Hoắc Tây dán mặt vào gối, lặng lẽ nhìn anh, chờ anh đến bên mép giường.
“Em ngủ ngon không?”
Trương Sùng Quang mở miệng, cất giọng hơi khàn.
Hoắc Tây giơ tay, nhẹ nhàng nhặt bông hoa hồng kia lên, cúi đầu hỏi: “Anh hái ở đâu vậy?”
Cô đoán anh không thể chạy bộ, cửa hàng bán hoa cũng không mở cửa sớm như vậy.
Trương Sùng Quang ngồi xuống mép giường, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô… Trong nụ hôn lại mang theo một chút trêu đùa, dù Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đã là vợ chồng lâu năm, nhưng bây giờ cô cũng không thể chịu nối, quay mặt sang chỗ khác.
Trương Sùng Quang thu tay về, cười khẽ: “Sau vườn có một miếng đất nhỏ, giống hoa được đưa từ nước ngoài về… Sao thế, em ở đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy à?”
Hoa hồng trong tay Hoắc Tây nhẹ nhàng di chuyến trên chân trái của anh.
“Trời đông thì làm sao em biết được.”
“Được trồng ở nhà kính mà, lát nữa em có
thế ra phía sau để xem.”
Hoắc Tây nhìn anh, một lúc sau, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh không đi à?”
Trương Sùng Quang cũng nhìn cô.
Thật lâu sau, anh bắt được cánh tay đang sờ mó lung tung của cô, cúi người hôn cô một cái, lầm bẩm: “Không đi nữa!”
Lúc sau bọn họ không trò chuyện nhiều nữa, bởi vì Tiểu Hoắc Tinh chạy lên lầu.
Cô bé chạy loạng choạng.
Người giúp việc thấy hai chủ nhà đều ở trong phòng ngủ thì ngượng ngùng đi vào, dẫn Tiểu Hoắc Tinh xuống lầu trước. Tiếu Hoắc Tinh thấy Trương Sùng Quang thì hào hứng giơ tay, cười toe toét chạy tới.
Chạy được vài bước, cô bé ngã uỵch xuống.
Hoắc Tây muốn xuống giường đế ôm cô bé, nhưng Trương Sùng Quang lại ngăn cản, anh khẽ nói: “Đế anh ôm cho!”
Anh cúi người, bế Tiểu Hoắc Tinh lên bằng một tay.
Đứa trẻ cảm thấy mới lạ, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy phấn khích.
Trương Sùng Quang ngồi bên mép giường,
anh để cô bé đạp lên đùi phải mình… Ban đầu Hoắc Tây còn lo lắng, nhưng về sau nhận thấy Tiểu Hoắc Tinh vẫn chú ý đến anh thì lập tức yên lòng.
Trương Sùng Quang chơi một lát rồi duỗi tay véo mũi Hoắc Tây.
“Dậy thôi nào, bọn nhỏ lên đây hết cả rồi, em làm mẹ rồi thì đừng ăn vạ nữa.”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Đôi mắt của Hoắc Tây hơi ướt, Trương Sùng Quang không hỏi vì sao, anh chỉ thả Tiếu Hoắc Tinh xuống đất… Sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Hoắc Tây lên, đặt trên đùi mình.
Hoắc Tây ghé vào đùi anh, có thứ gì đó nóng hổi rơi xuống.
Cô sợ mất mặt, vì vậy vùi mặt thật sâu.
Nước mắt nhanh chóng làm quần anh ướt nhẹp, đế lại một vũng nước. Sao Trương Sùng Quang lại không biết cơ chứ, nhưng anh không nói gì cả, chỉ vuốt ve mái tóc dài của cô, để cô trút hết nỗi lòng.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây, em mà còn như vậy là anh không nhịn được đâu.”
Hoắc Tây đỏ mặt.
Cò ghé vào đùi anh, thủ thỉ: “Mới sáng sớm
đã muốn làm chuyện ấy rồi! Hoắc Tinh đang ở đây nữa, anh cũng cầm thú thật đó.”
Trương Sùng Quang nhìn con gái.
Cô bé đang bò trên mặt đất, dáng vẻ ngây thơ chẳng hiểu gì.
