Cuối cùng, Chương Bách Ngôn đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tần Dụ không kìm được mà khóc, cô rất thành thật nói với anh, cô chưa từng sống ở nơi như vậy, trước khi anh trở về cô đã hối hận... Nhưng khi thấy anh trở về, cô lại cảm thấy tất cả đều ổn.
Chương Bách Ngôn ôm cô.
Thật lâu sau, anh khàn giọng nói: “Anh biết! Tần Dụ, chúng ta chuyển đến nơi khác ở đi!”
Đổi một căn nhà tốt một chút, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng anh phải buông bỏ lòng tự trọng, dùng tiền của vợ anh.
Tần Dụ ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu, cằm cô đặt trên vai anh hồi lâu rồi khẽ nói: “Không dọn, sửa nhà đi, vẫn có thể ở được.”
Chương Bách Ngôn nói cô ngốc, sau đó anh lùi ra sau một bước, nhìn cô rồi lại nhìn mình.
Cả hai đều ướt.
Sàn nhà khó đi lại, anh mở tủ tìm quần áo sạch sẽ, thay cho cô.
Lúc cởi quần áo cô, ngón tay anh hơi run.
Trước kia Tần Dụ không biết thì ra ham muốn của anh lại mạnh như vậy, ở thời điểm này mà anh còn ham muốn được, hơn nữa bây giờ dáng người của cô cũng không được đẹp.
Chương Bách Ngôn nhận ra suy nghĩ của cô.
Anh nhỏ giọng nói: “Rất trắng rất mềm! Tần Dụ, đã lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ!”
Một lần vào tối qua chỉ có thể làm dịu cơn khát một chút.
Tần Dụ cho rằng anh muốn làm một lần, bởi vì anh cởi quần áo, không ngờ sau khi Chương Bách Ngôn cởi quần áo ra thì bắt đầu quét dọn vệ sinh, đổ nước ra lau chùi, còn chỗ rỉ nước thì chỉ có thể đợi đến ngày mai sửa lại!
Cô nhìn không chớp mắt.
Chương Bách Ngôn dọn dẹp sạch sẽ, mưa cũng ngừng.
Tâm trạng Tần Dụ bắt đầu khá hơn, cô nhỏ giọng nói mình quá yếu ớt vô dụng... Chương Bách Ngôn múc canh cho cô rồi nhéo mặt cô: “Từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tốt như vậy thì yếu ớt một chút cũng bình thường.”
Anh là một người đàn ông bình thường, sẽ không vì hoàn cảnh của mình không tốt mà muốn vợ cũng sống cẩu thả giống như anh.
Sau này cho dù không giàu sang phú quý.
Ít nhất, anh sẽ cho cô một cuộc sống không phải lo cơm áo gạo tiền…
Tần Dụ hỏi anh sao lại về sớm, Chương Bách Ngôn không nói gì, bát đĩa không thu dọn mà đã ôm cô vào trong phòng ngủ... Lần này là làm thật một lần, tuy nhiên bận tâm cơ thể cô mệt nhọc nên rất đỗi dịu dàng.
Sau đó, anh luyến tiếc buông cô ra.
Nghiêng người dịu dàng vuốt ve cô, cũng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô... Anh cảm thấy yên bình.
Đêm, tĩnh lặng.
Tần Dụ muốn ngủ, nhưng cô nhớ đến chuyện buổi sáng mẹ tới nên nhỏ giọng nói: “Mẹ em phát hiện bố nuôi bồ bên ngoài, sáng sớm đã tới đây, tinh thần không được ổn lắm.”
Bọn họ sống chung với nhau đã được một thời gian, Chương Bách Ngôn có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Tần Dụ vừa nói, anh đã đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Không đợi cô mở miệng, anh đã hỏi: “Em muốn đón mẹ em đến sống cùng chúng ta sao?”
Cô dịu dàng ừ khẽ, sau đó lại nói: “Nhưng mẹ không đồng ý! Chương Bách Ngôn, mẹ nói mẹ không quen.”
Cô nói xong, ôm cổ chồng.
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, động tác rất dịu dàng, sao anh lại không biết cô để ý đến lòng tự trọng của anh, sợ làm tổn thương anh.
Nhưng anh đã ở cái tuổi này rồi, đâu đến mức đó chứ.
Tần Dụ còn nói: “Mẹ em ắt hẳn là không cam lòng! Chương Bách Ngôn, em hơi lo lắng.”
Chương Bách Ngôn vỗ về cô: “Sáng mai gọi điện thoại hỏi một chút, được không?”
Tần Dụ tựa vào vai anh, mềm mại ừ khẽ, cô bảo anh không cần đi rửa bát, sáng mai cô sẽ rửa... Cứ tự lẩm bẩm như vậy, Tần Dụ ngủ thiếp đi.
Trong đêm, cô tỉnh lại hai lần.
Lần nào cũng nằm mơ, trên người đổ mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng nhớ lại giấc mơ đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra, cô không ngủ được Chương Bách Ngôn đương nhiên cũng không ngủ được, anh đứng dậy rót nước cho cô và cùng cô trò chuyện...
Nói chuyện một lát, Tần Dụ thương anh ngày mai phải đi làm.
Cô dịu dàng nói: “Anh ngủ trước đi, em ngồi một lát là được rồi.”