An Nhiên dao động.
Có lẽ cô đã thích cậu từ lâu, chỉ là chính cô cũng không dám mơ tưởng bản thân và Hoắc Doãn Tư có thể như thế này.
Cô nghĩ, có phải chỉ cần cô đối xử với cậu thật tốt là có thể cho cậu hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc và vui vẻ của cậu là điều quan trọng nhất so với bất cứ chuyện gì khác.
Thậm chí, mỗi ngày đều bắt cô phải ăn món cà rốt mà mình ghét nhất cô cũng tình nguyện.
Bất tri bất giác, nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt cô.
Môi cũng run lên nhè nhẹ.
Cô nói: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta… Chúng ta…”
Hoắc Doãn Tư dựa vào đầu giường, im lặng nhìn cô, thật ra lúc này cơ thể của cô bên dưới lớp chăn không có lấy một mảnh vải, rõ ràng trước đó không lâu bọn họ còn vừa mới làm chuyện thân mật đến vậy, thế nhưng giây phút này lại có vẻ rất yên bình.
Cậu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.
Sau đó chuyển tay xuống dưới, chạm nhẹ lên khuôn mặt cô.
Cuối cùng là tay, dường như trong giây phút này, sự đau đớn từ vết thương trên tay cô đã được cậu xoa dịu.
Hình như trước đây cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô nhẹ nhàng như thế này.
Trước đây cậu chưa thổ lộ tình cảm của mình với cô, những lần thân thể tiếp xúc sau đó phần lớn đều là do tình dục điều khiển, thực sự chưa từng có những tiếp xúc an ủi dịu dàng như thế này.
Cậu rất thích.
Cậu cũng không hỏi lại về chuyện của Tân Bá Lai, Hoắc Doãn Tư là một người đàn ông kiêu ngạo.
Cậu chắc chắn người An Nhiên thích chính là mình.
Vậy nên, cậu tha thứ cho cô, là thật sự tha thứ.
Cậu sẽ không tự nhiên nhắc lại cái tên khiến người ta không vui kia, cho dù trong cuộc sống nhiều năm về sau của cậu và An Nhiên sẽ có những lần cãi vã, cậu cũng sẽ không lấy cái tên này ra khiến cô phải ấm ức, cậu thật sự muốn cô.
Không chỉ muốn, mà còn phải cho cô một cuộc sống thật tốt.
Muốn chăm sóc cô, muốn chú thỏ nhỏ của cậu có một bộ lông óng ả bóng mượt dưới sự chăm sóc của cậu, cậu muốn cô ngày ngày đều không phải phiền não, mỗi ngày chỉ cần nghĩ nên làm món gì ngon, chỉ cần cô đồng ý thì cũng có thể đi mua đồ đạc gì đó, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở bên làm bạn với cậu.
Cậu thích ở bên An Nhiên.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo đầu cô đặt lên hõm vai mình.
Một cô gái nhỏ bé, nằm trong lòng cậu, bật khóc.
Cậu không nói gì, cũng không quan tâm sơ mi của mình có bị bẩn hay không, cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang vỗ về con thú cưng yêu thích của mình.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, là phục vụ khách sạn mang cơm lên.
“Đừng khóc!”
Hoắc Doãn Tư thấp giọng nói, sau đó hôn lên môi cô, An Nhiên không dám nhìn cậu.
“Tôi đi lấy cơm! Em đứng dậy tắm rửa đi!”
Nói đến đây, ngay cả da mặt của Hoắc Doãn Tư cũng hơi nóng lên: “Trong phòng thay đồ có quần áo của tôi, em mặc tạm một cái sơ mi đi, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Nghiêm mang quần áo lên cho em.”
An Nhiên ngượng ngùng.
Hoắc doãn Tư cười nhạt, ra ngoài mở cửa.
Đợi cậu ra ngoài rồi, An Nhiên mới cầm lấy chiếc áo choàng tắm lúc trước cậu mặc choàng lên người, chạy chậm vào phòng tắm.
Cô không dám tắm quá lâu, sợ cậu quay về lại vào phòng tắm, sau đó không nhịn được mà như vậy như vậy… Thật ra An Nhiên rất đau, vừa rồi khi Hoắc Doãn Tư còn ở đây nên cô không quá để ý đau đớn về mặt sinh lý, nhưng lúc này cô mới cảm thấy eo mình đau nhức.