Anh sờ gương mặt của Hoắc Tây, nở nụ cười nhẹ: “Anh cũng không làm suốt hai năm qua rồi, em không cho anh làm, cũng chẳng cho anh nghĩ? Suy đi tính lại, anh cũng có phạm tội gì đâu, luật sư Hoắc.”
Đương nhiên là anh không phạm tội, chỉ cần anh muốn, cô đều sẵn lòng.
Ấy vậy mà Trương Sùng Quang cũng không muốn, nhưng không phải không muốn, mà là không muốn nhanh như vậy.
Anh vẫn còn hơi khó chịu vì chuyện ấy, cảm thấy bản thân rất có lỗi với Hoắc Tây, nếu trước kia anh không làm ra cái chuyện đần độn như thế, Hoắc Tây cũng chẳng phải chịu uất ức… vả lại, nếu chỉ một mình anh được sung sướng, thì làm chuyện ấy có ý nghĩa gì cơ chứ?
Nhưng anh không nói điều này với Hoắc Tây.
Anh chỉ vổ nhẹ lưng cô, lặng lẽ an ủi…
*
Hoắc Tây không dậy ăn sáng, dù Trương Sùng Quang gọi nhưthế nào cô cũng không ăn.
Cô đang nằm trên giường ăn vạ, dường như lại trở về cô thiếu nữ ỷ lại Trương Sùng Quang, cuối cùng Trương Sùng Quang đành vỗ mông cô vài cái.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang.
Bữa cơm trưa sum vầy hiếm hoi này do Trương Sùng Quang tự mình nấu, hai đứa lớn giúp đỡ anh, còn đứa nhỏ thì anh cởi giày và áo khoác cho cô bé, rồi đặt vào ngực mẹ để hai mẹ con ngủ với nhau.
Trong nhà bếp, Trương Sùng Quang đang nấu ăn.
Dù mấy năm nay anh và Hoắc Tây xa cách nhau, nhưng kỹ năng nấu nướng của anh vẫn không hề sụt giảm, cực kỳ ngon.
Tuy Miên Miên trông bình thường, nhưng Tiểu Trương Duệ vẩn rất ngượng ngùng, ngày hôm qua cậu bé khóc như vậy thì làm gì phải đàn ông đích thực nữa, liệu bố có coi thường cậu bé hay không?
Vì thế cậu nhóc mười mấy tuổi bèn nhìn trộm bố.
Trương Sùng Quang cũng cảm giác được nhưng anh vờ như không biết, anh bảo Duệ Duệ đến đây để học nấu ăn, rồi tự nhiên ôm con trai ngay trước mặt, cậu bé cảm thấy thích thú trong lòng, nhưng gương mặt nhỏ lại tỏ ra căng thẳng.
Thỉnh thoảng cậu bé quay đầu lại nhìn bố.
Bố mình cao quá.
Dù mẹ rất cao, nhưng mỗi lần bố muốn hôn mẹ cũng phải cúi đầu xuống, nếu không sẽ không hôn được.
Tiếu Trương Duệ đột nhiên che mặt lại: ôi, mình đang suy nghĩ cái gì vậy!
Trương Sùng Quang kéo tay con trai: “Con đi lên lầu gọi mẹ và em gái xuống ăn cơm đi.”
Gương mặt của Tiểu Trương Duệ đỏ bừng, chạy đi luôn, Trương Sùng Quang lắc đầu cười khẽ… Miên Miên đứng cách đó vài bước, đang cấn thận ngắt rau cải thìa của mình, đây là đồ dành cho em gái, em gái còn nhỏ phải ăn nhiều rau mới khỏe mạnh được.
Ánh mặt trời chiếu lên nhà bếp, trông cực kỳ ấm áp.
Lúc Trương Sùng Quang chiên cá ngừ vàng, giữa tiếng dầu rán, anh nói cực kỳ thản nhiên: “Sau này có việc gì thì phải nói với mẹ và bố đấy, đã biết chưa?”
Mũi Miên Miên đỏ lên, cô bé cắn môi, gọi một tiếng bố cực kỳ êm ái.
Trương Sùng Quang sờ đầu cô bé bằng bàn tay sạch sẽ, không nói gì nữa… Có một số chuyện vẫn để mẹ tâm sự cùng thì tốt hơn.
Nhưng Trương Sùng Quang không ngờ, cô không nói chuyện với Miên Miên trước, mà trò chuyện với nhà trường và những phụ huynh kia.
Cũng không biết cô dùng phương pháp gì mà trong một ngày, đã có hai mươi học sinh thôi học rồi chuyển trường.
Sáng hôm sau.
Điện thoại của Trương Sùng Quang bị gọi tới cực kỳ nhiều, hiệu trường trường học và các phụ khuynh than khố, bảo anh khuyên nhủ luật sư Hoắc.
Tuy Trương Sùng Quang cảm thấy hơi ồn ào.
Nhưng ở bên ngoài, anh không thể không nể mặt Hoắc Tây, bình thản đáp lại.
Song chuyện này cũng là một vấn đề.
Trương Sùng Quang cúp cuộc gọi cuối cùng xong thì gọi điện cho Hoắc Tây, dường như cô nghe máy ngay lập tức, giọng điệu cực kỳ sung sướng: “Mới mười giờ sáng thôi, Tổng Giám đốc Trương rảnh rỗi không có việc gì làm à? Hay công ty sắp đóng cửa rồi?”
Trương Sùng Quang cười, mắng cô một tiếng.
Sau đó, anh hỏi chuyện liên quan đến con, Hoắc Tây chỉ ỡm ờ, bảo anh đừng nhúng tay vào.
Cô nói cô phải mở họp.
Lúc Trương Sùng Quang tắt điện thoại, anh vừa bực vừa buồn cười, nhưng anh cũng biết Hoắc Tây cố ý… Thật ra anh rất thích cái tính ấy của cô, thích gì làm nấy.
Sáng hôm sau, Tổng Giám đốc Trương vốn bề bộn công việc lại ngồi ngấn người trong văn phòng.
Thư ký Tân tiến vào, nhắc nhở anh phải đi họp.
Trương Sùng Quang đứng dậy, ánh mặt trời khiến anh trở nên lóa mắt.
Nhưng anh vẫn nhớ Hoắc Tây, mới ba giờ chiều đã tan làm trước, anh không về thẳng nhà mà đi đến công ty của Hoắc Tây… Nên nói thế nào nhỉ, cỏ bận hơn cả anh tưởng tượng, lúc anh đi Hoắc Tây còn phải tiếp đón thêm hai đương sự nữa.
Đợi cô làm xong thì cũng đã là chuyện của một tiếng sau.
Lúc mở cửa đi vào, Trương Sùng Quang đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, ăn diện cầu kỳ.
Phải nói là quá cầu kỳ.
Hoắc Tây đứng ở cửa, ôm mớ tài liệu cuộn thành từng ống, nhẹ nhàng cười: “Hôm nay Tổng Giám đốc Trương tuyển cô em nào đây.”
Trương Sùng Quang liếc cô, thả cuốn tạp chí xuống.
“Em làm xong chưa?”
Hoắc Tây đi đến, thuận tay đóng cửa lại: “Mới xong tạm thời.”
Cô rót một cốc nước cho mình, quay lưng với anh, nghĩ ngợi một lúc: “Phụ huynh của mấy học sinh kia đến à?… Thế mà khi em nói với họ, họ sẵn lòng để con họ nghỉ học rồi chuyển trường khác, vậy mà bây giờ tự dưng đến đâm đơn kiện là sao?”
Trương Sùng Quang đứng dậy, đi đến sau lưng cô.
Sợ cô phỏng.
Anh lấy chiếc cốc trong tay cô trước, sau đó ôm eo cô, ghé vào gáy cô, lấm bấm: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Hoắc Tây, hình phạt nhỏ nhưng hậu quả lớn!”
Hoắc Tây im lặng rất lâu.
Anh tưởng cô tức giận, định dỗ dành cô, dù sao tức giận với người ngoài cũng không đáng. Vả lại bọn họ vừa mới quay lại, bây giờ tâm trạng Trương Sùng Quang cũng rất tốt, muốn bồi thường lại cho cô những năm tháng ấy.
