Thỉnh thoảng khi trời đã tối muộn thì anh sẽ ở lại qua đêm.
Chỉ là bọn họ không ở chung một phòng mà thôi.
Cứ như vậy hai tháng qua đi, bộ phim Hoắc Kiều nhận quay đã đến lúc bấm máy, cũng may là được lấy cảnh ở thành phố B, là một bộ phim tình cảm đô thị, đội hình đồng bộ rất đều, Hoắc Kiều cũng giành được vai nữ chính.
Cô muốn giao đứa bé cho bố mẹ.
Nhưng tuổi tác vợ chồng Hoắc Minh đã cao, có thế nào cô cũng không đành lòng để bố mẹ lo lắng cho mình, lúc này Khương Lan Thính nói anh sẽ đến chăm con, đợi đến khi Hoắc Kiều quay phim xong, có thể đưa con trở về.
Lúc anh nói với cô, là ở trong một nhà hàng.
Thử tính toán, đã lâu rồi bọn họ chưa từng như vậy, cùng nhau ăn một bữa cơm, gần hai năm rồi.
Bữa tối dưới ánh nến, không khí vô cùng tốt.
Bọn họ ngồi cùng một chỗ, không có sự ngọt ngào như đôi tình nhân bình thường, cũng không có sự ăn ý giữa vợ chồng với nhau, bọn họ trông giống như những người xa lạ vậy... Ngay cả món ăn hai bên thích ăn, cũng không quyết định được.
Khi cô chọn sai khẩu vị của Khương Lan Thính.
Hoắc Kiều đột nhiên nhận ra cô đã không còn yêu anh từ lâu, bọn họ đã sớm không còn yêu nhau nữa rồi.
Cô nâng rượu lên uống một ngụm nhỏ, lại nhìn Khương Lan Thính lần nữa, cô không oán hận, cô chỉ bình tĩnh nói: “Nếu là vì đứa nhỏ, chúng ta không cần phải buộc chung một chỗ. Khương Lan Thính, với điều kiện của anh vẫn có thể tìm được một cô gái tốt, trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường.”
Cô không xác định được, mình còn có thể cho anh cái gì.
Đến lúc này, điều cô lo lắng vẫn không chỉ là chính mình, đúng là cô oán hận anh, nhưng cô không muốn quãng đời còn lại cứ trôi qua như vậy.
Khương Lan Thính biết suy nghĩ của cô.
Anh thấp giọng nói: “Anh không có ý định yêu lại lần nữa!”
Anh dừng lại, khó nhọc nói: “Hoắc Kiều em yên tâm, nếu có một ngày em tìm được người đàn ông mình thích, anh sẽ buông tay và thành toàn cho em!”
Anh chân thành như vậy, mời cô về sống cùng con.
Ngón tay Hoắc Kiều trắng mịn, nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu, sau đó cô nói muốn được suy nghĩ thêm...
Sau khi ăn cơm, bọn họ rất im lặng.
Cuối cùng là Khương Lan Thính nhận lấy hóa đơn.
Lúc ra cửa bên ngoài trời mưa phùn, anh lái xe tới, anh che ô chạy tới hộ tống cô lên xe, anh giống như những người đàn ông ân cần theo đuổi phụ nữ bình thường... cẩn thận và chu đáo.
Lên xe, cả người Hoắc Kiều khô ráo, áo sơ mi chỉ ướt một nửa.
Người đàn ông lại không quan tâm bản thân.
Hoắc Kiều cầm khăn giấy đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Lau đi!”
Khương Lan Thính vẫn chưa nhận lấy, anh nghiêng người nhìn cô, nhìn hồi lâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em còn quan tâm anh đúng không?”
Hoắc Kiều lạnh nhạt cười: “Chỉ là bình thường...”
Cô không thể nói hết, bởi vì Khương Lan Thính đang ôm cô, ôm thật chặt, bàn tay anh mãnh liệt ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, anh ghé vào bên tai cô gần như đau khổ lẩm bẩm: “Hoắc Kiều, anh mặc kệ em có yêu anh hay không, nhưng anh vẫn còn tình cảm với em.”
Nói xong anh hôn cô, cùng cô hôn môi.
Nụ hôn mang theo hơi ẩm ướt đẫm tứ chi khiến cô hoảng hốt, cái loại cảm giác mang theo sự ẩm ướt và dòng điện này, chạy tán loạn khắp nơi, khiến cô không biết như thế nào mới là tốt, thậm chí cô còn không biết tay chân nên đặt ở đâu...
Khương Lan Thính lấy lại bình tĩnh.
Anh nắm lấy bàn tay cô, siết chặt lấy mười ngón tay cô, vững vàng đặt trên ghế da thật.
Cô càng không có cách nào chống cự.
Ngoài cửa sổ xe, mưa vẫn đang rơi, bên trong lại là tình xuân ẩm ướt, mang theo nụ hôn ẩm ướt vương vấn bên tai cô, giọng người đàn ông khàn khàn: “Sau khi em rời đi, chính anh cũng rất ít khi làm, anh thực sự rất muốn! Nhưng Hoắc Kiều à, nếu em không muốn thì cứ quên đi.”