Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.
Một chiếc xe nhà lưu động màu đen từ từ tiến vào biệt thự, xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho Ôn Noãn.
Người giúp việc đi tới, nhẹ giọng nói: “ông chủ đang ở phòng sách!”
Ôn Noãn gật đầu, từ từ đi vào biệt thự, cô đi lên tầng hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách…
Hoắc Minh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, ánh sáng mờ ảo chiếu lên góc nghiêng của anh, phủ lên mặt anh một tầng ánh sáng u ám, anh rất đẹp trai, máy tính trước mặt anh đang phát đoạn video ôn Noãn đang tố chức họp báo.
Anh không biết mình đã xem video này bao nhiêu lần trong một buối chiều.
Trong tay anh còn đang cầm bốn cuốn sổ nhật ký!
Ôn Noãn đi vào, anh ngước mắt chăm chú nhìn cô, cô vẫn đang mặc bộ vest trắng, vừa giỏi giang lại vừa ưu nhã.
Hoắc Minh đưa tay về phía cỏ.
Ôn Noãn đến gần, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dựa vào
người anh.
Hoắc Minh tháo tóc cô ra, cởi giày cao gót giúp cô.
Anh vùi mặt vào tóc cô, trầm giọng hỏi: “Em có mệt không?”
Ôn Noãn nghe xong cảm thấy mũi mình chua xót.
Cô dựa vào ngực anh nhẹ nhàng lắc đầu, cứ ôm lấy anh như thế một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, đi viện điều dưỡng đi!”
Cả người Hoắc Minh hơi cứng lại.
Ôn Noãn hôn lên cổ anh, thì thầm: “ở đó anh sẽ thấy thoải mái hơn, không cần phải ép mình lúc nào cũng nhớ đến em và Hoắc Tây, anh cũng sẽ không đau đớn như vậy nữa!… Hoắc Minh, khi nào anh nhớ chúng em có thể gọi điện tới đây, em và Hoắc Táy cùng đến gặp anh!”
Giọng cô vỡ ra thành từng mảnh.
Bởi vì cô biết, thời gian anh có thế nghĩ đến cô là rất ít!
Hoắc Minh đau khố nhắm chặt mắt lại.
Ôn Noãn nghẹn ngào: “Hoắc Minh, trước khi tôi đổi ý…”
Cô chợt đứng dậy, đấy anh về phía lưng ghế, rồi kéo thắt lưng của anh ra…
Hoắc Minh khàn giọng nói: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn hòn lên môi anh,
Cô biết anh thích gì nhất,
Những việc trước đây cô không muốn làm, bây giờ cô sẵn sàng làm vì anh, cô muốn anh nhớ cảm giác ngay lúc này, cô muốn cơ thế anh in dấu vết của cô, cô muốn cho dù anh quên cô cũng không thế quên giây phút sung sướng này…
Tình đến tận sâu thẳm bên trong, rất rất sâu.
Ngón tay Hoắc Minh nắm chặt thành ghế, anh cúi đầu, ánh mắt ướt át nhìn cô gái trong ngực, không nhịn được kéo cô lại hôn môi: “Đủ rồi, Ôn Noãn…đủ rồi…”
Giọng cô run run: “Hoắc Minh, anh là của em, tất cả đều là của em!”
Hoắc Minh đăng ký vào viện điều dưỡng cao cấp.
Anh mang theo bốn cuốn nhật ký.
Ban đầu, bác sĩ đưa cho anh một chiếc vòng tay, đó là một thiết bị theo dõi.
Nhưng ôn Noãn đã cởi ra giúp anh, giống như giải thoát anh khỏi mọi trói buộc! Bởi vì Hoắc Minh sẽ không bị lạc, trường hợp xấu nhất chỉ là anh quên đường về nhà.
Thỉnh thoảng anh cũng nhớ đến cô.
Có thể là một tuần, có thế mười ngày, cũng có thể là nửa tháng…
Anh sẽ gọi cho cô, nói với cô những lời ngọt ngào, nóng lòng được gặp cô.
Ôn Noãn dù bận thế nào cũng sẽ đưa Hoắc Tây đến đó!
Tiểu Hoắc Tây rất hiểu chuyện, cô bé dường như hiếu được ý nghĩa của việc bố đi công tác! Cô bé không khóc, không làm loạn, mỗi khi bố nhớ cô bé, cô bé sẽ dỗ bố vui vẻ!
Lần nào cô bé cũng mang theo một cuốn truyện cố tích.
Cô bé ngồi trong vòng tay của bố, ngoan ngoãn đế anh đọc sách cho cô bé nghe!
Hoắc Minh đọc được bốn quyển, đã rất ít khi nhớ tới hai mẹ con cô… Anh đợi cho đến khi đứa trẻ trong bụng ôn Noãn cử động thai lần đầu tiên, nhịp đập mạnh mẽ khiến anh cảm thấy vừa thần kỳ vừa thành kính, đây chính sinh mệnh bé nhỏ mà anh và ôn Noãn tạo nên, bây giờ đã có thể động đậy rồi.
Hoắc Minh rất tham lam cảm giác này.
Anh nằm trong vòng tay òn Noãn, nghe tiếng đứa nhỏ đạp bụng mẹ.
Một lát sau anh đã ngủ…
ôn Noãn che miệng lại, không nhịn được òa khóc, cô biết Hoắc Minh dựa vào cuốn nhật ký đó mà chống đỡ cho đến bây giờ…
Khi về đến nhà đã là đêm khuya.
Ôn Noãn mỉm cười, nghĩtới lần gặp mặt tiếp theo.
Người giúp việc tiến tới nói: “Bà chủ, có người đưa thư cho cô!”
òn Noãn nhận lấy, thản nhiên liếc nhìn một cái rồi sững người.
Người gửi là Hoắc Minh!
Cô nhanh chóng mở nó ra, nhìn thấy bên trong là ba chiếc bút ghi âm có dán nhãn để phân biệt.
òn Noãn lên lầu, mở chiếc bút ghi âm cho cô ra, mở đầu là một loạt tiếng sàn sạt, sau đó giọng nói trầm khàn của Hoắc Minh vang lên:
[Ôn Noãn, khi em nghe những điều này! Có thể anh không còn ở bên em nữa! Chắc em đang khóc phải không? Đồ ngốc, đừng khóc! Dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, dù sao chúng ta đã có hai đứa con! Trong bụng em là một bé trai, gọi là Doãn Tư đi, Hoắc Doãn Tư! …ôn Noãn, hứa với anh, nếu em muốn tìm anh thì dù thế nào cũng đừng bỏ cuộc! Bởi vì anh yêu em, anh không thể chịu đựng được việc sống thiếu em suốt quãng đời còn lại! Cuộc sống ngày trước của anh dù có tùy tiện và náo nhiệt đến đâu, cũng không gì… có thể so sánh được với cảm giác khi được ở bên em! ]
[Ôn Noãn, anh thích em! ]
[Ôn Noãn, vì anh mà trở nên dũng cảm một lần, được không?]
Ôn Noãn ngồi trong phòng khách, vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, nhẹ nhàng lắng nghe.
Nghe đến đây, mặt cô tràn đầy nước mắt!
Cô có linh cảm Hoắc Minh thật sự đã rời đi!
Lúc này, điện thoại di động trên ghế sofa vang lên, là cuộc gọi từ viện điều dưỡng!
Ôn Noãn nhẹ nhàng bắt máy…
Đầu bên kia là một bác sĩ của bệnh viện, anh ta nói với cô rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy tiếc nuối: “Bà Hoắc, ông Hoắc đã rời đi rồi! Anh ấy cầm giấy chứng nhận sở hữu, thẻ ngân hàng và hai bộ quần áo đi.”
Cơ thể Ôn Noãn như bị rút hết sức lực, môi cô run run: “Còn gì nữa không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “ông Hoắc để lại 4 cuốn nhật ký bên gối, cô còn cần nó không?”
“Tôi cần! Tôi sẽ đến lấy ngay!”
Ôn Noãn cúp điện thoại, máy móc lau nước mắt cho mình, nhưng vừa lau bên dưới, nước mắt bên trên lại tiếp tục chảy xuống.
Cô đi xuống tâng một, bảo tài xế ra cửa.
Dưới tầng, Hoắc Chấn Đông đang đứng, vẻ mặt ông có chút lo lắng nhưng phần nhiều là đau khổ.
Ông nhìn ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước nó đã thi lấy bằng luật! Bác cũng mới biết nó đã lấy hộ chiếu và mua vé đi Mỹ. Chắc giờ nó lên máy bay rồi.”
Ôn Noãn im lặng rơi lệ.
Dù biết trước sẽ có ngày như vậy nhưng cô vẫn không kìm được nước mắt.
Hoắc Minh đã hoàn toàn quên mất…
Ký ức của anh quay trở lại năm năm trước, khi họ chưa gặp nhau.
Hoắc Minh rời đi, bay tới bầu trời mà anh hằng mong ước, quay trở lại với nghề luật sư yêu thích của anh.
Nhưng cô vẫn ở đây,
Nhưng Hoắc Tây vẫn còn ở đây,
Khi họ gặp lại nhau, có phải anh sẽ coi họ như những người xa lạ, không yêu cũng không hận!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Hoắc Chấn Đông cũng bật khóc.
Ông vổ vai ôn Noãn, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, đừng khóc lâu, nếu không Hoắc Minh sẽ đau lòng! Đừng sợ, nó không sao đâu… nó sẽ quay về!”
Ôn Noãn vẫn còn run rẩy.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý mấy tháng nay nhưng khi ngày đó đến, cô vẫn đau khố đến mức suy sụp!
Ôn Noãn đi chùa.
Cô muốn gặp thầy Thanh Thủy.
Ngôi chùa này nằm ở lưng chừng núi, cò rất thành kính, dù mang thai bốn tháng vẫn đi bộ lên đến nơi.
Khi đến chùa, cô quỳ xuống và dâng hương lên Đức Phật.
Nhưng thầy Thanh Thủy không gặp cô.
Một tiểu sư phụ thanh tú bước ra, thay mặt thầy Thanh Thủy nói với cô: “Sư phụ nói năm đó ông đã nói với cô, phải chờ mây tan mới thấy
trăng sáng.”
Tiểu sư phụ nói xong, lập tức chắp tay rời đi.
Ôn Noãn cúi đầu tiễn cậu, cô bái lạy hết một lượt Thần, Phật trong chùa, sau đó mới từ từ đi xuống núi.
Sau này mỗi ngày Hoắc Chấn Đông đều sẽ báo tin tức cho cô, trong vòng một tuần Hoắc Minh đã bay tới mấy nước… ôn Noãn nhìn dấu chân của anh, thỉnh thoảng lại ngơ ngác.
Nửa tháng sau, cô gặp lại Hoắc Minh trên bản tin truyền hình.
Anh đã thắng một vụ kiện xuyên biên giới.
Bên ngoài Tòa án Tối cao Caliíornia, Hoắc Minh bị vô số phóng viên vây quanh.
Anh mặc một bộ vest cổ điển màu đen trắng, khi tiếp nhận phỏng vấn, anh hơi nâng cằm, khí phách hăng hái, khóe miệng mang theo nét kiêu ngạo quyến rũ!
ốn Noãn xem đoạn tin tức đó không biết bao nhiêu lần!
Cô rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK