Lục U không đồng ý.
Cô nghiêng đầu đi, nói với anh: "Diệp Bạch, em không có tâm trạng!"
Thật ra cô còn vài chuyện muốn nói với anh, chẳng hạn như cuộc sống sau này của họ sẽ trở nên vô vị hơn, chẳng hạn như khi cô không có tâm trạng, không muốn chính là không muốn. Có lẽ cô sẽ không thể cho anh cuộc sống mà anh mong muốn, thậm chí cô còn muốn anh suy nghĩ lại về mối quan hệ của họ!
Diệp Bạch che lại đôi môi của cô: "Không cần suy nghĩ!"
Đôi mắt Lục U ươn ướt, cô bỗng nhớ lại chuyện trước đây. Khi đó anh cũng bảo cô suy nghĩ, bảo cô hãy chọn lại giữa anh và Chương Bách Ngôn, thật ra khi đó Diệp Bạch đã không cho cô cơ hội lựa chọn.
Diệp Bạch ôm gáy cô, kéo cô lại gần.
Để cô dựa sát vào anh.
Trán anh chống lên trán cô, hơi thở giao hòa, anh lầm bầm lời xin lỗi… Lục U không nói gì, cũng không từ chối việc tiếp xúc gần gũi với anh.
Họ cứ dựa vào nhau như thế.
Một lúc sau, người giúp việc gõ cửa, đứng ngoài cửa phòng hỏi họ vài món đồ cần xử lý. Lục U bối rối muốn đi xuống, nhưng eo vẫn bị Diệp Bạch giữ chặt, cô đành phải nói vọng ra trả lời: "Cứ để lại ở Lục Viên là được."
Bên ngoài, tiếng bước chân của người giúp việc ngày càng nhỏ dần.
Lục U đánh nhẹ vào vai Diệp Bạch: "Còn bao nhiêu việc phải làm kìa, anh thả em xuống đi! Với lại sau này ban ngày ban mặt đừng làm thế này nữa, bị người ta nhìn thấy sẽ chê cười."
Anh theo đuổi đến cùng: "Vậy buổi tối thì sao?"
Lục U suy nghĩ cẩn thận: "Buổi tối anh chăm Lục Ngộ!"
Diệp Bạch buông cô ra, cười nói: "Được! Nghe theo sắp xếp của mẹ đứa trẻ! Nhưng mà khi nào em cần anh đều sẵn sàng!"
Lục U đi xuống, cô vừa dọn đồ vừa nói: "Cả ngày anh chỉ biết nghĩ đến chuyện đó thôi sao?"
Diệp Bạch rất thẳng thắn: "Không thỏa mãn nên tất nhiên lúc nào cũng muốn!"
Lục U không nói nữa, cô cũng hiểu anh cứ nhịn mãi như vậy cũng không tốt, gây hại đến tâm lý… Nhưng vấn đề này đến đây là kết thúc!
...
Buổi tối trước ngày khởi hành, Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ đều đã ngủ.
Lục U đi thăm bố mẹ mới trở về.
Đẩy cửa vào phòng ngủ, cô nhìn thấy Diệp Bạch đang ngồi ở sô pha phòng sinh hoạt xem tài liệu. Trong phòng ngủ ấm áp, anh chỉ mặc áo thun quần tây, trông khá sạch sẽ thoải mái.
Nghe thấy tiếng bước chân, biết là cô đã về.
Diệp Bạch không ngước mắt lên: "Bố mẹ ngủ rồi sao? Lúc nãy trước khi ngủ Lục Ngộ còn làm loạn một hồi, bị Tiểu Lục Hồi của chúng ta trị cho một trận!"
Lục U cởi áo măng tô, ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh chưa xong việc sao?"
Diệp Bạch ngước mắt nhìn, sau đó không thể dời mắt.
Lục U từng sinh con, thân hình trở nên thon thả, nhưng chỗ cần đầy đặn thì ngày càng đầy đặn! Anh suy nghĩ con đã được năm tháng, nên cai sữa rồi, có tiếp tục uống cũng không có dinh dưỡng.
Anh thấp giọng hỏi: "Khi nào thì cho Lục Ngộ cai sữa?"
Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như hai vợ chồng nói chuyện bình thường. Lục U cũng không ngăn anh dựa sát lại gần, cô khẽ tựa vào vai anh, ngón tay thon gọn vân vê nút áo anh, cười nhạt: "Chắc cho con uống thêm một tháng nữa! Dạo này thời tiết không ổn định, uống thêm một tháng nữa cho tốt!"
Diệp Bạch thuận theo lời cô: "Hời cho thằng nhóc này quá!"
Anh cúi đầu hôn cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, rất dễ khiến người ta động tình. Đã lâu Lục U không có cảm giác như vậy, khi Diệp Bạch ôm cô sang phòng kế bên, cô cũng không từ chối…
Phòng kế bên là phòng ngủ của Diệp Bạch, không nhu hòa như phòng ngoài.
Tất cả đều là đồ của đàn ông, đầy góc cạnh.
Cô được đặt trên giường, Diệp Bạch nhẹ nhàng lấy lòng cô, làm cô thoải mái... Trong cơn lửa tình, anh dựa sát cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm vẻ mặt cô: "Lục U, em có cảm giác!"
Lục U kéo đầu anh lại gần, hôn môi anh, không cho anh nói.
Dường như đã lâu lắm rồi không có.
Diệp Bạch rất kích động, sau đó có hơi không kiểm soát được bản thân, động tác không nhẹ không nặng... Nhưng vẫn luôn mang một chút quan tâm, khiến Lục U cảm thấy rất thoải mái.
Khi hoàn toàn kết thúc đã là hơn hai giờ sáng.
Khoảng bốn tiếng đồng hồ.
Lục U mệt đến nỗi không muốn cử động gì cả, nằm trên gối đen thì thào: "Diệp Bạch, anh đi xem bọn nhỏ nhé, em chợp mắt một lúc!"
Diệp Bạch đứng cạnh giường mặc áo thun quần dài, sửa sang lại cho tốt rồi nghiêng người hôn lên bờ vai mảnh mai của cô.
Cô bất giác run rẩy.
Diệp Bạch cúi đầu nói: "Để anh đi xem, em nghỉ ngơi đi!"
Lục U nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Bạch sang phòng bên kia, Tiểu Lục Hồi đã say giấc nồng, Diệp Bạch sửa chăn lại cho con bé... Bé Lục Ngộ ngủ không ngoan, bật khóc, anh sờ quần thì thấy ươn ướt.
Diệp Bạch điềm đạm thay tã cho thằng bé, sợ thằng bé đánh thức Tiểu Lục Hồi liền bế lên dỗ một hồi. Khi đặt trở lại giường, Tiểu Lục Ngộ trắng trẻo mập mạp đã ngoan ngoan ngủ say.
Diệp Bạch vuốt ve chiếc đầu nhỏ của bé con, rồi lại chăm lo Tiểu Lục Hồi.
Sau đó, anh quay trở lại phòng ngủ.
Lục U đã thức, ngồi tựa vào đầu giường, đôi mắt lim dim mà dịu dàng... Trông cô toát lên vẻ mềm mại, có lẽ do được đàn ông “yêu thương” vài hiệp mà ra.
Diệp Bạch đẩy cửa vào, cô nhìn thấy anh bèn hỏi: "Lục Ngộ thức dậy à?"
Anh gật đầu: "Tiểu ướt quần! Giờ lại ngủ ngon rồi!"
Anh nhìn Lục U bắt đầu mặc quần áo, cảm thấy hơi đau lòng cho cô. Anh bảo cô ngủ thêm chút nữa, để anh trông bọn trẻ, Lục U không chịu: "Sau nửa đêm Lục Ngộ phải ăn thêm một cữ nữa!"
Cô xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa.
Diệp Bạch đi vào theo, cũng không phải muốn làm gì, anh chỉ tắm giúp cô để cô giữ chút sức lực… Sau khi tắm xong anh chợt cảm khái trong lòng, khi anh và cô ở bên nhau, anh đã từng nói sẽ nuông chiều cô cả đời như nuông chiều một đứa trẻ, nhưng nhìn khuôn mặt của Lục U lúc này xem, dáng vẻ được nuông chiều ở đâu chứ, cả người cô đều toát lên vẻ trưởng thành hiểu chuyện.
Anh thấy áy náy trong lòng, khẽ nói sẽ bù đắp cho cô, đối xử tốt với cô.
Lục U biết anh áy náy.
Cô lắc đầu: "Thật ra em rất tốt rồi! Có rất nhiều người không có điều kiện như em, có bố mẹ anh em giúp đỡ, họ vất vả hơn nhiều. Diệp Bạch, những gì em bỏ ra cho các con đều đáng giá, là sự lựa chọn của em khi quyết định sinh con ra! Em không chăm con thì ai chăm chứ! Em không thể vì thấy vất vả mà phóng đại cực khổ của mình! Mối quan hệ giữa chúng ta không liên quan gì đến chuyện này cả."
Diệp Bạch nhìn mê đắm dáng vẻ điềm tĩnh của cô.
Trong lòng anh trở nên mâu thuẫn, anh thích dáng vẻ hiện tại của cô, lại tự trách bản thân không thể chiều chuộng cô thành một cô bé, anh cũng thấy bản thân mình tham lam.
Lục U nghĩ tích cực hơn anh nhiều.
Sau khi tắm xong, cô mặc áo choàng tắm nhìn ra ngoài màn trời đêm, nhỏ giọng nói: "Diệp Bạch, chúng ta cũng không còn trẻ nữa! Nhất là anh còn lớn hơn em mấy tuổi! Nếu chúng ta đã ở bên nhau thì đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa, em không cần anh cảm thấy áy náy, em cũng không muốn anh vì áy náy mới ở bên em."
Cô cười nhạt: "Như vậy cũng sẽ không công bằng với em, không phải sao?"
Diệp Bạch khẽ nói: "Vậy em muốn cái gì? Lục U, em muốn cái gì? Em nói cho anh biết đi!"