Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bị sặc.
Vị đồng chí kia cởi mũ Bạch Khởi ra, cảm thấy vui vẻ: ‘Đây không phải là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất hiện nay sao!’
‘ô, tình cảm còn rất mãnh liệt nữa!’
Lại nhìn một vị khác, đó là một người ưu tú trong giới kinh doanh, lớn hơn vài tuổi.
Người nọ cũng lười quan tâm mấy chuyện này nên điền vào tờ đơn.
“Khi trời sáng, gọi người tới đây nộp tiền bảo lãnh là có thể đi!”
“Nhìn bề ngoài cũng ra dáng ra hình đấy mà đi tranh giành tình nhân làm gì?
Bạch Khởi và Trương Sùng Quang ở trong đồn cảnh sát một buổi tối.
Trời sáng, Bạch Khởi gọi điện thoại, Trương Sùng Quang cũng gọi trợ lý của mình đang ở thành phố B.
Trợ lý của cậu tới trước, rất nhanh đã làm xong thủ tục.
Trương Sùng Quang khoác thêm áo khoác,
cả đại đội ở đây nhiệt tình tiễn khách: “Tổng Giám đổc Trương, lần sau lại đến nhé!”
Trương Sùng Quang mím môi.
Mới đi tới cửa đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng ngừng lại, cửa xe mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân dài, không phải ai khác mà là Hoắc Tây.
Hoắc Tây cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Tầm mắt của cô và cậu giao nhau trong chốc lát, sau đó cô đóng sầm cửa xe lại rồi đi về phía bên này, lúc đi qua Trương Sùng Quang, cậu theo bản năng nắm tay cô.
Khi nắm được, cô ngước mắt nhìn cậu.
Giọng Trương Sùng Quang rất thấp: “Cậu chưa nói cho tôi biết, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta.”
“Hoắc Tây, có phải vì tôi không?”
Hoắc Tây nhìn cậu vài giây, sau đó nhẹ nhàng hất tay cậu ra, chuyến sang cười nhếch môi, bất cần đời nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Đừng tự tiện suy diễn vậy chứ Tổng Giám đốc Trương.”
Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô.
Hoắc Tây mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng hất tóc rồi đi vào.
Bạch Khởi lập tức đứng dậy.
Một đỉnh lưu nổi tiếng như thế, vậy mà khi nhìn Hoắc Tây quả thực giống như là kẹo mạch nha, còn tựa đầu lên vai Hoắc Tây, rõ ràng cao hơn ít nhất mười centimet, nhưng tròng vẫn rất hài hòa.
Bạch Khởi dựa vào Hoắc Tây như vậy.
Mắt Trương Sùng Quang hơi nóng, cậu nhìn Bạch Khởi và Hoắc Táy ở bên nhau tựa như nhìn thấy hôm qua.
Cậu và Hoắc Tây cũng từng thân mật khắng khít như vậy.
Trương Sùng Quang bước nhanh hơn.
Cậu không biết mình đang trốn tránh cái gì, chỉ biết rằng cậu không thể tiếp tục ở lại thêm giây phút nào nữa.
Trợ lý khuyên cậu đi bệnh viện.
Cậu không chịu, mà về thẳng biệt thự, nào ngờ vừa mới đi vào đã thấy Hoắc Minh ngồi trên sô pha, đang uống trà, dường như đang chờ cậu.
“Chú Hoắc!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nói, sau đó lập tức che mặt, muốn lên lầu.
Hoắc Minh gọi cậu lại: “Hơn nửa đêm rồi, cháu chơi bời ở đâu? Hoắc Tây đi ra ngoài lêu lống
không trở lại, cháu cũng lêu lổng không trở lại, ha ha, cái nhà này càng ngày càng không giống nhà, sao thế, trong nhà có ma nên các người không ai thèm về, đúng không?”
Trương Sùng Quang đành phải ngồi xuống sô pha.
Hoắc Minh liếc mắt nhìn, người giúp việc lập tức cầm hòm thuốc tới bôi thuốc cho Trương Sùng Quang.
Người giúp việc trông cậu từ nhỏ đến lớn nên thấy rất đau lòng: “Người nào đánh cậu Sùng Quang mạnh như vậy?”
ở trước mặt Hoắc Minh, Trương Sùng Quang đâu có mặt mũi nói.
Cậu cố gắng che giấu.
Nhưng Hoắc Minh đâu phải dễ bị lừa gạt như vậy? Ánh mắt sắc bén của ông nhìn trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Tống Giám đốc Trương của nhà ta ở bên ngoài kêu mưa gọi gió, ai dám đánh cháu chứ, nếu như đánh nhau thì cũng là vì tranh giành tình nhân!”
Trương Sùng Quang sờ mũi.
Tâm trạng Hoắc Minh rất tốt, châm điếu thuốc rồi kích động hỏi: “Bạch Khởi nhỏ hơn cháu mấy tuổi?”
Trương Sùng Quang sững sờ.
Hoắc Minh lại cười: “Chú Hoắc đây, cái khác không có, nhưng có một chút kinh nghiệm có thể chỉ dạy cho cháu!”
Ông dừng một chút: “Lúc dì ôn Noãn của cháu còn trẻ được rất nhiều người yêu thích, chú buồn phiền lắm! Làm sao bây giờ đáy, đâu thể ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách biến tình địch thành người một nhà! Ví dụ như thằng nhóc họ cố kia, chẳng phải chú đã nhận nó làm con nuôi rồi sao, thấy cậu ta gọi Ôn Noãn là mẹ nuôi, chú vui phải biết!”
Vẻ mặt Trương Sùng Quang hiện giờ không thể diễn tả bằng lời.
Cậu không chữa trị vết thương nữa mà đứng dậy: “Chú Hoắc, cháu đi ngủ trước một lát!”
Hoắc Minh gọi cậu: “ơ kìa, chú còn chưa nói xong mà!”
Trương Sùng Quang đã đi lên lầu, dáng vẻ rụt rè quý phái, giọng nói cậu vang lên: “Cháu vẫn chưa muốn có đứa con trai lớn như vậy! Nếu muốn có con, cháu sẽ tự sinh!”
Hoắc Minh khịt mũi: “Cháu tưởng cháu là gái mái đẻ trứng à, cháu có giỏi thì sinh cho chú một đứa đi, chú và dì ôn của cháu đang mong ngóng được ôm cháu lâu rồi. Cháu nói nè, mấy người các cháu không ai bằng Lục Thước hết, âm thầm lặng lẽ làm hết mọi việc, mâu thuẫn trong nhà
cũng được giải quyết tốt!”
Ông càng ngẫm thì thấy càng tức giận: “Sao chú lại nuôi mấy tên vô dụng như các người chứ!”
Trương Sùng Quang đứng lại.
Cậu vô cùng can đảm nói: “Cháu cũng đang suy nghĩ đây, chú Hoắc có muốn đế cho Hoắc Tây sinh con với cháu không?”
Hoắc Minh cười khẩy: “Chà! Tự mình không giải quyết được nên gọi phụ huynh ra à!”
Trương Sùng Quang không nói nữa, lên lầu vào phòng.
Hoắc Minh thấy cậu như vậy, thật lòng cảm thấy chỉ có con gái của mình mới có thế trị nối cậu, nhưng nghĩ đến đứa con gái yêu quý của mình, ông lại đau đầu.
Lớn rồi!
Không riêng gì nghệ sĩ nam theo đuổi, mà nghệ sĩ nữ cũng đến tiếp cận cô.
Hoắc Tây rất biết hưởng thụ.
Thật không biết nên nghe ai!
Trương Sùng Quang trở lại phòng ngủ, cậu quăng mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
Rõ ràng đã một đêm không ngủ.
Nhưng cậu lại ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớtới những lời nói của Bạch Khởi, cậu không thể kìm được mà nhớ tới dáng vẻ của Hoắc Tây ở dưới thân thể mình..
Bọn họ thực ra xem như là đã làm được một nửa.
Cậu gần như đã sờ khắp thân thế của cô, chỗ nên sờ và không nên sờ nên sờ đều đã sờ hết.
Trương Sùng Quang vừa nghĩ đã khiến thân thế đau đớn.
Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Tây bị Hoắc Minh gọi trở về.
Hoắc Tây ăn mặc trang phục đi làm, không nhìn ra được bộ dạng say khướt và mệt mỏi tối hôm qua chút nào, cô quăng túi công tác lên sô pha rồi dựa vào trên ghế: “Bố, con có việc ở bên ngoài mà bổ gọi điện kiểu này cho con, người khác còn tưởng rằng con là đứa con gái bám váy mẹ, sao con còn mặt mũi nào nói chuyện với khách hàng nữa chứ, con không còn chút uy nghiêm nào hết!”
