Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ Lục U đoán được mục đích đến của đối phương, cô mời người ta ngồi xuống.

Hoắc Kiều nhìn ra bọn họ có chuyện cần nói, nên dẫn Tiểu Diệp Hồi ra ngoài chơi, nói trời tối mới trở về.

Lục U dở khóc dở cười.

Đến khi Hoắc Kiều dắt người đi, cô lại ngồi xuống, từ từ nhấp một hớp cà phê rồi nói: “Luật sư Chu, anh tìm tôi có việc gì không?”

Luật sư Chu gượng cười.

Thực ra cậu ta cũng không muốn nhận cái củ khoai lang bỏng tay này, nhưng đây là lệnh của cấp trên, cậu ta không thể không xử lý.

Cậu ta đặt một tập tài liệu lên bàn trà.

Sau khi cân nhắc, cậu ta nói: “Tổng giám đốc Diệp mở một tài khoản cho con, cô chỉ cần ký thay, hàng năm đứa trẻ có thể nhận được sáu tý phí sinh hoạt.”

Cậu ta còn nói: “Tôi biết nhà của cô không thiếu gì thứ này, nhưng dù sao con cái là của chung, cần cùng nhau chăm sóc.

Lục U cúi đầu nhìn xem tập tài liệu kia.

Một lát sau, cô cười: “Không cần đâu! Không cần anh ta nuôi cùng đâu! Con là của một mình tôi.”

"

Luật sư Chu cho rằng cô đang tức giận, cười với cô: “Đương nhiên đứa trẻ này là của chung hai người rồi!”

Nụ cười của Lục U nhạt dần.

Luật sư Chu thấy cô đàn gảy tai trâu, cũng không dám nói quá nhiều, liền nhanh chóng dọn dẹp tài liệu trở về công ty... Lục U vẫn ngồi vị trí cũ, chầm chậm uống cà phê.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây...

Luật sư Chu trở về công ty báo cáo, Diệp Bạch mới xử lý xong một nhóm tài liệu, ngồi dựa vào ghế da nghỉ ngơi.

Luật sư Chu gõ cửa bước vào.

Diệp Bạch mở mắt ra, trông thấy cậu ta, hơi ngồi dậy: “Giải quyết chuyện sao rồi?”

Luật sư Chu mang tài liệu đặt lên bàn làm việc.

Cậu ta than nhẹ: “Thật không dễ giải quyết! Thái độ của Tổng Giám đốc Lục rất kiên quyết, không chịu nhận lấy ý tốt của ngài.”

Diệp Bạch nhìn xuống, yên lặng nhìn phần tài liệu kia.

Anh đã sớm đoán được quyết định của Lục U.

Từ sau khi cô dọn đi, đã hai tháng họ chưa từng gặp mặt nhau... Không phải là Diệp Bạch không muốn gặp cô, không phải là không muốn gặp Tiểu Diệp Hồi, nhưng anh nhịn xuống không đi nhìn các cô.

Luật sư Chu nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng anh hối hận vì đã ly hôn, liền cố ý nhắc tới trước mặt anh: “Tiểu Diệp Hồi lại lớn thêm rồi, lần trước nhìn thấy cô bé đi đường còn chưa vững, lần này đã có thể chạy! Vẻ ngoài xinh đẹp giống mẹ... Phải rồi, cơ thể của Tổng Giám đốc Lục không được khoẻ, lúc rời đi tôi nghe thím kia nói dường như đã bệnh hai tháng nay, cũng không đi ra ngoài.”

Bàn tay của Diệp Bạch hơi nằm lại.

Luật sư Chu nhắc đến đó thì dừng lại, cậu ta không nói tiếp, tìm lý do rời đi.

Diệp Bạch đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng đứng đó.

Trời tối dần.

Đèn trong văn phòng được bật lên, cửa sổ sát đất cũng sáng lên bởi hàng nghìn ánh đèn, chỉ là không có một cái nào thuộc về nhà của Diệp Bạch và Lục U... Trong nhà của bọn họ, mỗi ngày đều chỉ có đêm tối.

Anh không quay về nơi đó.

Anh không dám đi, anh sợ đi liền hối hận, nhưng bây giờ... chẳng lẽ anh không hối hận sao?

Diệp Bạch lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi điện cho Lục U.

Cuộc gọi có kết nối, nhưng Lục U không nhận, anh gọi mười mấy lần cô đều không bắt máy.

Cô đang... hận anh sao!

Đầu tháng chín, Lục U bắt đầu bận rộn cho tạp chí kia.

Công ty cắt giảm không ít, chỉ còn lại hai bộ phận, bộ phận tạp chí và bộ phận truyện tranh.

Hoắc Kiều cho cô chụp miễn phí một trang bìa tạp chí Kim Cửu. Tuy là tạp chí hạng hai, nhưng dáng người và khí chất của Hoắc Kiều trực tiếp đánh bại tất cả các tạp chí hàng đầu... Số tạp chí kia nhận được vị trí số tám về phí quảng cáo.Lục U lấy hai trăm triệu đưa cho Hoắc Kiều, gọi là phí đi lại.

Ngoài ra, cô còn chi thêm một trăm triệu như tiền thưởng tháng đó... Các nhân viên vốn đang rất chán nản bỗng thấy hi vọng, càng hứng khởi làm việc.

Tháng mười, một chiến dịch lại thành công.

Trong chốc lát, tên tuổi tạp chí của Lục U trở nên nổi tiếng, thậm chí có một nữ diễn viên hàng đầu muốn hợp tác.

Tiệc xã giao cần Lục U tham gia cùng nhiều lên, nhưng cô muốn chăm sóc cho Tiểu Lục Hồi, thư ký đều từ chối những việc không quan trọng cho cô.

Đêm nay lại khác, có người cô muốn làm quen.

Cô theo dõi thật lâu, vẫn không tìm được cơ hội, cô Hồ biết cô muốn làm quen người này, gửi tin cho cô bảo rằng người này sẽ tham gia vào bữa tiệc tối nay, cô ấy có thể giúp đỡ giới thiệu gặp mặt một chút.

Đối phương chính là nhà phân phối sách báo lớn nhất trên toàn thế giới.

Trên tay Lục U cầm quyển truyện tranh, muốn đưa cho công ty của ông ấy, chuyện này vốn dĩ hơi khó làm, nhưng cô Hồ có chút quan hệ với người này, uống mấy ly Champagne vào, công việc dễ giải quyết hơn.

Khi tiệc tối diễn ra được một nửa, cô Hồ theo người kia rời đi, cùng xem cảnh đêm của thành phố B.

Lục U uống một chút rượu, cô đứng hóng gió ở hành lang phía ngoài sảnh tiệc, muốn chờ bớt say lại rời đi.

cô.

Cửa sổ thủy tinh sát đất phản chiếu bóng dáng cô đơn của

Một người bước về phía cô. Cao ráo, trẻ trung đẹp trai, chính là Chương Bách Ngôn của công ty Khoa học kỹ thuật Bách Ưu.

“Lục U!”

Chương Bách Ngôn đứng ở sau lưng cô gọi cô, có lẽ giọng quá quen thuộc đến mức Lục U sinh ra ảo giác... Cô ngẩn ngơ tưởng là Diệp Bạch.

Nhưng khi quay người lại là Chương Bách Ngôn.

Sự cô đơn và mất mát trong mắt cô không gạt được Chương Bách Ngôn.

Đáy lòng hơi đau.

Nhưng anh ta vẫn cười rất dịu dàng, hỏi cô: “Sao lại đứng đây một mình, thư ký của em đâu?”

Lục U cười yếu ớt: “Cô ấy xuống lầu lấy xe! Công ty quy mô nhỏ không dùng tài xế, tiết kiệm chi phí.

Không khí im lặng.

Thật lâu sau, Chương Bách Ngôn mới nhẹ nhàng nói: “Em và anh ta.”

Lục U không muốn nhớ đến chuyện của mình và Diệp Bạch, đặc biệt là với Chương Bách Ngôn, bởi vì lý do cô ly hôn với Diệp Bạch làm cô rất mâu thuẫn, cô không trả lời thẳng, mà cười nhạt nói: “Vẫn là bạn bè!”

Ánh mắt của Chương Bách Ngôn thật sâu: “Giống như chúng ta sao?”

Lục U nhìn thấy một ý thăm dò trong mắt anh ta, đều đã đến tuổi này rồi, ai cũng không ngốc...

Cô biết Chương Bách Ngôn muốn hỏi cô một chút, cô và anh ta còn có khả năng hay không.

Lục U nhìn xuống, suy nghĩ, cô rất thẳng thắn nói cho anh ta biết: “Không giống nhau!”

Trên mặt của Chương Bách Ngôn thêm cô đơn.

Lát sau, anh ta thấp giọng hỏi: “Đứa bé vẫn khoẻ chứ?”

Lục U ừ một tiếng: "Rất khoẻ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK