Diệp Bạch nói xong, thư ký bên kia càng sợ ngây người.
Tổng Giám đốc Lục mang thai ư?
Thư ký không dám hỏi cũng không dám nói gì, cô ấy chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của cấp trên... Diệp Bạch lại phân phó cô ấy mua một ít sách giáo dục sinh sản gửi thẳng đến thành phố C.
Thư ký Lâm nhịn không được nói: “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục nhất định sẽ sắp xếp những chuyện này, hơn nữa cũng không phải là thai đầu nên cũng có kinh nghiệm rồi.”
Trong điện thoại, Diệp Bạch trầm mặc một lát: “Là tôi muốn xem!”
Thực ra, anh cũng không phải là thai đầu. Lúc Lục U mang thai Tiểu Lục Hồi, anh cũng đã xem qua không ít lần, nhưng vẫn cảm thấy cần phải xem lại...
Thư ký Lâm gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Diệp! Trước tám giờ tối nay tôi sẽ đến thành phố C gặp ngài.”
Cúp điện thoại, Diệp Bạch tựa lưng vào ghế da.
Anh tựa đầu lên cánh tay, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Lục U.
Quá gấp gáp, anh thậm chí không thể nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cô không mập sau khi mang thai bốn tháng, mặt vẫn nho nhỏ , chỉ có phần bụng rõ ràng là phình ra... Cũng không biết dinh dưỡng của đứa nhỏ có đủ hay không nữa!
Diệp Bạch vốn muốn ở khách sạn, nhưng nghĩ lại, vẫn nên để thư ký dùng tốc độ nhanh nhất mua lại một chỗ ở đây, anh sẽ chuẩn bị ở lại lâu dài.
Đó là một ngôi biệt thự nhỏ, cách Lục Viên khoảng năm phút đi xe.
Diện tích không lớn,
Sân cũng nhỏ, nhưng có một bãi cỏ, đủ cho Tiểu Lục Hồi nô đùa.
Diệp Bạch tốn cả buổi chiều sửa sang lại, xử lý rất ra dáng, buổi tối thư ký Lâm đưa tư liệu tới cũng phải kinh ngạc, quả nhiên sức hành động của đàn ông ở một thời điểm nào đó rất là kinh người!
Đồng thời cô ấy cũng cảm thán: Có tiền thật tốt!
Trong phòng làm việc ở tầng hai, thư ký Lâm đã sắp xếp lại các tài liệu của công ty, mong sếp xem qua, nhưng sếp đang cầm một cuốn sách ‘hướng dẫn về em bé’, không chỉ đọc mà còn không kìm lòng được mà nói: “Năm tháng nữa, đứa bé sẽ ra đời.”
Thư ký Lâm cũng mừng cho anh.
Chẳng qua, cô ấy vẫn cẩn thận hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục giận ngài à?”
Diệp Bạch khẽ “ừ” một tiếng.
Anh nói: “Phải, đang giận tôi! Cũng không biết khi nào mới dỗ được đây!”
Kỳ thật trong lòng anh rất rõ ràng,
Cho dù anh có cố gắng cứu vãn cả đời thì Lục U có thể sẽ không cần anh nữa!
Nghĩ đến đây, có chút bi thương.
Diệp Bạch không lên tiếng.
Thư ký Lâm cảm nhận được cảm xúc của anh, động tĩnh thu dọn đồ đạc cũng nhỏ đi lại, lát sau cô ấy nói nhỏ: “Văn kiện đều đã được sắp xếp xong xuôi! Tủ lạnh trong bếp cũng đều chất đầy cả rồi, Tổng Giám đốc Diệp tôi về khách sạn trước, trưa mai sẽ tới lấy văn kiện.”
Diệp Bạch khẽ gật đầu.
Thư ký Lâm im lặng lui ra ngoài, cô ấy xuống lầu rời đi, lúc đi qua bãi cỏ, ngửi thấy mùi thơm ngát của cỏ xanh, cô ấy nghĩ đến buổi chiều Tổng Giám đốc Diệp đã dùng máy cắt cỏ để sửa sang lại bãi cỏ.
Cô nghĩ Tổng Giám đốc Diệp thật ra là một người đàn ông biết hưởng thụ cuộc sống.
...
Giống như Diệp Bạch nghĩ, cho dù đứa bé còn sống, Lục U cũng không có ý định gương vỡ lại lành với anh.
Anh vẫn không gặp được cô.