Hoắc Minh nghe giọng điệu của cô thì nổi giận.
Ông chỉ vào cô rồi nói: “Lên tin tức nữa rồi kìa, chú chó nhỏ mà con nuôi chắc sẽ không cắn người chứ?”
Hết lần này đến lần khác, mỗi lần Hoắc Táy và Bạch Khởi ở cùng một chỗ là lại bị chụp được.
Hoắc Minh cũng không ngốc, đó là vì Bạch Khởi muốn một danh phận!
Hoắc Tây cầm tờ báo lên đọc rồi nở nụ cười: “Nghệ sĩ muốn gả vào gia đình quyền thế chẳng phải rất bình thường ư? Con và Bạch Khởi chỉ là thay đối giới tính cho nhau thôi mà, bố, cậu ấy rất nghe lời, hay là con lấy cậu ấy về đế ở cùng với bố mẹ? Cậu ấy hát rất hay, đế cậu ấy trong nhà sẽ rất sôi nối!”
Hoắc Minh cười khẩy: “Cậu ta có thể sinh con sao?”
Hoắc Tây cười tủm tỉm: “Vậy con cũng đâu thể lấy con gái về! Bố, không hợp tình hình trong nước, không hợp pháp đâu.”
Hoắc Minh gọi người giúp việc: “Mau lấy thuốc hạ huyết áp lại đây!”
Tức chết ông rồi, tức chết ông rồi!
Đúng lúc này, Trương Sùng Quang từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cậu thay bộ quần áo ở nhà.
Đẹp trai rạng ngời.
Hoắc Tây không nhìn thì phí nên híp mắt thưởng thức một lát, chỉ thấy cậu đứng ở giữa cầu thang rất nghiêm túc hỏi cô: “Cậu muốn có con? Tôi có thể ở nhà trông nom.”
Hoắc Tây đương nhiên hiểu ý cậu.
Cô nhếch miệng cười rồi trả lời: “Không dám phiền Tổng Giám đốc Trương làm bảo mẫu cho tôi.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn sáng quắc: “Chăm sóc con của mình, sao có thế tính là bảo mẫu được?”
Hoắc Tây cảm thấy không có tí sức lực nào.
Cô miễn cưỡng nói: “Muốn có con thì tìm mấy cô gái Tây kia sinh cho cậu, thời gian của tôi rất quý giá.”
“Không sinh con, chỉ kết hôn làm tình thôi cũng được!”
Khi Trương Sùng Quang nói những lời không biết xấu hổ như vậy mà khuôn mặt vẫn nghiêm trang.
Hoắc Minh ngạc nhiên.
Sùng Quang quả thực là trò giỏi hơn thầy, năm đó dù mặt ông dày đến cỡ nào cũng không dám nói mấy lời này trước mặt bổ mẹ ôn Noãn, ông tự hỏi lại mình có phải đã giáo dục mấy đứa nhỏ quá buông thả rồi hay không.
Vừa định răn dạy vài câu, con gái của ông cũng không biết xấu hổ.
“Động dục thì tìm người khác đi, đừng gây họa cho tôi!”
Hoắc Minh đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm!”
Lúc này Trương Sùng Quang mới bớt nói lại.
òn Noãn từ trên lầu đi xuống, cậu đỡ ôn Noãn xuống, ôn Noãn dịu dàng cười với cậu: “Sùng Quang, cháu có đối tượng rồi à?”
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây.
Cô bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, bình tĩnh tự nhiên ăn cơm, sự điềm tĩnh này phải mất bao lâu mới luyện được?
Chỉ mới suy nghĩthôi, cậu đã nối giận.
Thực ra là… rất ghen, nhưng Trương Sùng Quang không dám hỏi, cậu không dám hỏi tám năm nay cô có mấy cuộc tình, từng dây dưa với mấy người đàn ông, lại càng không dám nghĩ, trong cuộc đời cô mình còn chiếm bao nhiêu phần.
Thực ra họ chưa từng bắt đầu.
Hoắc Tây với những đàn ông khác, ví dụ như Bạch Khởi, khi đó họ từng có tình cảm nam nữ với nhau.
Cô có phải thực sự không thèm đế ý hay không…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK