Biệt thự yên tĩnh đến mức thậm chí không thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa.
An Nhiên bị ghì chặt trong tủ quần áo và bị hôn tới tấp.
Lòng bàn tay anh rất ấm, anh chạm vào eo cô, mân mê không biết chán.
An Nhiên nhẹ nhàng ngả vào vòng tay anh...
Hoắc Doãn Tư dừng lại, tựa đầu vào trán cô, giọng run run hỏi: "Thoải mái lắm à?"
An Nhiên tỉnh táo lại đôi chút, đỏ mặt không nói nên lời.
Hoắc Doãn Tư hôn lên má cô, nhưng cô lại quay mặt đi, anh không khó chịu mà cười khúc khích: “Cơ thể em thành thật hơn rồi đấy".
Nói xong anh buông cô ra, mở tủ lấy ra một bộ quần áo anh thường mặc.
An Nhiên nhìn anh.
Hoắc Doãn Tư tỏ vẻ dè dặt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, xin cô hãy tự trọng”.
Anh cầm bộ quần áo đi, nghe tiếng cửa đóng lại, An Nhiên tức giận ngồi phịch xuống ghế sofa... Hoắc Doãn Tư càng ngày càng vô liêm sỉ, cô thực sự không thể nhịn được nữa!
Lúc này xung quanh không có ai nên cô có chút không gian để suy nghĩ.
Trong thâm tâm cô biết mình không thể từ chối anh, nhưng họ đã chia tay rồi tái hợp quá nhiều lần, bây giờ ở bên nhau lần nữa thì đúng là không khác gì một gánh tuồng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thất thần, Lâm Hi đẩy cửa đi vào, đôi chân ngắn tũn mà chạy rất nhanh.
“Mẹ, bố nói sẽ dẫn con đi chọn một chú chó con".
"Lâm Hi vui lắm!"
“Lâm Hi muốn nuôi một chú chó con, phải chọn một chú chó con đẹp hơn cả Tiểu Quang".
…
Khi An Nhiên tỉnh táo lại, cậu bé đã nhào vào lòng cô, dựa vào người cô với đôi mắt sáng ngời.
Lâm Hi bất mãn: “Mẹ, mẹ có nghe Lâm Hi nói không?”
An Nhiên dịu giọng xin lỗi: “Mẹ không nghe rõ, Lâm Hi chúng ta nói lại nhé?”
Cậu bé tính tình rất tốt, lại nắm tay An Nhiên nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng đi cùng con nhé! Mẹ hãy mặc một bộ váy thật đẹp rồi chúng ta cùng nhau đi chơi".
Một chiếc váy đẹp?
Lâm Hi ra sức gật đầu: "Bố đã nói như vậy! Bố nói những đứa trẻ khác đều như vậy, Lâm Hi cũng muốn được như vậy! Mẹ của Lâm Hi mỗi ngày hãy ăn mặc thật đẹp nhé".
An Nhiên thở dài: Đứa trẻ ngốc này còn không biết mình bị lợi dụng.
Tuy nhiên, cô vẫn sẵn sàng chiều lòng con trai. Cô chọn một chiếc váy len màu oải hương kết hợp với một đôi giày cao gót màu trắng trông rất xinh đẹp và lãng mạn.
Cô đưa Lâm Hi xuống lầu, Hoắc Doãn Tư ngồi ở trên sô pha trong phòng khách.
Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nói chuyện.
Không biết có chuyện gì mà lông mày anh hơi nhíu lại, sự tập trung suy nghĩ đó càng khiến anh toát ra vẻ nam tính và quyến rũ hơn.
Khi thấy An Nhiên đi xuống cùng Lâm Hi.
Hoắc Doãn Tư dập thuốc, nói vài câu với người bên kia điện thoại, sau đó cúp máy, đứng dậy nói: "Đi thôi!"
An Nhiên mím môi dưới: “Nếu anh có việc gấp, em dẫn Lâm Hi đi là được rồi”.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô một lúc, chậm rãi hỏi: "Sao vậy, em không muốn ra ngoài cùng anh à? Sợ anh làm em xấu hổ hay sợ anh làm ảnh hưởng khiến em không tìm được đối tượng khác?"
An Nhiên:……
Lâm Hi nắm tay mẹ, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ sự thất vọng.
An Nhiên xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Hi.
Cô ngước mắt lên nói với Hoắc Doãn Tư: "Đừng lúc nào cũng nói những điều này trước mặt Lâm Hi! Em không có ý đó".
"Ồ?"
Hoắc Doãn Tư vẫn chậm rãi bình tĩnh nói: “Vậy ý của em là em sẽ không đi tìm người khác nữa?... Nói tóm lại, vì sức khỏe tinh thần của Lâm Hi, em sẽ không tìm đối tượng mới nữa. Hy vọng giám đốc An nói được làm được”.
An Nhiên không ngốc.
Anh đang ép cô phải bày tỏ lập trường của mình trước mặt Lâm Hi!
Bình thường cô nhất định sẽ bỏ qua vấn đề này, nhưng bây giờ con trai cô đang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh như sao, sợ cô sẽ tìm cha dượng.
An Nhiên khẽ thở dài: "Sẽ không như vậy đâu!"
Hoắc Doãn Tư nghiêm túc nói: “Hy vọng giám đốc An sẽ làm được những gì mình nói!”
Nói xong, anh nắm lấy tay Lâm Hi: “Lên xe đi! Bố sẽ dẫn con đi chọn một chú cún con".
Bị cám dỗ, Lâm Hi nhanh chóng quên đi lời thề độc của An Nhiên, vui vẻ ngồi lên ghế trẻ em ở phía sau. Hoắc Doãn Tư giữ cửa xe, ánh mắt dừng lại ở bộ váy của An Nhiên hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Váy đẹp đấy!"
An Nhiên không đáp lời anh, lúc cô lên xe được anh đỡ eo.
Cảm giác đó giống như bị điện giật vậy.
Cô quay lại, người đàn ông sau lưng khẽ mỉm cười, gương mặt vô cùng điển trai…
An Nhiên mặt nóng bừng lên, xoay người ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi. Bé Lâm Hi không biết tâm trạng của hai người lớn lúc này, không ngừng thao thao bất tuyệt về chú chó con sắp được mua.
Hoắc Doãn Tư đóng cửa xe lại, lên xe.
Vừa thắt dây an toàn, anh nhẹ nhàng nói: “Nuôi một chú chó Poodle nhé!”
An Nhiên cảm thấy nuôi giống chó này, khi chúng lớn lên sẽ rất to... Hoắc Doãn Tư lấy ra một tấm ảnh của chú chó đưa cho Lâm Hi xem, chú chó lớn trắng như bông, xinh đẹp, đáng yêu.
"Nhận nuôi một đứa em gái, lớn lên nó sẽ xinh đẹp như mẹ".
Người bố trẻ rất giỏi thao túng đứa con, Tiểu Lâm Hi nhìn thấy chú chó thì rất thích thú.
"Con muốn chú chó này!"
Hoắc Doãn Tư lại nhìn An Nhiên: "Em có thích không?”
An Nhiên bị câu đùa vô duyên ban nãy làm cho tức đến mức thực sự không muốn để ý tới anh.
Hoắc Doãn Tư đột nhiên đổi giọng vô cùng dịu dàng: "Cho Lâm Hi một đứa em gái không phải sẽ tốt hơn sao? Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi! Anh cũng thích có một cô con gái".
Lâm Hi dùng ánh mắt cún con nhìn mẹ, sau đó xích vào lòng An Nhiên: "Con cũng muốn có em gái! Hoắc Miên Miên cũng có em gái".
"Trương Duệ là em trai".
"Nhưng mà trông xinh lắm!"
"Dù có xinh đẹp đến đâu thì Trương Duệ vẫn là con trai..."