Anh cũng không vào được Lục Viên, anh chỉ có thể giống như lúc ở thành phố B, mặc kệ mưa gió khổ sở chờ đợi, nhưng điều này không có tác dụng, phụ nữ một khi đã chết tâm thì không thể vãn hồi.
Đầu tháng năm, Lục U theo Hoắc Minh Châu trở về thành phố B một chuyến.
Đêm từ thiện mỗi năm một lần của nhân vật nổi tiếng ở thành phố B, đương nhiên lấy giá trị hiện tại của Lục Thước phải làm gương, Lục Huân thì lại không thích những trường hợp đó, cho nên hàng năm Minh Châu đều phải lộ mặt.
Bà mang theo Lục U.
Cốt để cô giải sầu.
Tháng năm ở thành phố B, trời mưa làm người ta phiền lòng, Minh Châu và Lục U ra khỏi sân bay đã thấy Diệp Bạch.
Anh mặc áo T – shirt trắng, đeo kính râm.
Chiều cao gần 1m90.
Cho dù là Hoắc Minh Châu thì cũng phải thừa nhận cựu con rể này rất có năng lực lấy lòng các cô gái, ngoại hình này, thật là không thể chê mà.
Bà nhìn về phía Lục U, ánh mắt phức tạp.
Lục U tự nhiên cũng nhìn thấy Diệp Bạch, giống như trước đây, cô đã coi anh là không khí!
Cô khẽ nói: “Lên xe thôi ạ!”
Hoắc Minh Châu than nhẹ một tiếng, đỡ con gái lên xe.
Bụng Lục U lại lớn thêm chút, nhưng hành động vẫn tự nhiên, xem ra đứa bé rất ngoan... Diệp Bạch im lặng nhìn, không dám tiến lên quấy rầy chỉ khẽ gật đầu với Hoắc Minh Châu, một tiếng mẹ cũng không thốt ra được.
Hoắc Minh Châu đeo kính râm, ngồi lên xe.
“Ai nha, thành phố B hôm nay mưa thật to ha! Sấm cũng lớn nữa này, không biết người phụ lòng nào lại gặp phải báo ứng đấy!”
Diệp Bạch đứng đó.
Thư ký Lâm phía sau anh không nhịn được, cô ấy thật sự nhịn không được và cười ra tiếng.
Nhưng vì bát cơm, cô ấy nhanh chóng nhịn xuống.
Diệp Bạch liếc nhìn cô ấy.
...
Trên xe, Hoắc Minh Châu tháo kính râm xuống, khẽ hỏi: “Thật sự không tha thứ cho cậu ta à?”
Lục U nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đắng chát cười: “Không có gì là tha thứ hay không tha thứ, cũng không có ai không thể sống thiếu ai, giống như Gina vậy, khi đó điên cuồng vì anh ta như thế, nhưng chẳng phải hiện tại đã lập gia đình và sống rất tốt đấy thôi!”
Cô thừa nhận, vừa mới bắt đầu là không quen, là không nỡ buông.
Nửa đêm mơ về.
Cô sẽ mơ thấy đêm đó, sẽ mơ thấy những lời Diệp Bạch nói với cô, cũng mơ thấy anh ra nước ngoài và không trở lại, mà trong mơ anh vẫn là chồng của cô.
Nhưng giấc mơ sẽ thức dậy.
Dần dần, cô rất ít khi mơ thấy anh... dù tổn thương lớn hơn nữa, thời gian cũng sẽ phai nhạt.
Sau đó, họ đi đến những cuộc sống khác nhau.
Vốn dĩ, Lục U muốn chuyển công ty đến thành phố C, nhưng Diệp Bạch biết sự tồn tại của đứa bé, cũng không còn cần thiết nữa, cô chuẩn bị sinh con xong ở cữ sẽ trở về thành phố B, khi đó Tiểu Lục Hồi cũng chính thức vào trường mẫu giáo.
Chiếc RV màu đen chạy trong mưa,
Phía sau, một chiếc Bentley màu đen thủy chung vẫn duy trì khoảng cách xe giữa hai người, từ từ đi theo.
Lục U biết, đó là Diệp Bạch.
Anh tựa hồ rất lo lắng cho cô, rất lo lắng cho đứa nhỏ này... Nhưng có ích lợi gì đâu, nước mất khó thu, có bù đắp nhiều hơn nữa cũng chỉ lộ ra sự tàn nhẫn quá mức lúc trước mà thôi!