Tấm gương mơ hồ phản chiếu khuôn mặt cô.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve chính mình, có chút không thể tin nổi, thế nhưng cô cũng không thể lừa dối bản thân, cả tâm lý và sinh lý của cô lúc này đều vô cùng vui sướng.
Cô thích Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư đẩy xe đẩy đồ ăn tiến vào, đợi hai phút, lại không nhịn được muốn đi vào.
Cậu lấy một chiếc áo sơ mi màu tro, áo cậu mặc là cỡ bốn mươi tư.
Đứng ở cửa phòng tắm chờ An Nhiên.
Cô đi ra ngoài, toàn thân ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Đã bị người ta ôm vào lòng.
Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, một tay lau khô người cho cô, sau đó cẩn thận mặc áo sơ mi lên cho cô, cài hết các nút. An Nhiên cảm thấy hơi không quen, trước đây đều chỉ có cô chăm sóc cho cậu.
Chưa từng mặc quần áo cho cậu, nhưng đã từng thắt cà vạt.
Hoắc Doãn Tư làm xong, cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, nói: “Trước đây không phát hiện ra em nhỏ bé như vậy!”
Cô chỉ cao tới vai anh, có lẽ cùng lắm cũng chỉ được một mét sáu mươi.
Sáng nay, khi cậu bao vây cô ở dưới thân mình, cô chìm trong chiếc giường mềm mại, nhẹ như lông hồng.
Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư lại mang theo một chút hứng thú với chuyện kia.
Nhưng rồi cậu cũng không tiếp tục, chỉ dẫn cô vào phòng ăn ăn cơm, cậu gọi rất nhiều món ăn, bày đầy cả một bàn, thậm chí còn có một chai rượu vang.
Giống như ăn mừng.
An Nhiên đã quen phục vụ cậu khi ăn cơm, cô cắt cho cậu một miếng bít tết mềm mại mọng nước, rồi đẩy ra trước mặt cậu.
Hoắc Doãn Tư xiên một miếng nhỏ, đưa đến trước miệng cô: “Trước kia chỉ trêu đùa em, bây giờ chúng ta đã giải thích rõ ràng với nhau… sao có thể tiếp tục bắt nạt em như thế nữa?”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi vẫn còn chưa nghĩ xong.”
Hoắc Doãn Tư cười: “Vậy em cứ nghĩ từ từ!”
An Nhiên nhìn thấy hộp thuốc hạ sốt kia, nhẹ giọng hỏi cậu có muốn uống một viên hay không, Hoắc Doãn Tư hơi giật mình một chút, sau đó liền nở nụ cười… Cô đã ở đây, sao cậu còn phải cần thuốc nữa!
Cậu đưa tay xoa đầu cô: “Chiều nay tôi bảo thư ký Nghiêm xin nghỉ việc giúp em! Đừng đi, ở lại làm việc với tôi.”
Cậu muốn đưa cô về thành phố B.
Thế nhưng trước khi rời đi, cứ ở lại thành phố W chơi mấy ngày cũng được, không bị làm phiền lại càng không cần phải nghe mấy lời “hỏi thăm ân cần” của cha ruột cậu.
An Nhiên nhấc mắt nhìn cậu.
Hoắc Doãn Tư nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi nói nghiêm túc đấy!”
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Em theo tôi làm việc đã hơn một năm, tôi nghĩ em sẽ hiểu rõ tính cách của cô, tôi không bao giờ tiêu tốn sức lực của mình vào những chuyện không liên quan, mọi thứ tôi muốn làm đều phải đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi đã chắc chắn chúng ta phù hợp mới có thể ở bên nhau, cũng sẽ đi tới hôn nhân, trừ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc em không muốn.”
An Nhiên cúi đầu ăn bít tết, một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Không phải quá nhanh sao?”
“Nhanh hả? Tôi cảm thấy không nhanh.” Một câu hai nghĩa.
An Nhiên đỏ mặt: “Tôi không nói đến chuyện kia!”
“Thế chuyện gì?”
……
An Nhiên không thèm quan tâm tới cậu, có lẽ cô thực sự rất đói, cô ăn hết một miếng bít tết hai trăm gam, còn uống thêm một bát súp.
Hoắc Doãn Tư chỉ vào miếng và rốt nho nhỏ trong bát: “Không được lãng phí!”
Cô nhấc mắt, trong mắt lại long lanh nước.
Cậu lại bắt nạt cô.
Cậu đã nói là sẽ không bắt nạt cô nữa.