Thì lúc này, Hoắc Tây xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Bọn họ đều cao nên trông cực kỳ xứng đôi, ôm ấp nhau cũng vô cùng đẹp mắt, Hoắc Tây tựa mặt vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh nói dối, nếu ngày ấy anh thật sự không để ý thì anh đã không hút thuốc, cũng không đẩy em ra!”
Anh không nói một lời.
Hoắc Tây im lặng một hồi rồi nói: “Chắc anh thầm nghĩ trong lòng rằng em có thế tìm được người tốt hơn, nhưng Trương Sùng Quang à, chân của anh không hoàn mỹ, em cũng không hoàn hảo… Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta xứng đòi vừa lứa sao?”
Anh muốn nói không phải vậy, anh muốn nói cô khác với những người khác.
Ngón tay dài thon thả của Hoắc Tây chạm vào môi anh.
Thật ra đều giống nhau cả.
Nếu cô có thể chấp nhận người khác, thì làm sao bọn họ của nhiều năm sau có thể ở bên nhau như bây giờ?
Hoắc Tây lại nhìn Trương Sùng Quang, cô không cho phép anh trốn tránh, ngày hôm nay là do anh tự tìm đến, cô cũng không có cơ hội buông tha, cô nói: “Đã đến tuổi này rồi, chúng ta cũng chẳng phải ở thời non trẻ đầy tốt đẹp nữa! Trương Sùng Quang, chúng ta hãy thử xem.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú.
Một lúc lâu sau, anh đặt chiếc cốc trong tay lên bàn làm việc, sau đó cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn rất nông, có chút khô khan.
Anh đỡ mặt cô, mũi chạm mũi, môi chạm môi, mắt nhìn mắt.. Gần đến mức hơi thở của họ hòa vào nhau.
“Hoắc Tây, em cũng có một chút cảm giác phải không?”
“Có một chút! Nhưng tiếc rằng ở đây không có dầu bôi trơn!”
Trương Sùng Quang hung hăng vỗ mông cô, giọng của anh vừa khàn vừa khó chịu: “Hoắc Tây, em trở nên xấu xa rồi.”
Chân cô mang giày cao gót, giẫm lên chân phải của anh.
Đã táo bạo còn mang theo một chút khiêu khích, là kiểu anh thích nhất: “Em còn mua rất nhiều nội y khêu gợi nữa, anh có muốn ngắm một chút không?”
Tất nhiên anh muốn, đã là đàn ông thì đều muốn.
Nhưng người như Trương Sùng Quang lại chưa từng làm chuyện ấy trong phòng làm việc…
Vậy mà anh lại đỏ mặt, đỏ từ cổ đến tai, trông cực kỳ dâm đãng.
Hoắc Tây cổ ý.
Cô thấy dáng vẻ của anh thì biết anh không thế nhịn được, vì vậy cô ghé gần tai anh, cười nhẹ rồi nói: “Sáng mai em phải đi công tác, xin lổi vì không thể tiếp Tổng Giám đốc Trương nhé.”
Trương Sùng Quang lại vỗ mông cô, phản đổi trò đùa của cô.
Hoắc Tây vẫn còn vài chuyện phải xử lý, cô ngồi vào trước bàn làm việc, vừa cúi đầu xem tài liệu vừa nói nhẹ nhàng: “Chú Triệu đưa anh tới à? Anh bảo ông ấy về trước đi, lát nữa đi xe của em.”
Cô cũng không tránh né chuyện anh không thể lái xe được nữa, bọn họ đã quyết định ở bên nhau, thì đây là những điều không thế tránh khỏi trong cuộc sổng hàng ngày, nếu cứ dè dặt như vậy, cả hai sẽ rất mệt mỏi.
Hoắc Tây quyết định thẳng thắn.
Quả thực, sau khi Trương Sùng Quang suy nghĩ cẩn thận, anh cũng không bối rối nữa.
Anh gọi điện cho lão Triệu, sau khi nói xong thì cúp điện thoại, nhưng rồi lại hơi hối hận: Lẽ ra anh không nên xử lý hết xe trong ga-ra, trong số đó có vài cái Hoắc Tây cũng thích, anh không lái được nhưng Hoắc Tây có thể.
Biết được suy nghĩ của anh, Hoắc Tây nở nụ cười: “Em mua hết xe rồi, còn đang ở trong ga-ra, anh thích thì mỗi ngày em lấy một chiếc chở anh đi làm.”
“Bà xã nhà ai mà chở chồng đi làm mỗi ngày vậy?”
“Em không phải bà xã của anh, bây giờ chúng ta đều độc thân, Tống giám đốc Trương, giá của em cũng cao lắm nhé!”
Hoắc Tây nói mà không nhịn được cười.
Trương Sùng Quang thấy cô cười rộ lên, trong mắt tràn đầy trìu mến, anh không đành lòng dời mắt.
Anh nghĩ Hoắc Tây của anh đã trở về.
Thật ra chỉ cần ở bên nhau, thì còn gì quan trọng hơn nữa?
Hoắc Tây thật sự rất bận, cô bận đến bảy giờ tối mới xong việc, trong lúc đó cô mời anh một tách cà phê… Trương Sùng Quang cảm thấy quá đắng, nhưng Hoắc Tây đã quen uống như vậy: “Đậu ở Vân Nam đây.”
Trương Sùng Quang sờ mũi: “Anh quen uổng hàng nhập khẩu hơn.”
“Đúng vậy, anh thích Xuyến Xuyến mà.”
Hoắc Tây há miệng nói, Trương Sùng Quang cũng không chặn nổi miệng cô, đành phải để cô
trêu đùa… Đợi đến khi cô tan làm thì cả hai lái xe ra ngoài ăn một bữa, rồi nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo.
Hôn nhau thật tự nhiên dưới bầu trời ngập ánh đèn neon.
Trương Sùng Quang hơi không nhịn được: “Đêm nay để Tinh Tinh ngủ một mình được không? Con bé đã hai tuối, nên tự lập rồi.”
Hoắc Tây chạm vào môi anh, mỉm cười.
Cô ôm cố anh, lấm bẩm: “Anh thử dỗ con bé một tí, xem con bé có đồng ý hay không.”
Trương Sùng Quang lập tức nắm lấy tay cô, quay trở về… Hoắc Tây đi đằng sau anh, cười đến mức ngạt thở: “Trương Sùng Quang, anh bốn mươi tuổi rồi đấy, đừng trẻ con như vậy nữa được không!”
Anh nhét cô vào buồng lái, cài dây an toàn cho cô.
“Phải, anh trẻ con như vậy đấy!”
Anh nghiêng người qua, hôn cô một cái: “Luật sư Hoắc, anh không chờ nổi nữa! Kể cả Thiên Vương cũng không cản được anh.”
Kể cả lọ bôi trơn đó cũng không cản được anh.
Anh nghĩ rồi mình cũng sẽ quen thôi.
Anh muốn đóng cửa xe nhưng Hoắc Tây lại ngăn cản, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, thủ thỉ: “Chúng ta hãy thử xem, nếu không được thì đi gặp bác sĩtâm lý… Trương Sùng Quang, em rất nghiêm túc với anh.”
Trong màn đêm, anh ăn mặc chỉnh tề, cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen láy của anh hơi khác thường, thật lâu sau, Trương Sùng Quang cũng nói với giọng khàn khàn: “Anh cũng rất nghiêm túc! Hoắc Tây, lần này chúng ta hãy chung sống thật tốt nhé.”
Cho đến khi anh ngồi bên cạnh cô, Hoắc Tây nghiêng người hôn anh, nhỏ giọng nói: “Sáng mai em phải đi công tác! Đêm nay không được thì chờ tới lúc em trở về.”
Trương Sùng Quang ôm mặt cô, thở dài: “Bà chủ Trương, em muốn dìm chết anh đây mà! Nhịn tiếp thì anh không dùng được nữa đâu.”
Hoắc Tây nhìn góc nghiêng của anh, thực sự rất đẹp.
Cô hôn xuống cố anh, hôn lên những đường cong gợi cảm, đương nhiên kỹ năng của cô cực kỳ tốt… Chưa được mấy cái mà cơ thể của Trương Sùng Quang đã bốc cháy, nhưng anh không còn trẻ nữa, cũng không làm thể chuyện ấy ở trong xe. Cuối cùng anh vuốt mái tóc đen của cô, lấm bẩm:
“Lái xe, về nhà.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK