục Khiêm nói chuyện khoảng chừng mười phút, trở về phòng ngủ.
Tiểu Lục U đang ở trong lòng mẹ ngủ rất ngon.
Minh Châu đang nhìn ông chằm chằm.
Biểu cảm của ông có chút căng thẳng, một lúc sau mới giơ điện thoại: “Thư ký Liễu có chút chuyện muốn anh giúp đỡ.”
“Là đứa bé đó sao?” Minh Châu trực tiếp hỏi.
Ông sợ cô giận, đi qua nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Minh Châu hơi ngồi dậy.
Cô nói: "Mẹ em quen một bác sĩ khoa xương cực kỳ tốt, chút nữa em sẽ liên hệ chút!"
Cơ thể của Lục Khiêm hơi cứng lại.
Ông có chút không dám tin.
Minh Châu cúi đầu sờ nhẹ đứa bé trong lòng, cô thấp giọng nói: "Lục Khiêm, em không phải không thích đứa bé đó nhưng em với anh cứ như vậy đa số liên quan đến anh! Em không đến mức phải chống đối một đứa trẻ. Huống hồ cô bé là chú Liễu nhận nuôi, độ tuổi cũng bọn họ cũng không nhỏ rồi, còn phải lo lắng như thế."
Lục Khiêm không nói chuyện, ông cũng sờ đầu Tiểu Lục U.
Minh Châu nói: "Em giúp anh liên lạc, anh đến bệnh viện xem thử đi!"
Lục Khiêm hơi do dự.
Vốn dĩ cuối tuần đặc biệt ở cùng bọn họ.
Minh Châu mỉm cười: "Không phải vẫn còn ngày mai sao, ngày mai không được thì sau này còn có vô số cuối tuần."
Cô không nói ra chính là chỉ cần anh sống thì thật ra cái gì cô cũng có thể thoải hiệp.
Lục Khiêm gật đầu.
Ông thay đổi đi ra ngoài, khi xuống lầu thì Tiểu Lục Thước đang làm bài tập ở sảnh lớn.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm.
Một lúc sai, mặt nhỏ hơi căng: "Bố, bố muốn ra ngoài?"
Lục Khiêm do dự một hồi, ông không muốn nói dối với trẻ con, chỉ nói: "Đi thăm một em gái, trưa trở về ăn cơm trưa với con!"
Tiểu Lục Thước gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập của cậu ấy.
Chỉ là nắm đấm siết rất chặt.
Lục Khiêm ngồi xổm xuống, sờ đầu của cậu: "Bố được sự đồng ý của mẹ rồi! Hay là con đi cùng bố?"
"Con phải làm bài tập!"
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lục Thước còn khá lạnh lùng.
Lục Khiêm lại xoa đầu cậu bé, mở cửa ra ngoài.
Ông vừa đi thì Tiểu Lục Thước đã buông bút xuống.
Cậu bé nhìn bóng lưng ở trước cửa, môi đỏ mím chặt---
Cứ luôn như vậy!
Ông luôn bỏ rơi bọn họ!
Trong lòng ông, công việc quan trọng hơn bọn họ, ngay cả Manh Manh đó cũng quan trọng hơn bọn họ!
...
Lục Khiếm đã đến bệnh viện.
Thư ký Liễu đang bận rối đầu, mời bác sĩ cho đứa nhỏ lại xử lý mâu thuẫn giữa các đứa bé.
Ở trước cửa phòng bệnh, phụ huynh của đứa bé nghịch ngợm đó đến rồi.
Thư ký Liễu là một người hiểu chuyện.
Nhưng đối phương quá đáng, không chỉ ức hiếp Lục Huân ra tay đẩy người mà phụ huynh đó đến mà không chịu xin lỗi, trực tiếp nói bồi thường một trăm nghìn xem như là việc tư.
Một trăm nghìn, tiền viện phí cũng không đủ.
Huống hồ đối phương còn không có chút hối cải.
Thái độ của thư ký Liễu cũng lạnh lùng, kết quả mẹ của đối phương hung dữ gào lên: "Một trăm nghìn còn không được, các người muốn bao nhiêu? Tôi nghe nói mấy người từ thành phố C chuyển đến, xuất thân của đứa trẻ này không ra gì thì con tôi nói vài câu có làm sao chứ?"
Thư ký Liễu tức đến muốn đánh người.
Vợ của anh ta kéo anh ta lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ông Lục đến rồi."
Lục Khiêm đến cùng với bác sĩ do bà Hoắc giới thiệu.
Bác sĩ không thích tham gia vào những việc này, nên vào phòng khám cho đứa nhỏ trước.
Lục Khiêm nhìn người đàn bà nhiều chuyện đó, nhíu mày.
Người phụ nữ đó nhìn Lục Khiêm, có chút sợ hãi, bà ta nhìn ra được người đàn ông trước mặt có thân phận không thấp.
Nhưng bà ta phải gan dạ.
Miệng của ai lớn, đè được uy phong thì người đó thắng.
Vì thế bà ta tiếp tục gào mồm lên nói: "Ôi, kiếm trợ thủ đến sao! Đây là không phải chuyện người nhiều thì có thể làm được, tôi còn nói cho mấy người biết một trăm nghìn, thêm một xu cũng không được! Đẩy nó thì làm sao chứ, một đứa có cha sinh không có sẽ dạy, đẩy hai cái cũng không chết được.
Thư ký Liễu đi lên muốn đánh người.
Vợ của anh ta ngăn lại.
Thư ký Liễu gấp gáp: "Là lúc nào rồi còn nói đạo lý quân tử gì nữa."
Không ngờ đến vợ của anh ta lên trước, bốp hai tiếng tát lên mặt của người đàn bà đó.
Cô ấy dùng sức rất mạnh.
Đột nhiên mặt của người phụ nữ đó đỏ lên, rất là đặc sắc.
Người phụ nữ lập tức gào lên: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Còn có thiên lý không?”
Lục Khiêm trầm giọng nói: “Đánh cô thì làm sao?”
Ông đi lên một bước.