Vẻ mặt Hoắc doãn Tư dịu dàng hơn một chút, nói chuyện giống y như đang lừa gạt: “Vậy em hôn tôi một cái, hôn một cái sẽ không bắt em ăn cà rốt nữa, ngày nào em cũng hôn tôi, tôi sẽ cho em ăn món khác.”
Tinh thần của An Nhiên bị cậu thúc giục tới đơ luôn.
Cậu… Có phải có ý kia không?
Từ góc nhìn của cô, Hoắc Doãn Tư chính là kiểu cậu chủ cao quý, tác phong nhẹ nhàng, căn bản sẽ không nói ra những lời không biết xấu hổ như thế này, thế nhưng cậu lại nói trôi chảy đến vậy, không lẽ cậu đã từng có nhiều kinh nghiệm về chuyện này sao?
Hoắc Doãn Tư lại như thể đi giày trong bụng cô.
Cậu cười khẽ một cái: “Tôi chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên.”
An Nhiên không tiện hỏi lại, thế nhưng vốn dĩ Hoắc Doãn Tư không hề có ý định buông tha cho cô, thẳng tay kéo cô ngồi lên đùi mình… Sau một hồi cọ xát, biểu cảm của cả hai người đều có chút không kiềm chế nổi.
Cô gục đầu lên vai cậu: “Anh vẫn còn chưa ăn xong.”
“Muốn ăn cái khác cơ.”
Cậu thản nhiên dứt lời, sau đó liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô. Dịu dàng hôn một lúc lâu, giọng cậu bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Nhắm mắt lại, ôm tôi.”
Cơ thể An Nhiên không kiềm chế được mà run rẩy.
Mặc dù cô và cậu đã xảy ra quan hệ, nhưng tình hình lúc ấy khá lộn xộn, nói nghiêm túc thì hai người họ thực ra chưa từng yêu đương, chỉ cứ mập mờ mông lung như vậy đến tận bây giờ rồi đi thẳng tới bước tiếp xúc thân thể.
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Cô nhắm mắt lại, Hoắc Doãn Tư vừa hôn vừa liếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn vì động tình thì thầm sát bên tai cô: “Sáng nay tôi vẫn chưa được nhìn rõ em, cho tôi nhìn lại được không?”
“Không được!”
An Nhiên siết chặt chiếc áo sơ mi màu xám trên người, khe khẽ cầu xin.
Đèn ở đây rất sáng, soi rõ cho hai người, vốn dĩ không thể che giấu được gì cả, thà cô nằm trên giường cho cậu đòi hỏi một hồi, cho dù có đau đớn thì cũng không tới mức ngại ngùng như bây giờ.
Thế nhưng cô làm sao có thể đọ được với cậu.
Cô không chỉ đơn giản là người phụ nữ đầu tiên của Tổng Giám đốc Hoắc, Hoắc Doãn Tư, mà tính cách của cậu còn kiêu ngạo như vậy, ngay cả ở độ tuổi nhiệt huyết tràn trề nhất này mà cũng không xem loại phim kia.
Cậu không có hứng thú khám phá cơ thể của phụ nữ.
Thế nhưng cậu chỉ muốn nhìn của An Nhiên.
Vì vậy, trong tiếng rên rỉ của cô, cậu vẫn có thể lừa gạt cô để đạt được mục đích của mình.
Trong căn phòng xa hoa, tình cảm tràn lên không thể kiềm chế.
An Nhiên ôm cổ cậu, nhỏ giọng cầu xin cậu xem xong nhanh một chút, cô sợ thư ký Nghiêm tiến vào, hình như thư ký Nghiêm có thẻ phòng, nếu chị mà nhìn thấy thì đời này cô không cần ra ngoài nữa.
Cô càng sợ hãi, Hoắc Doãn Tư lại càng cảm thấy thú vị.
Cậu không có thói hư tật xấu gì trên mặt tâm lý, nhưng cậu chắc chắn rằng mình thích bắt nạt cô.
Đồ ăn trên bàn bị gạt sang một bên, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nằm trên chiếc khăn trải bàn màu xanh thẫm.
Hoắc Doãn Tư dịu dàng hôn cô.
Cậu cúi đầu an ủi cô: “Đừng sợ! Tôi chỉ nhìn thôi.”
An Nhiên bật khóc, cậu thật biến thái, thế nhưng cho dù cậu có biến thái cô cũng vẫn thích… Cô cảm thấy bản thân mình rất không có cố gắng, sau đó, trong tình cảnh khiến cô càng không thể chịu nổi hơn nữa, cô chỉ có thể bật khóc nức nở: “Tôi không muốn ở bên anh nữa! Hoắc Doãn Tư tên khốn nạn nhà anh! Đồ biến thái.”
Giữa những lúc này mà nói như thế, chẳng qua chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi.
Cùng lắm chỉ coi như trợ hứng.
Có người đàn ông nào sẽ thực sự để ý, thực sự dừng lại chứ?
Một tiếng sau, cô khóc quá dữ dội, cậu chỉ có thể bế cô vào phòng ngủ tiếp tục bắt nạt… Ánh mặt trời sau giờ trưa chiếu vào phòng ngủ, chiếu lên khung cảnh mãnh liệt.
Chạng vạng.
Thư ký Nghiêm quét mở cửa phòng tiến vào, trong tay ngoài quần áo đã được giặt sạch của Tổng Giám đốc Hoắc còn có mấy bộ quần áo dành cho nữ, đầy đủ từ trong ra ngoài.
Thậm chí còn có mấy món thuốc bổ.
An Nhiên nhìn có vẻ rất yếu ớt, chị sợ Tổng Giám đốc Hoắc làm người ta tới hỏng mất, làm hỏng rồi thì kiếm đâu ra nữa.
Đẩy cửa ra, trong phòng tĩnh lặng.
Phòng ăn, thực sự hơi bừa bãi.
Một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bị tùy tiện vứt trên tấm thảm dưới sàn nhà, nhìn có vẻ nhăn nheo dúm dó tới đáng thương. Thư ký Nghiêm nhận ra chiếc sơ mi này, sản phẩm cao cấp của một thương hiệu thời trang quốc tế, giờ đã nhăn như một cái giẻ lau.
Khăn trải bàn cũng không còn ra hình ra dạng.
Thư ký Nghiêm đi tới cửa phòng ngủ xem một chút. Cánh cửa phòng đóng chặt, nhưng mùi hương động tình của nam nữ tràn ngập trong không khí, giữa sự ngang ngược của nam giới lại hòa lẫn một chút hương vị ngọt ngào.
“Thật là dữ dội!”
Thư ký Nghiêm cảm thán một câu, sau đó đặt mấy cái túi to xuống, bắt đầu dọn dẹp như một bà mẹ già.
Sau khi dọn dẹp, chị gọi điện thoại cho người tới dọn đồ ăn đi.
Sau đó lại đặt trước cho Tổng Giám đốc Hoắc một bữa ăn khuya vào lúc chín giờ tối.
Làm xong tất cả những việc này, chị đang định rời đi, không ngờ cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra.
Hoắc Doãn Tư tinh thần phấn chấn bước ra, mặc quần tây đen, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng tới mức không giống một người đàn ông cả ngày đắm chìm trong tình dục.
Thấy thư ký Nghiêm đã dọn dẹp gọn gàng tất cả, cậu cũng chẳng mảy may ngại ngùng.
Cậu đi tới, mở mấy cái túi to kia ra, nhìn thử: “Rất hợp với An Nhiên.”
Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng than thở: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài kiềm chế một chút!”
Hoắc Doãn Tư liếc nhìn chị một cái, trên mặt hiện lên màu hồng nhạt, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã tùy ý nói: “Giúp An Nhiên xin nghỉ toàn bộ các công việc ở đây, tôi đưa cô ấy đi chơi mấy ngày ở thành phố W rồi về thành phố B! Đúng rồi, sắp xếp chuyên cơ cho tôi vào ngày kia, tôi sẽ không về bằng xe của công ty.”
Sắp xếp như vậy, thư ký Nghiêm cũng không thấy kì quái.
Thứ chị thấy kỳ quái chính là: “Tổng Giám đốc Hoắc định đi chơi ở đâu?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại một chút, vô cùng bình tĩnh nói: “Ngay tại khách sạn.”
Thư ký Nghiêm:…Còn có thể không biết xấu hổ hơn được nữa không?
Nhưng rất nhanh chị đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười nói: “Vậy chúc Tổng Giám đốc Hoắc đi chơi vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư nhận ra chị hơi kỳ quái, nhưng mà bây giờ tâm trạng của cậu đang rất tốt, bèn không thèm so đo với chị, phẩy tay cho người rời đi.
……
Thư ký Nghiêm xuống tầng.
Chị tới nhà hàng ăn cơm, đúng lúc gặp nhóm người vừa đi chơi về, chiếm một bàn hai mươi chỗ trên tầng hai của nhà hàng, mà chủ đề đang được các nhân viên nữ thảo luận đều là: “Tại sao hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc không ra ngoài?
Thấy thư ký Nghiêm đi tới, ban đầu vốn dĩ mọi người đều im lặng.
Nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà hỏi.
Thư ký Nghiêm đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của Tổng Giám đốc Hoắc, chị chỉ nói qua loa mơ hồ: “Cơ thể Tổng Giám đốc Hoắc không thoải mái, cần được nghỉ ngơi!”
À, Tổng Giám đốc Hoắc bị ốm?
Luôn luôn có một vài người muốn ra vẻ nịnh bợ: “Vậy chúng ta có cần phải cử người đại diện lên thăm Tổng Giám đốc Hoắc không?”
Một người khác chua xót nói: “Tôi thấy chắc chắn có người ở bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc rồi! Chính là cái cô thư ký mới tới đó, không phải là ỷ vào mình mang họ An, ngoại hình lại có mấy phần giống An Nhiên, suốt ngày dán vào bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc đó hả!”
“Đúng, có lẽ cô ta đang chăm sóc Tổng Giám đốc Hoắc đấy!”
Thư ký Nghiêm chỉ cười không nói, chị thong dong ăn cơm uống trà.
Ăn xong, các đồng nghiệp khác bèn rủ chị lên tầng hai mươi sáu chơi: “Trên đó có một quán bar, ca sĩ ở đó hát rất hay, thư ký Nghiêm, chúng ta tới đó đi, ghi sổ cho chúng tôi nhé!”
Thư ký Nghiêm đã ngủ một chút buổi trưa, đúng lúc này cũng muốn đi thư giãn một chút, bèn đồng ý.
Gần chín giờ tối, gần ba mươi nhân viên nữ của Hoắc Thị ăn mặc vô cùng mát mẻ đến ngồi trong quán bar. Bên trong hơi tối, cũng không có nhiều người, chỉ một bàn trong góc là có người ngồi, có vẻ là một nam một nữ.
Các cô cũng không để ý, ngồi xuống gọi rượu và bánh ngọt.
Sau đó bọn họ bắt đầu tán gẫu, chủ đề hoàn toàn nghiêng về phía chuyện của Hoắc Doãn Tư, nói thoải mái không ai ngăn cản.
Càng nói họ càng cảm thấy Tổng Giám đốc Hoắc và cô thư ký mới kia có gì đó mờ ám với nhau.
Đang lúc nói chuyện hăng say, bỗng nhiên có người chỉ vào góc phòng, lắp bắp nói: “Hình như là Tổng Giám đốc Hoắc kìa! Người bên cạnh anh ấy… Hình như là An Nhiên!”
A…
Sao Tổng Giám đốc Hoắc lại ở bên cạnh An Nhiên được!
Tuyệt đối không thể nào!
Thế nhưng khi các cô xoay đầu nhìn qua, liền thực sự nhìn thấy Tổng Giám đốc Hoắc, trong góc phòng kín đáo nhất, Tổng Giám đốc Hoắc đang nghiêng người ngồi đó, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh cậu, sườn mặt Tổng Giám đốc Hoắc nhìn rất dịu dàng, cậu đang nghiêng người hôn môi với cô gái kia.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, không nhanh không chậm như thể muốn hôn tới cùng trời cuối đất.
Cô gái không chịu, cậu lại giữ lấy đầu cô, hình như dỗ dành mấy câu, rồi lại tiếp tục hôn.
Nhìn kỹ lại, đúng thật là An Nhiên.
Thực ra đó là ai không quan trọng, quan trọng là… các cô chưa từng nhìn thấy một Tổng Giám đốc Hoắc như vậy. Bình thường các cô không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ của Tổng Giám đốc Hoắc khi yêu đương, càng không thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ dịu dàng của Tổng Giám đốc Hoắc với phụ nữ.
Thế nhưng bây giờ các cô đã nhìn thấy.
Hóa ra, Tổng Giám đốc Hoắc cũng có thất tình lục dục, cậu cũng sẽ sinh lòng yêu thương với phụ nữ.
Hóa ra, Tổng Giám đốc Hoắc với An Nhiên là thật!
Mọi người nín thở, một lúc lâu sau, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Hình như trong hai người họ, Tổng Giám đốc Hoắc thích An Nhiên nhiều hơn một chút! Tổng Giám đốc Hoắc thực sự rất thích cô ấy.”
Cho nên mới vội vàng theo đuổi cô trở lại ngay khi vừa gặp mặt sau khi chia tay.