Lâm Hi ừm một tiếng, đôi mắt của cậu bé nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào bụng An Nhiên, háo hức chờ đợi mẹ sẽ giống như một chú gấu trúc mẹ, giây tiếp theo từ trong cái bụng đó sẽ có thứ giống như gấu trúc con chui ra.
An Nhiên lập tức cảm thấy hối hận, lẽ ra cô không nên đi chơi cùng hai bố con họ.
Cô ấy nên ở nhà làm việc!
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ, đạp ga, bắt đầu phổ cập kiến thức cho con trai: “Chỉ khi bố mẹ có được giấy đăng ký thì mới sinh em gái được”.
Lâm Hi muốn có em gái đến mức hét lên: "Vậy thì bố mẹ phải nhanh chóng lấy được giấy đăng ký!"
Bầu không khí trong xe đột nhiên đông cứng lại.
An Nhiên quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhẹ giọng nói: "Cái đó phải chờ mẹ con đồng ý!"
…
Đã đến cửa hàng thú cưng.
Bởi vì thư ký Nghiêm đã sắp xếp từ sớm nên có sáu chú chó con mập mạp và đắt tiền đang chờ được lựa chọn, Lâm Hi đều thích và muốn nuôi tất cả sáu chú chó.
Đối với chuyện này, Hoắc Doãn Tư rất kiên quyết: “Chỉ nuôi một con thôi”.
Lâm Hi buồn bã mất một lúc.
Nhưng một lúc sau, cậu bé lại vui vẻ trở lại, háo hức nhìn lũ chó con, cuối cùng chọn được một con màu trắng sữa. Nhân viên bán hàng ôm chú chó đưa cho Lâm Hi, cậu bé ôm chú cún một cách vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.
Nhân viên mỉm cười: “Rất thích em gái phải không!”
Sau đó họ bắt đầu đăng ký. Chú chó này tên là Trà Sữa, được ba tháng tuổi.
Lâm Hi ôm chú cún không muốn rời, còn muốn mua một chiếc váy hoa cho Trà Sữa, nhưng Hoắc Doãn Tư ngăn cản: “Bây giờ là mùa xuân, không lạnh mà mặc quần áo cho cún con thì nó sẽ không thoải mái. Lông trắng như bông thế này không phải đẹp hơn sao?"
Lâm Hi ôm chú cún, lớn tiếng nói: "Không đẹp bằng mẹ con!"
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng mỉm cười.
An Nhiên lười tranh cãi với anh, đáng lẽ cô phải tức giận, nhưng nhìn chú chó con mềm mại kia, cô cũng rất thích. Có lẽ do từ nhỏ cô đã có cuộc sống không tốt, đến con búp bê còn chưa từng được có. Giờ lại được vuốt ve cục bông đáng yêu này, cô cảm thấy có chút không quen.
Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên đang không ngừng vuốt ve bộ lông của Trà Sữa.
Anh chợt nói: “Thích thì chọn thêm một con nữa để em nuôi đi".
An Nhiên sững lại.
Khi tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Không cần, chỉ một con là được rồi!"
Lâm Hi nhìn bố rồi nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: “Không phải bố nói con chỉ được nuôi một con sao?”
Hoắc Doãn Tư gõ yêu Lâm Hi một cái: “Mỗi người chỉ được nuôi một con thôi, con chọn Trà Sữa là hết phần rồi”.
Đó rõ ràng là lời ngụy biện lươn lẹo, nhưng Lâm Hi lại bị thuyết phục.
Bố thật công bằng!
An Nhiên ngước mắt liếc nhìn Hoắc Doãn Tư, Hoắc Doãn Tư quẹt thẻ rồi còn bo thêm 20,000 tệ cho cửa hàng, nói: "Cho những chú chó con khác ăn ngon, nếu không tìm được chủ phù hợp thì gọi cho tôi".
Nhân viên cửa hàng khá ngạc nhiên, giám đốc Hoắc trông không giống người hay làm từ thiện.
Nhưng chỉ trong chốc lát nhân viên này đã hiểu.
Chắc là vì vợ giám đốc Hoắc thích những chú chó con này, tuy không thể cùng lúc mang đi nhưng trong lòng vẫn rất thích chúng. Nhân viên bán hàng rất ghen tị với An Nhiên.
Lúc trở về, Lâm Hi ngồi ở trên ghế trẻ em, bế chó con không tiện.
Trà Sữa nằm gọn trong lòng An Nhiên.
Lâm Hi dựa sát vào người cô, hai người cùng nhau vuốt ve Trà Sữa. Trà Sữa đặc biệt ngoan ngoãn, luôn cọ cọ vào ngón tay của An Nhiên, nó có vẻ rất thích người chủ mới này.
Hoắc Doãn Tư lái xe phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Thích thì mang thêm một con về nuôi nhé?”
An Nhiên không ngẩng đầu lên, nhưng giữa hàng lông mày lại có chút dịu dàng.
"Em phải làm việc và chăm sóc Lâm Hi nên không có thời gian".
Hoắc Doãn Tư không nói thêm gì nữa, lái xe về nhà. Lúc này người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, tối nay có rất nhiều món, vừa mới vào đã thấy mùi thơm nức.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, người giúp việc chạy ra ngoài. Câu đầu tiên là khen ngợi chú chó con mới mua của Lâm Hi, sau đó cô giúp việc nói với Hoắc Doãn Tư và An Nhiên: “Tiên sinh và phu nhân, nửa tiếng nữa bữa tối sẽ sẵn sàng".
Hoắc Doãn Tư khẽ gật đầu.
Sau khi người giúp việc rời đi, Lâm Hi đưa Trà Sữa ra bãi cỏ chơi.
An Nhiên nhìn Hoắc Doãn Tư.
Lúc này sắc trời đã chạng vạng, nơi giao nhau giữa trời và đất có một khoảng không lơ lửng màu vàng nhạt.
Hoắc Doãn Tư tựa người vào xe, châm một điếu thuốc.
Ánh sáng mờ ảo làm thân hình anh như cao lớn hơn, trong bóng tối khuôn mặt anh trông có vẻ sâu sắc và trang nghiêm hơn. An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh có thể nói với cô giúp việc rằng không cần gọi em như vậy".
Hoắc Doãn Tư chăm chú quan sát Lâm Hi.
Sau đó anh thu lại tầm mắt, liếc nhìn An Nhiên rồi nói: "Nếu không gọi như vậy thì gọi thế nào, chẳng lẽ gọi em là cô An? Sao vậy, em muốn cả thế giới biết chúng ta chung sống trái pháp luật à?"
Đang nói, anh đột nhiên kéo cô lại gần, lẩm bẩm: "Giám đốc An tư tưởng thật cởi mở, trước đây tôi thật sự không nhận ra đấy".
Hôm nay An Nhiên bị anh ôm không biết bao nhiêu lần, vừa lén lút vừa công khai. Cô cũng thấy hơi bực mình, cắn môi rồi hừ lạnh: “Anh thì cũng có tốt đẹp gì đâu? Ôm người ta như thể mấy năm không được ôm phụ nữ vậy!"
Hoắc Doãn Tư buông cô ra.
Anh kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay mảnh khảnh và chậm rãi hút, trông anh lúc này lãng tử và nam tính một cách khó tả.
Một lúc sau, anh mới cười nói: “Mấy năm nay thật sự không có người khác! Tôi vì giám đốc An mà thủ thân như ngọc mấy năm liền".
An Nhiên cảm thấy anh thật không biết xấu hổ.
Hoắc Doãn Tư dập điếu thuốc rồi ra chơi với con trai.
Nhìn bóng lưng anh, An Nhiên có chút bối rối... Cô có thể cảm nhận được sự chiếm hữu của Hoắc Doãn Tư đối với cô, nhưng thái độ của anh lại không vội vàng, lại còn vui vẻ chia phòng với cô. Mỗi hành động của anh đều giống như lưỡi đao mà cô không thể đỡ hay né tránh nổi.
An Nhiên cảm thấy mình không thể nào trốn thoát.