Một giờ sau, xe tiến vào đường riêng của nhà họ Lục.
Tài xế nhẹ giọng nói: “Cô cả, xe của Tổng Giám đốc Diệp không đi theo nữa.”
Lục U “ừ” một tiếng.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, bởi vì cục cưng bên trong đang động... Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: “Đã nghĩ kĩ tên hay chưa?”
Lục U lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”
Hoắc Minh Châu gật đầu: “Con gái quý giá, nên suy nghĩ thật kỹ một cái tên, tối hôm trước mẹ đã nói với bố con, bảo cậu con đặt tên, con có biết bố con nói thế nào không?”
Bà hắng giọng, học theo giọng nói của Lục Khiêm.
[Hoắc Minh ngoại trừ có một cái miệng lợi hại thì cậu ta còn có văn hóa gì nữa à?]
Hoắc Minh Châu “hừ hừ “ hai tiếng: “Nói như ông ấy rất có văn hóa ấy.”
Lục U buồn cười,
Đồng thời lại có chút hâm mộ tình cảm của bố mẹ, cô nhẹ nhàng tựa vào vai Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con và anh đều rất vui khi được làm con của bố mẹ.”
Là thật sự rất hạnh phúc.
Người bình thường không có quá nhiều chi phí thử sai như vậy, mà Lục U cô bởi vì xuất thân, cho dù hai đoạn tình cảm đều rối tinh rối mù, nhưng cô vẫn có năng lực nuôi lớn hai đứa nhỏ, vẫn có thể để cho chúng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Minh Châu cảm thấy mềm lòng khi nghe điều này.
Bà cúi đầu nói: “Mẹ và bố con, cũng rất yêu hai con... Còn có Tiểu Huân và bọn nhỏ.”
Có lẽ năm đó lúc Lục Thước kết hôn, trong lòng bà vẫn có một chút khó xử.
Nhưng những năm qua đi, bà đã sớm coi Lục Huân là con của mình, giống như con bé trời sinh đã lớn lên ở nhà họ Lục, tuy hai mà một...
Trong lúc nói chuyện, xe chậm rãi chạy vào nhà họ Lục.
...
Tối hôm sau, tại hiện trường dạ tiệc từ thiện, toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố B đều tới.
Ngoại trừ Lục U, Minh Châu cũng lôi Lục Huân ra ngoài, bà nói thế này: “Cả ngày đều bận choáng váng với bài tập của con cái, thời gian rảnh rỗi lại phải ứng phó với Lục Thước, nào có thời gian của mình cơ chứ!”
Lục Huân đỏ mặt.
Cô thậm chí không dám nhìn chồng lấy một lần, Lục Thước nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt! Vừa hay, anh cũng đang rảnh!”
Lục Huân ra ngoài một chuyến, thật không dễ dàng.
Lục U cảm thán: Chị dâu thật sự đã bị anh trai điều khiển rồi!
Chiếc xe màu đen dừng lại, người gác cửa khách sạn đi tới mở cửa, bốn người nhà họ Lục xuống xe... Minh Châu sóng vai đi cùng Lục Huân, còn anh trai thì bảo vệ em gái, đến cửa lại gặp phải người quen.
Diệp Bạch.
Diệp Bạch đứng ở khu hút thuốc bên cạnh cửa vào, một bộ âu phục màu đen kinh điển, đang châm điếu thuốc nhưng càng giống như là đang đợi người, thấy mấy người nhà họ Lục tới, anh lập tức dập điếu thuốc, ánh mắt nhìn Lục U thật sâu.
Lục U mang thai.
Cơ hội lựa chọn lễ phục không nhiều lắm, cô chọn một bộ váy thêu màu nude, chẳng những không lộ dáng người thay đổi ngược lại còn cảm thấy có thêm chút ý riêng, thêm một chiếc cà vạt đen phía sau đầu càng tăng thêm sự sang trọng và quý phái.
Diệp Bạch nhìn hồi lâu...
Lục U cũng thấy anh, cô lựa chọn không để ý tới.
hi Diệp Bạch đi tới, Lục Thước hừ nhẹ một tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp đúng là có mặt ở khắp mọi nơi! Sau cậu không ra nước ngoài chăm sóc bệnh nhân thế?”
Diệp Bạch thực sự bị anh ấy làm tổn thương.
Anh không tiện phản bác, thấp giọng gọi Minh Châu một tiếng mẹ, Minh Châu trước mặt mọi người cũng không tiện làm cho người ta không xuống đài được, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, Lục Huân nhìn ánh mắt mẹ chồng và chồng, cũng không dám nói gì với Diệp Bạch.
Lục U lạnh nhạt nói: “Vào đi!”
Đang lúc chuẩn bị đi, cổ tay bị người bắt được... Diệp Bạch đợi thật lâu mới có cơ hội như vậy, anh nói nhỏ: “Lục U, chúng ta nói chuyện!”
“Giữa chúng ta, không có gì để nói.”
Lục U đẩy anh ra, đi vào trong đại sảnh, Diệp Bạch sợ cô phản cảm nên không dám dây dưa nhiều.
Lục Thước vỗ nhẹ vai Diệp Bạch: “Tổng Giám đốc Diệp, giữ khoảng cách, xin tự trọng!”
Trước khi bước vào, anh ấy liếc mắt nhìn vợ.
Lục Huân vội vàng kéo cánh tay anh ấy, từng bước theo sát chồng... Chỉ dám liếc mắt nhìn Diệp Bạch.
Ngay lúc này, Lục Thước vẫn không hài lòng: “Em vừa mới nhìn cậu ta! Người đàn ông phụ tình có cái gì đẹp mắt!”
Lục Huân đánh bạo nói: “Lục Thước... Thực ra anh cũng từng làm kẻ phụ tình!”
Lục Thước:...
Giọng nói Lục Huân nhỏ đi: “Chính là như vậy!”
Đương nhiên Lục Thước nhớ rõ, lúc trước mình đã bỏ rơi cô trong đêm mưa thế nào, mình đã dọn ra khỏi căn hộ đó thế nào và nói vĩnh viễn không trở lại nữa, khi đó, Lục Huân đã ngồi xổm ở đó cả buổi tối.
Anh ấy làm sao có thể quên được!
Trong lòng ươn ướt, nhưng người đến người đi cũng không thích hợp biểu đạt tình cảm, cuối cùng anh ấy dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Sau này sẽ không thế nữa, sẽ không bỏ lại em nữa.”
Lục Huân không nói gì.
Ánh mắt của cô đẹp đẽ hồn nhiên, giống như hơn mười năm trước, Lục Thước vẫn nhịn không được ở trong phòng tiệc người đến người đi, hôn lên khóe miệng của cô, ánh mắt anh ấy nhìn chăm chú vào cô tình thâm như biển.
Diệp Bạch bị sự ái ân này ngược đến bất ngờ không kịp đề phòng!
Bên kia, Lục U và Hoắc Minh Châu đã ngồi xuống, bên cạnh còn một chỗ trống, đó là vị trí Diệp Bạch bỏ ra hai triệu đổi lấy... Anh chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Quả thật, Lục U nhìn về phía anh.
Cô không thấy kỳ lạ, những vị trí này đều có thể dùng tiền để mua, chỉ cần ra được cái giá này, chỉ là cô thật không ngờ Diệp Bạch lại ngây thơ như vậy!
Cô cũng không cố ý đổi vị trí với mẹ, bởi vì không cần thiết.
Diệp Bạch rất gần với cô.
Trong tầm mắt, là làn da trắng nõn và dáng người đẫy đà của cô, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt... Lục U lật xem danh sách đấu giá, nghe thấy Diệp Bạch bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô: “Có gì đặc biệt thích không, anh mua cho em.”
Lục U không nhìn anh.
Cô cũng không tiếp lời, Diệp Bạch cũng không cảm thấy khó xử, anh vẫn luôn nhìn cô.
Đã lâu lắm rồi anh không nhìn cô như vậy.
Hồi lâu, Lục U khép sách lại, thản nhiên nói: “Diệp Bạch vô dụng thôi! Tôi không thiếu gì cả... Lại càng không thiếu đàn ông!”
Tính tình Diệp Bạch rất tốt.
Chẳng những không tức giận, còn săn sóc giúp cô điều chỉnh ghế ngồi, ân cần như là vợ chồng ân ái, đương nhiên, Lục U cũng không chấp nhận hành động này của anh.
Lục Huân đứng một bên, nhìn mà sửng sốt.
Cô nhìn về phía chồng, sợ anh ấy tức giận.
Lục Thước vỗ ống quần: “Tôi không muốn cậu cứ lảng vảng, nhưng lại chịu không nổi người có hai chân vậy đấy!”
Anh xoay mặt của vợ về phía mình: “Không được nhìn nữa!”
Anh tới đây một mặt là chăm sóc vợ và em gái, làm bạn với mẹ, mặt khác cũng là muốn cho Lục Huân thêm chút trang sức gì đó... Nhưng thật không ngờ, đêm nay tay lại trượt.
Toàn trường Tổng Giám đốc Diệp rất hào phóng.
Phàm là Lục U nhìn nhiều vài lần, Diệp Bạch đều sẽ mua với giá cao, không thèm chớp mắt.
Nửa giờ, Tổng Giám đốc Diệp đã tốn hơn hai trăm triệu.
Vô cùng phá gia!
Lục Thước nhích lại gần Tổng Giám đốc Diệp, nói một câu ý vị thâm trường: “Tổng Giám đốc Diệp chưa kết hôn nên không ai quản, tiêu tiền chính là sảng khoái như vậy đấy!”
Diệp Bạch nhìn lên sân khấu, mặt không chút thay đổi: “Tổng Giám đốc Lục thật biết cách đâm chọc người bằng dao găm! Do cuộc sống hôn nhân không thoải mái hay sao?”
Lục Thước nhẹ nhàng cười.
Anh ấy ôm eo nhỏ của vợ, vẻ mặt miễn cưỡng: “Hoàn toàn ngược lại đấy! Sống đặc biệt hạnh phúc, cho nên tặng quà hay không cũng không quan trọng! Tiểu Huân rất cần kiệm quản gia mà.”
Diệp Bạch:...
Nửa hiệp sau, Tổng Giám đốc Lục chụp cho vợ một bộ trang sức kim cương xanh, sặc sỡ loá mắt, giá cả cũng đắt.
Bình thường Lục Huân không thích những thứ này.
Nhưng chồng tặng mình, cô cũng vui vẻ nhận lấy, sẽ không làm anh ấy mất hứng.
Bọn họ ngọt ngào tương tác, Diệp Bạch có bao nhiêu hâm mộ lại hối hận bấy nhiêu, nếu không phải bản thân lúc trước như vậy... Anh và Lục U vẫn tốt đẹp nhỉ!
Lục U và Hoắc Minh Châu đi toilet.
Lúc đi ra, gặp được người quen, người nọ nhờ Hoắc Minh Châu giúp một việc.
Lục U một mình rửa tay, chuẩn bị trở về đại sảnh lấy túi tự đi về trước... Diệp Bạch ngồi bên cạnh cô, trái tim cô có mạnh mẽ hơn nữa, cũng cảm thấy ngồi đó chịu dày vò.
Sau khi chia tay.
Cô cảm thấy, quan hệ tốt nhất của bọn họ chính là không có quan hệ, như vậy, có lẽ sẽ không oán hận.
Mới ra khỏi toilet, đã thấy Diệp Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí vi diệu.
Sau một lúc lâu, Lục U mở miệng trước, cô nói: “Diệp Bạch, đừng xuất hiện nữa, sự xuất hiện của anh đối với tôi mà nói là một loại quấy rầy mà không phải cái gọi là vãn hồi và theo đuổi, bởi vì chúng ta đã không thể nào... Nước hắt ra khó lòng thu, lời nói ra cũng vậy, không thể rút về!”
Đôi mắt Diệp Bạch thâm trầm.
Anh nhìn cô chăm chú, khàn giọng nói: “Vậy chúng ta ở chung như bạn bè, để anh chăm sóc Tiểu Lục Hồi, chăm sóc đứa nhỏ... Cho dù chỉ là cho chúng danh phận danh chính ngôn thuận, có được không?”
Lục U ngước mắt nhìn anh, trong mắt có lệ.
Đây chính là điều cô xấu hổ nhất.
Tình cảm của cô nhấp nhô, lúc trước bọn họ ở bên nhau, cô tưởng là tìm được tình yêu đời mình.
Nhưng vì Gina, một người xa lạ, Diệp Bạch vẫn phụ lòng cô.
Những lời này của anh, đối với một người phụ nữ mà nói giống như dao găm vậy.
Khóe miệng Lục U hiện lên một nụ cười nhạt, cô nói: “Họ Lục, chính là thân phận tốt nhất của bọn trẻ! Diệp Bạch, bây giờ đã là năm 2022, thế giới không còn bảo thủ như vậy đâu, mẹ đơn thân có rất nhiều!”