Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước về đến nhà.
Bà Liễu đã thức dậy đang rón rén chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Cậu dậy rồi à!”
“Tôi đã làm cho cậu hai quả trứng chần, lại cố tình chuẩn bị sữa bò tươi, đàn ông ở tuổi này phải bồi bổ nhiều vào.”
Lục Thước ừ một tiếng: “Cảm ơn mẹ!”
Bà Liễu giật mình.
Sau đó bà giả vờ tức giận: “Miệng ngọt thật đây, cháu với Tiểu Huân còn chưa đăng ký kết hôn đâu, giấy chứng nhặn đăng ký kết hôn cũng chưa lấy mà.”
Luc Thước cười.
Cậu lấy ra giấy tờ đi đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc.
Trong phòng bếp, bà Liêu đang làm bữa sáng, thỉnh thoảng mùi đồ ăn sẽ bay ra, phòng ngủ của Lục Huân ở bên tay phải vẫn yên ắng.
Tối hôm qua náo loạn đến rất khuya, bây giờ cô ấy còn chưa thức dậy.
Khuôn mặt Lục Thước rất dịu dàng.
Cậu bóp thuốc lá đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ yên ắng có mùi thơm của con gái, Lục Huân còn đang ngủ, cơthế nhỏ bé chôn trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen dài.
Lục Thước ngồi ở mép giường cười nhẹ nhàng.
Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ây.
Lục Huân tỉnh, cô ấy nằm trong chăn nhìn cậu.
Lục Thước lớn lên đẹp mắt, lúc này khuôn mặt lại rất dịu dàng, cô ấy nhìn một lúc thì ngoan ngoãn đưa khuôn mặt nhỏ lại gần, ghé vào bắp đùi của cậu…
Lục Thước vuốt ve khuôn mặt của cô ấy một lúc, khàn giọng nói: “Em mặc quần áo đi.”
Lục Huân không nghĩ đến.
Cậu dùng giấy tờ trong tay vỗ nhẹ vào mông cô ấy: “Vợ nhà ai lười như em chứ, mẹ em đã đứng lên làm xong hết đồ ăn sáng rồi.”
Lục Huân lại con người lại trong ngực cậu, không chịu đứng lên.
Cuối cùng vẫn là Lục Thước tự tay giúp cô mặc vào bộ quần áo lông cừu ở nhà, õm cô ra ra chỗ ghế sofa.
Khi thấy hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân và thiệp kết hôn,
Lục Huân lập tức tỉnh táo lại.
Môi cô ấy run rẩy, đến tiếng nói cũng đầy giọng mũi: “Lục Thước, anh chưa nói trước… Chúng ta… Quá bất ngờ.’
Cô ấy không muốn tạo áp lực cho cậu.
Lục Thước đưa tay sờ cái đầu nhỏ của cô ấy, dịu dàng nói: “Anh đã quyết định kỹ sẽ sống cả đời này với em, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì.”
Nhịp tim Lục Huân đập nhanh.
Cô ấy cầm những hợp đồng kia, cơ bản cô ấy cũng không thấy rõ, cũng không biết Lục Thước đã chuyến nhượng hết tài sản tư nhân đứng tên cậu sang cho cô ấy, hơn nữa trả lại 10% cố phần Lục Thị cho cô ấy luôn.
Sau này trừ Lục Thước, cổ phần của Lục Huân và Lục u cũng giống nhau.
Lục Huân căn bản không quan tâm những việc này, tim cô ấy đập càng lúc càng nhanh, cô ấy chỉ biết một điều.
Cô ấy sắp có gia đình.
Khi còn nhỏ cô ấy đã bị bỏ rơi rất nhiều lần, cô ấy chỉ muốn có một ngôi nhà mà thôi, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được, mà người này
đúng lúc lại là Lục Thước.
Người mà cô ấy yêu sâu sắc.
Trên đời còn chuyện gì làm người ta hạnh phúc hơn được nữa sao?
Cô ấy không hề nhúc nhích một lúc láu.
Lục Thước bóp mặt cô ấy một cái: “Sao vậy, vui vẻ đến choáng váng rồi à?”
Lục Huân liếc cậu một cái: “Nếu em ký thật, anh… Sẽ không hối hận chứ?”
Hiếm khi cô ấy trẻ con một lần: “Em ký xong là thành vợ của nah, sau này anh không thể cưới Tư An Nhiên, Vương An Nhiên gì nữa, Lục Thước, anh nghiêm túc chứ?”
Lục Thước lặng lẽ nhìn cô ấy.
Rất lâu sau đó, cậu mới nói nhỏ: “Anh không muốn cưới ai hết, chỉ muốn cưới Tiếu Huân của chúng ta thôi.”
Lục Huân cắn nhẹ môi dưới.
Sau đó, cô ấy đế hợp đồng lên đùi cậu, xoay người ký tên của mình.
Nghiêm túc mà trịnh trọng!
Viết xong, ngón tay mảnh mai của cô ấy run rấy, nửa ngày sau cũng không ngước mắt lên.
Lục Thước nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ây.
Sau đó cô ấy bị cậu ỏm vào trong ngực, nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán cô ấy, cực kì trân trọng… Ngay tại giây phút yên tĩnh đẹp đẽ này, bà Liễu ở bên ngoài gọi Lục Thước ra ăn sáng.
Lục Huân hơi không nỡ.
Lục Thước cũng thế, nhưng hôm nay cậu ấy bạn quá, chút nữa còn phải đưa giấy đăng ký kết hôn qua văn phòng luật sư nữa.
Cậu thấp giọng nói: “Em ngủ thêm một lát đi! Không phải buối chiều em phải gặp khách hàng sao.”
Diệp Bạch không ở đây, Lục Thước muốn sắp xếp người đi cùng cô nhưng Lục Huân không muốn.
“Chỉ là gặp khách hàng thôi, cũng là người quen.”
Lục Thước gật đầu.
Bà Liễu ăn bữa sáng với cậu, rất dịu dàng quan tâm dặn dò cậu vài câu, cũng chỉ đơn giản là sự yêu mến của người lớn với con cháu mình. Lúc gần đi, Lục Huân mặc quần áo gọn gàng tiễn cậu xuống tầng.
Lục Thước ngồi vào xe, vẫy tay.
Lục Huân xoay người, hôn một cái trên môi cậu, Lục Thước lẩm bẩm: “Buổi chiều anh đón em sang chỗ bố mẹ anh, cùng nhau ăn một bữa
cơm.”
Lục Huân gật đầu.
Cô ấy muốn đứng thẳng người lên, nhưng Lục Thước lại đè gáy cô ấy lại, hôn sâu một cái.
Hôn một lúc lâu sau, cậu khàn khàn nói: “Bà Lục nhỏ, anh đi đây.”
Khuôn mặt của Lục Huân đỏ bừng.
Cô ấy lùi một bước nhìn cậu, Lục Thước vừa khởi động xe vừa vẫy tay chào cô ấy.
Trái tim Lục Huân đầy sự ngọt ngào.
Cô ấy thích cậu gọi cô ấy là… Bà Lục nhỏ!
Đầu tiên Lục Thước đi gặp luật sư của mình, nửa tiếng sau mới đến công ty của Hoắc Tây.
“Chị!”
Sáng sớm, Hoắc Tây đang bắn bi-a, xoay người nhạt nhẽo nói: “Nghĩxem có thế đối phó được không? Một người phụ nữ Tư An Nhiên quấn quýt si mê vì yêu sinh hận đã đủ phiền rồi, đám lão già của thành phố c kia lại càng khó giải quyết! Cậu Lục, em muốn đối đầu với cả nhà họ Lục rồi đấy!”
Đánh xong một gậy,
Hoắc Tây liếc nhẹ cậu một cái: “Bỏ giang sơn vì mỹ nhân! Em được lắm em trai.”
Lục Thước cười khố.
Cậu châm một điếu thuốc: “Em còn chưa nghĩ kỹ! Dù vậy luôn có giải pháp, đúng không?”
Hoắc Tây tựa lên bàn bi-a.
Tư thế của cô rất đẹp, nhìn Lục Thước: “Không phải cách giải quyết của em là đăng ký kết hôn với Tiểu Huân à? Hứa hẹn thật đấy, em nói với ông cậu và bố mẹ Tiếu Huân chưa?”
Lục Thước cười nhạt, cũng không phủ nhận.
Vẻ mặt Hoắc Tây nghiêm túc hơn.
Cô nghiền ngẫm nhìn Lục Thước, lúc lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng: “Cậu Lục là tình thánh trong nhà chúng ta rồi!”
Lời này cũng khá đúng.
Trong những đứa trẻ của nhà này, chỉ có Lục Thước vừa mới thành niên đã kết hôn sớm.
Những người khác, đến bóng dáng cũng chưa thấy đâu!
Hai người nói vài câu không liên quan làm tốn thương nhau, rồi bắt đầu thảo luận phải đàm phán với nhà họ Tư như thế nào. Hoắc Tây nghĩ là đầu tiên cứ làm dịu Tư An Nhiên đi đã, dù sao nhà gái cũng mất mặt, cho cô ấy chút thể diện để cô ấy có đường lui.
Tính tình Lục Thước không tốt.
Nếu như lúc trước, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, muốn làm đến cùng với nhà họ Tư,
Nhưng bây giờ cậu đã có gia đình, cậu còn muốn kết hôn sinh con với Lục Huân, cậu còn phải chăm sóc vợ và con cái nên cũng không muốn phức tạp, đồng ý với suy nghĩ của Hoắc Táy.
Thời gian đàm phán đã đến.
Đám lão già nhà họ Lục ngồi trong phòng họp, sắc mặt cực kỳ tệ.
Bọn họ không thích Lục Huân, trừ việc danh tiếng không tốt, cô ấy còn không thể mang lại cái gì cho nhà họ Lục.
Lục Thước mặc kệ bọn họ.
Bây giờ cậu chỉ muốn Tư An Nhiên làm sáng tỏ trước mặt truyền thông, sau đó bình yên mà sống.
Lúc Tư An Nhiên đến khuôn mặt cũng tái nhợt, có thể thấy mấy ngày qua cô ấy cũng sống không vui vẻ gì, nhưng Lục Thước thấy cô ấy cũng chỉ gật đầu để giải quyết việc chung, không hề nhìn nhiều thêm một cái.
Tư An Nhiên chăm chú nhìn Lục Thước: “Em muốn nói chuyện riêng với anh.”
“Không cần thiết!”
riêng tư và việc công lại với nhau, vậy chúng ta sẽ bàn chuyện công luôn.”
Tư An Nhiên không nói nữa.
Sau đó, hai bên bắt đầu đàm phán lợi ích,.
Rõ ràng, điều kiện Lục Thước đưa ra, nhà họ Tư bên kia cũng không hài lòng.
Cái rổ này là Tư An Nhiên úp xuống, nhưng thời điểm quan trọng nhất nhà họ Tư lại đồng nhất nói bọn họ không muốn từ bỏ người rể hiền như Lục Thước, trực tiếp không cần cái mặt già nữa.
Tư Văn Lễ cũng đến đây.
Vì quan hệ với Minh châu, ông ta nói chuyện rất dịu dàng với Lục Thước: “Lục Thước, cậu cũng biết đấy, cậu kết hôn với An Nhiên là giải pháp tốt nhất rồi, hai bên đều giữ được thế diện xuống sân khấu! Về phần cô gái kia, tôi có thế sắp xếp cuộc sống của cô ây, ví dụ như đền bù tốn thất cho cô ấy để cô ấy không phải lo nghĩ cơm ăn áo mặc nửa đời sau, cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
Vợ của ông ta cũng nói thêm một cáu: “Mẹ của cô ta là người như vậy, cô ta cũng không đỡ hơn mấy đâu.”
Lục Thước nắm chặt tay.
Tư An Nhiên yếu ớt nói: “Lục Thước, bây giờ anh phải hiểu là cưới Lục Huân sẽ gây tổn thương
rất lớn đến danh tiếng của anh, cô ta không thể cho anh được gì hết!”
Lục Thước nhẹ nhàng thả lỏng tay.
Trên mặt cậu mang theo chút châm chọc: “Thật sao?”
Đầu tiên cậu nhìn về phía Tư Văn Lề và nói: “Thảo nào năm ấy mẹ của tôi chê ông, đúng thật, ông và vợ bây giờ của ông cực kỳ xứng đôi!”
Sắc mặt vợ chồng Tư Văn Lễ cứng đờ lại.
Sau đó Lục Thước nhìn Tư An Nhiên: “Cho hỏi cô là ai vậy? Tôi cưới ai thì liên quan gì đến cô? Nhấc nhà họ Lục lên đế uy hiếp tôi chứ gì? Tư An Nhiên, lúc đầu tôi vẫn luôn nhường nhịn cô, đó là tôi nhìn vào giao tình giữa hai nhà! Báy giờ… Tôi nói cho cô biết, Lục Thước tôi đã có vợ rồi, không phải cô Tư quan trọng nhất là danh tiếng sao, cô khống biết xấu hổ đi dây dưa với một người đã có vợ thì mặt mũi đế đâu?”
Tư An Nhiên ngây ngấn.
Cô ấy không chấp nhận tin tưởng, lấm bấm nói: “Anh không thể kết hôn được! Chú Lục sẽ không cho phép, bọn họ thích em mà!”
Lục Thước cười lạnh: “Cô nằm mơ sao!”
Đúng lúc này, cửa mở ra, luật sư của cậu đi tới.
“Tổng Giám đốc Lục thật sự đã kết hôn! Đây là giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của cậu ấy, vợ là cô Lục Huân.”
Người nhà họ Tư, cả đám lão già của thành phố c đều mất bình tĩnh.
Lục Thước điên rồi sao?
Chuyện còn chưa giải quyết xong cậu đã kết hòn rồi, cậu không quan tâm đến cố phiếu Lục Thị nữa sao?
Lục Thước chống tay vào bàn hội nghị từ từ đứng dậy, cậu chăm chú nhìn những người ở dưới bục nói: “Những cổ phiếu đó của Lục Thị còn đáng giá bao nhiêu, cứ để ông trời tính đi, cùng lắm thì tôi phá sản, tôi vẫn còn vợ nuôi!”
Hoắc Tây chống tay lên trán: Đúng là không biết xấu hố!
Còn để Tiểu Huân nuôi cậu ấy nữa chứ!
Một ông già nhà họ Lục lấy tay che trái tim, Lục Thước cho người cho ông ta uống thuốc trợ tim.
Lục Thước lại nhìn về phía Tư An Nhiên.
Tư An Nhiên thấy cậu điên rồi, cậu cố ý, cậu đã chuẩn bị đế vạch mặt cô ấy từ lâu.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới cô ấy!
Lục Thước cười lạnh: “Tư An Nhiên, chúng ta
không có khả năng đàm phán! ở thành phố B, nhà họ Lục và nhà họ Tư chỉ có thể có một cái tồn tại.”
Nói xong, cậu quay người rời đi!
“Lục Thước!” Tư An Nhiên gọi tên của cậu.
Nhưng Lục Thước cũng không quay đầu lại.
Cô ấy sững người, cô ấy không nghĩ đến kết quả sẽ thành ra thế này, cô ấy còn muốn đuối theo nhưng bố của cô ấy đã đứng dậy mạnh mẽ tát cho cô ấy một cái, mắng: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Vì một người đàn ông đấy chính mình và nhà họ Tư vào tình cảnh như thế này, uống công bố dạy con rồi!”
Ông Tư rời đi.
Tư An Nhiên níu lại cánh tay ông ta, cầu xin: “Bố, bố để con nói chuyện với Lục Thước đi!”
Ông Tư thấy rất mất mặt, lại cho cô ấy thêm một cái tát.
Ông ấy cười lạnh: “Bố hy vọng bàn tay này có thế làm con tỉnh táo lại một chút! An Nhiên, không phải con không xứng với Lục Thước, căn bản là cậu ta không thích con, cậu ta thà cưới đồ thấp hèn kia cũng không muốn ở bên cạnh con, con còn không nghĩ được nguyên nhân chứ gì, đó là vì cậu ta cũng rẻ mạt như thế!”
Vừa nói xong, một chén trà nóng đã đổ lên mặt ông ta.
ông Tư cứng đờ.
Ai lại dám hắt nước trà lên mặt ông ta!!!
Hoắc Tây nhìn người lớn kia: “Bác Tư, cơm có thể ăn bậy những lời không thể nói bậy được!”
Cô đứng dậy thong thả bước đến trước mặt ông Tư, cười lạnh.
“Cô Út của tôi chê em trai của ông, Lục Thước cũng không cần con gái cưng của ông, ông thẹn quá hóa giận sao? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi bọn họ cũng chỉ mới ăn với nhau vài bữa cơm, sao vậy, không gả được nên muốn dựa dẫm vào nhà chúng tôi sao. ông có bệnh tật gì trong người không đấy, hay là nhà không đủ cơm ăn nên muốn đợi sính lễ của chúng tôi? Thật xin lỗi nhé bác Tư, có lẽ sính lễ không có nữa, nhưng người em trai kia của tôi, tình tính không tốt lắm, có lẽ sẽ đưa một phần quà lớn cho nhà họ Tư… Vui vẻ nhận lấy đi!”
Ông Tư tức giận đến mức cái mũi méo ra.
Tư An Nhiên muốn lý luận với Hoắc Tây,
Hoắc Tây vổ nếp nhăn trên quần, khẽ nói: “An Nhiên, người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào! Muốn nói chuyện với tôi, cô còn chưa đủ tư cách!”
Người xung quanh nghe được thì trợn mắt há mồm!
Đã nghe nói con gái Hoắc Minh ngang ngược từ lâu, nhưng cũng chỉ nghe nói thôi, hôm nay được gặp một lần, quả đúng là như thế.
Hơn nữa cô còn bao che khuyết điếm!
Lục Thước đã mạnh mẽ như vậy, lại còn thêm Hoắc Tây không nói đạo lý, đám người nhà họ Tư kéo bố con Tư đi!
Trong phòng họp, chỉ còn lại một đám lão già.
Hoắc Tây nhìn bọn họ: “Sao vậy, còn không đi à? Chờ ông cậu của tôi đến tiễn mấy người ư?”
Có người buồn bực mở miệng dẫn đầu nói: “Cổ phiếu Lục Thị giảm không ngừng, dù sao mấy người cũng phải đưa ra một lời giải thích chứ!”
Hoắc Tây làm dáng xin mời: ‘Tim ông cậu của tôi mà nói! Chỗ này của tôi không phải chỗ thăng đường của mấy ông!… Hơn nữa, muốn gây sự, không ngại nghĩ lại tính tình của Lục Thước đã, ông cậu của tôi có một chút tình cảm với mấy người, nhưng người em trai kai của tôi thì không nhận bà con gì hết.”
Một đám lão già tức giận bốc khói rời đi.
Còn đòi máy bay riêng đưa về thành phố c.
Hoắc Tây cười lạnh: “Không cho mấy người bò trở lại đã là tốt rồi!”
Lục Thước bận rộn trong công ty hơn nửa ngày, năm giờ chiều cậu đi đón Lục Huân.
Bà Liễu nói với cậu, Lục Huân đang ở quán cafe gần đó.
Cô ấy đang gặp một người khách.
Lục Thước lái xe đi tìm cô ấy, đến quán cafe, cậu tùy ý thấy cô ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ rất sang trọng.
Lục Thước đang muốn lại gần thì người phụ nữ kia mở miệng.
“Cô Lục, vốn tôi rất thích thiết kế của cô, nhưng con gái của tôi cả đời chỉ kết hôn có một lần. Tôi vừa nghĩ đến xuất thân, kinh nghiệm, và cả cái tiếng tiểu tam của cô, tôi cảm thấy nếu con gái của tôi mặc chiếc váy cưới này vào sẽ là một điềm xấu. Nên tôi đã suy nghĩ kỹ lại, chiếc váy cưới này chúng tôi vẫn từ bỏ! về phần tốn thất, tôi nghĩ cô cũng mới bỏ ra một chút thời gian, chưa có tổn thất gì cả.”
Bầu không khí ngưng đọng lại.
Một lúc sau Lục Huân mới nói: “Những chuyện đó cũng không phải sự thật.”
Người phụ nữ cười: “Chẳng lẽ mẹ của cô không phải tiếu tam sao, chẳng lẽ cô không phải đứa con ngoài giá thú sao. Cô Lục, tôi không muốn nói lời khó nghe, nhưng cô không biết điều
gì hết!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân tái nhợt.
Cô ấy khó khăn mở miệng: “Những chuyện đó không phải tôi có thể lựa chọn.”
Cô ấy là một người hướng nội yếu đuổi, cô ấy đã từng chịu đựng những ác ý tồi tệ nhất của thế giới này, nhưng cô ấy lại có được Lục Thước tốt nhất. Cô ấy cố gắng chứng minh với người xung quanh, rằng Lục Huân cô ấy xứng với Lục Thước.
Cô ấy không muốn lùi về phía sau, không muốn vì một vài lời nói bên ngoài mà trốn trong nhà.
Như vậy, cô ấy không xứng làm vợ Lục Thước.
Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể chấp nhận bà trả hàng, nhưng tổn thất chắc chắn phải bồi thường theo hợp đồng! Tôi tính lại tổng cộng là hai mươi tám vạn, số tiền này bà chắc chắn phải trả.”
Tạm thời Lục Thước không xuất hiện.
Cậu hiểu Lục Huân, cậu biết, cô ấy đang cổ gắng chứng minh chính mình.
Cậu hiếu Tiếu Huân đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Tương lai của bọn họ còn rất dài, cậu không thể giữ cô ấy bên cạnh mãi mãi, bẻ gãy cánh
không cho cô ấy bay, đầu tiên cậu muốn cô ấy có thể tự mình giải quyết.
Người phụ nữ hét lên: “Đúng là sinh ra từ bụng tiếu tam, cô có xấu hổ hay không, tôi không lấy đồ của cô mà cô còn muốn tôi bồi thường tiền nữa!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân tái nhợt, nhưng cô ấy vẫn kiên trì.
Nếu bà Triệu không trả số tiền kia, tôi sẽ kiện bà đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK