Ông Khương nói mấy câu bảo vệ, dỗ dành ông cụ lại đưa mắt ra hiệu với con: “Mau đi đi.”
Vì thế mới sáng sớm, Hoắc Kiều vừa mở cửa ra đã thấy Khương Lan Thính.
Sắc mặt anh tiều tụy, câu đầu tiên chính là: “Chúng ta kết hôn đi!”
Hoắc Kiều mới tỉnh ngủ, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.
Đột nhiên nghe Khương Lan Thính cầu hôn, cô tưởng anh phát sốt, vươn tay sờ lên trán anh: “Anh bị cảm à?”
Khương Lan Thính nắm lấy tay cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Tôi không nói đùa, tôi nghiêm túc!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Kiều trầm xuống: “Nếu không phải trò đùa, vậy càng không buồn cười! Khương Lan Thính, chuyện của hai ta trong núi không tính, lúc trước chúng ta ở chung hai năm, ngủ thêm một hai lần cũng chẳng có gì khác biệt … Anh ngủ một lần là đã hoàn toàn yêu tôi sao?”
“Nếu vậy thì sao?”
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm không thấy đáy.
Hoắc Kiều mắng anh thần kinh, sau đó định đóng cửa, nhưng Khương Lan Thính sớm có chuẩn bị, anh giữ lại ván cửa sau đó bước vào… Tối qua Hoắc Kiều mới về nhà, đồ đạc trong nhà lộn xộn, vài cái nội y quần lót cũng ném trên ghế sô pha.
Khương Lan Thính thấy vậy, ngơ ngác một lúc.
Hoắc Kiều dứt khoát đóng cửa lại, trên người vẫn mặc áo ngủ bó sát, cô ngáp một cái: “Anh thích đến thì đến! Không phải anh nói muốn kết hôn với tôi sao, dù sao cũng phải chân thành một chút chứ, anh dọn nhà giúp tôi, tôi sẽ suy xét một chút.”
Cô chắc chắn cậu chủ Khương sẽ không cúi đầu trước phụ nữ.
Anh đã bao giờ làm chuyện như vậy đâu! Bắt anh cầm quần lót và tất của phụ nữ, có đánh chết anh cũng không chịu.
Không ngờ Khương Lan Thính lại nhẹ giọng hỏi: “Dọn xong, em sẽ đồng ý?”
Hoắc Kiều trợn trắng mắt: “Miễn cưỡng suy xét!”
Cô còn chưa ngủ đủ, về phòng ngủ tiếp, dáng vẻ xinh đẹp lại gai góc của cô khiến Khương Lan Thính vừa bực mình vừa buồn cười… Cuối cùng anh cũng biết tại sao mấy năm qua anh lại chán ngấy.
Bởi vì Hoắc Kiều quá hoàn hảo.
Ở bên người quá hoàn hảo sẽ không có cảm xúc thăng trầm nào, ngược lại, lúc này Hoắc Kiều làm anh cảm thấy thú vị lại mới mẻ, có lẽ cô không biết cô càng cố ý biểu hiện ra ngoài ác liệt bao nhiêu, lại càng làm anh thích cô bấy nhiêu.
Khương Lan Thính không nói chuyện video cho cô.
Anh hiểu rõ cô, nếu lập tức nói cho cô, lúc này cô sẽ bùng nổ, anh sẽ không bao giờ có cơ hội ở lại.
Vì thế anh thành thật dọn đồ, còn xuống lầu mua đậu đỏ hầm chè cho cô.
Tới gần giữa trưa, Hoắc Kiều tỉnh dậy.
Cô vừa mở mắt đã ngửi thấy một mùi hương thơm nức, là chè đậu đỏ cô thích, ngoài ra trong không khí còn có mùi hương nam tính phảng phất… Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Cô nằm thẳng người.
Hay thật, Khương Lan Thính còn tắm trong phòng ngủ của cô!
Cô lười động đậy, chỉ một lát sau, Khương Lan Thính quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, yên lặng nhìn cô vài giây, nói: “Tỉnh rồi?”
Anh đứng trước mặt cô, không kiêng kỵ mà cởi khăn tắm, mặc lại bộ đồ trước đó.
Hoắc Kiều dựa vào đầu giường, yên lặng thưởng thức.
Sau khi xem đủ rồi, cô khinh thường nói: “Sáng sớm đã đến đây bán da thịt, Khương Lan Thính, anh có mục đích gì?”
“Đừng nói khó nghe thế!”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Em là con gái gia đình danh giá!”
Hoắc Kiều cố ý làm anh khó chịu, cô nói: “Không phải anh thích “Tiểu gia Bích Ngọc”* nhất sao? Suốt cả ngày Tống Thanh Thanh đều nói về chuyện này, Khương Lan Thính, tôi chỉ gãi đúng tim đen của anh, anh nên vui mới đúng.”
*“Tiểu gia bích ngọc”: thành ngữ chỉ các cô gái xinh xắn trong các gia đình nhỏ, bình thường.