Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô dịu dàng nói: “Đúng vậy, em đang ở với Bạch Vi!”

Không biết Hoắc Minh nói gì, cô cúp điện thoại, khi di động vang lên lần nữa thì cô bèn thẳng tay tắt đi.

Bạch Vi nâng cằm, xem thế là đủ rồi.

“Ôn Noãn, mấy năm nay tình cảm của hai người tốt thật đấy, đến giờ còn quấn quít như vậy!”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh có lẽ đã đến tuổi mãn dục rồi.” Cho nên anh mới để ý đến Cố Hi Quang như vậy, mới vô thức so sánh bản thân với đàn ông trẻ tuổi.

Thật ra cô không quá chán ghét chuyện đó, nhưng cô phải khiến anh bỏ thói xấu nghe lén đó đi.

Ôn Noãn mới nói xong, ngoài cửa phòng riêng vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Anh đến thời kỳ mãn dục?”

Ôn Noãn quay người lại.

Hoắc Minh mặc một bộ u phục chỉnh tề, như thể vừa mới chạy đến từ nơi bàn bạc công việc nào đó đến đây, sau khi đến gần, anh cúi người hôn cô một cái, thì thầm nói: “Bà Hoắc, em đúng là có được rồi thì không biết quý trọng gì cả, em thấy anh nói có đúng không?”

Hoắc Minh đẹp trai, khí chất sang quý.

Anh lại đang trong độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông, hình ảnh anh cúi người hôn vợ mình như thế này thật sự rất đẹp.

Không uổng công Bạch Vi ngồi xem.

Cô ấy vô cùng hứng thú ngồi xem hết.

Mà người bị hôn kia, vẻ mặt thoáng có hơi hoảng hốt, đôi môi đỏ hé mở, lẩm bẩm: “Minh!”

Hoắc Minh vuốt nhẹ cặp môi đỏ của cô…

Bầu không khí đã trở nên mập mờ đến mức tận cùng.

Bạch Vi không thèm nhìn nữa, cầm túi xách của mình rồi cười ha ha: “Cái đó, tớ đi trước đây! Hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé!”

Hoắc Minh rất phong độ: “Để tôi tiễn cậu?”

“Không cần, không cần!”

Bạch Vi nào dám để anh tiễn, chạy trốn rất nhanh.

Chờ Bạch Vi rời đi, Hoắc Minh đi tới đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng bấm khóa.

Lúc quay đầu lại, thấy Ôn Noãn đang nhìn chằm chằm vào anh.

Hoắc Minh đi tới, cầm lấy cái ly thủy tinh kia, ngửi một chút.

Rồi anh lại nhìn mặt Ôn Noãn, hơi đỏ hồng, rõ ràng cô đã uống không ít.

Hoắc Minh ngồi xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, giọng nói rất dịu dàng: “Vẫn đang tức giận hả?”

Ôn Noãn tựa nửa người vào quầy bar nhỏ.

Cô nhìn chăm chú vào màn đêm qua lớp cửa sổ thủy tinh, thấp giọng nói: “Hoắc Minh, không có ai muốn bị người ta nghe lén cả! Tóm lại là anh đang để ý đến em hay là anh không tin tưởng được em vậy?”

Hoắc Minh cười nhẹ: “Anh ghen!”

Ôn Noãn muốn gây chuyện với anh.

Thế nhưng thái độ của anh lại dịu nhẹ như thế, khiến người ta không nỡ lòng nào từ chối, Ôn Noãn cảm thấy có hơi xấu hổ lẫn buồn bực.

Nhưng ở một nơi như Thanh Ba cũng không phải là chỗ phù hợp la lối, khóc lóc, cãi nhau.

Cô rời đi cùng anh.

Hoắc Minh lái chiếc Rolls-Royce màu đen, anh lại ăn mặc chỉnh chu, có dáng vẻ của một quý ông lịch sự nhưng trông cũng bại hoại không kém.

Ôn Noãn không muốn nhìn anh.

Hoắc Minh nhẹ nhàng cười một cái, cuối cùng cũng tìm được người, tâm trạng của anh không tồi.

Tới lúc xe dừng lại, Ôn Noãn mới phát hiện có điểm không đúng.

Hoắc Minh lái xe đến cửa một khách sạn năm sao, anh định qua đêm ở bên ngoài sao?

Hoắc Minh cởi đai an toàn: “Không phải em muốn ở khách sạn sao?”

“Em muốn ở một mình!”

Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói hơi khàn: “Một người ở thì lãng phí lắm, nơi này rất đắt!”

Anh nói xong, thật sự mở cửa xe.

Kéo Ôn Noãn xuống xe.

Ôn Noãn ngã vào trong lòng ngực anh, đấm nhẹ ngực anh: “Anh đừng có xằng bậy! Con vẫn đang ở nhà.”

“Anh nhờ mẹ tới chăm rồi.”

Người Hoắc Minh nói chính là dì Nguyễn.

Ôn Noãn vừa tức lại vừa bực, vợ chồng cãi nhau lại còn làm phiền mẹ cô đến chăm cháu… Nhưng da mặt của Hoắc Minh thật sự rất dày, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Cũng không phải ngày nào cũng có cơ hội như thế nào! Ôn Noãn, dạo này vội vàng xử lý chuyện của cậu, chuyện của Cố Vân Phàm, em bỏ qua anh!”

Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.

Cô vừa mới uống rượu xong, lúc nói chuyện, bờ môi đỏ hé mở, giọng nói cũng khàn khàn rất gợi cảm: “Cho nên anh cố ý nghe lén điện thoại của em, muốn khiến cho em chú ý? Hoắc Minh, anh có trẻ con quá không vậy!”

Trong gió đêm, anh cúi đầu, dùng cái cao thẳng mũi cọ nhẹ vào mặt cô.

Giọng nói dụ dỗ: “Không phải đã khiến bà Hoắc chú ý rồi sao?”

Ôn Noãn đẩy anh ra.

Cô đi về phía lối vào khách sạn, Hoắc Minh cũng đi tới, hạ giọng nói: “Phụ nữ đi một mình chạy vào trong khách sạn làm cái gì, đi theo anh!”

Ôn Noãn liếc anh một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK