Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bân vừa dứt lời, mọi người trong phòng bệnh đều im lặng.

Cố Vân Phàm vẻ mặt khó coi. Ông là một người đàn ông, bị nói là bị bệnh nam khoa, còn đi đăng kí mười mấy chuyên gia, nhất là bị nói ngay trước mặt người yêu cũ, thật sự là rất mất mặt.

Cố Vân Phàm rất muốn lấy lại mặt mũi về chuyện này.

Hoắc Doãn Tư thấy vậy thì mặc kệ. Bởi vì anh chỉ đang nói sự thật thôi.

An Nhiên vốn dĩ không tin. Nhưng khi thấy vẻ mặt không được tự nhiên của tổng giám đốc Cố, cô liền biết rằng Hoắc Doãn Tư nói là sự thật.

Cô rất chấn động, nhưng chấn động nhất vẫn là Lý Tư Ỷ.

Hoắc Doãn Tư mới vừa nói Cố Vân Phàm không được?

Là bởi vì tuổi tác hả?

Chỉ là bọn họ đã chia tay rồi, còn chia tay trong không vui nữa. Vậy nên Lý Tư Ỷ không tiện hỏi thăm loại chuyện riêng tư như vậy.

Lý Tư Ỷ cầm túi trái cây nhập khẩu đi vào phòng bệnh.

An Nhiên vội vàng xếp chỗ ngồi cho đám người.

Một đôi vợ chồng thật sự. Một đôi người yêu cũ. Một người anh trai.

Lâm Bân vốn định ra ngoài làm thần tài giữ cửa cho bọn họ. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, anh ta rất thông minh mà ở lại trong phòng bệnh.

Hoắc Doãn Tư không nhìn thấy, lỗ tai lại trở nên nhanh nhạy.

Anh chính xác đoán được chỗ Lý Tư Ỷ: “Kiểm kê tài sản sao rồi?”

Có Cố Vân Phàm ở đây, Lý Tư Ỷ ngại ngùng nói ra: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Hoắc Doãn Tư rất không biết xấu hổ mà nói: “Đương nhiên là quan tâm cô rồi. Tôi sợ cô chạy mất, bà cô già nhà cô và Cố Vân Phàm còn ở nhà tôi kìa!”

An Nhiên: …

Lâm Bân: Ây da, nghe không nổi nữa rồi!

Lý Tư Ỷ gần như muốn nhảy dựng lên. Hoắc Doãn Tư có ý gì? Sao phải nhắc tới mấy chuyện này trước mặt Cố Vân Phàm chứ? Chỉ là cô yêu thích An Nhiên, không nỡ lớn tiếng với Hoắc Doãn Tư ngay trước mặt An Nhiên!

Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Để chỗ anh đi, khi nào tôi về nước sẽ đón về.”

Hoắc Doãn Tư là kiểu người độc miệng, dù cho không nhìn thấy thì cũng không chịu để yên.

Anh hừ nhẹ: “Vậy cô mau về một chút, đừng để người ta chờ lâu lắm.”

Anh nói mang ý ngầm, người ở đây ai cũng nghe hiểu.

An Nhiên lặng lẽ nhéo eo anh, nhỏ giọng nhắc anh đừng làm quá mức.

Hoắc Doãn Tư “nhìn” về phía cô, vẻ mặt vô tội nói: “Anh nói sai chỗ nào hả? An Nhiên hiểu lầm ý của anh rồi. Anh nói là chị Vương đang đợi, không phải là tổng giám đốc Cố đang đợi. Tổng giám đốc Cố đã kết hôn rồi, tất nhiên là sẽ không đợi Tư Ỷ, nếu không là không đạo đức một chút nào. Hơn nữa, hiện nay tổng giám đốc Cố đang bận rộn tìm chuyên gia, làm gì còn tâm tư trăng gió nữa, mà có đợi cũng không làm ăn được gì.”

Anh nói một hơi suýt nữa chọc tức chết Cố Vân Phàm.

Ban đầu Lý Tư Ỷ còn hơi mất tự nhiên. Nhưng nghe nghe rồi cô cũng cảm thấy vui vẻ. Với cái thứ như Cố Vân Phàm, thì phải để Hoắc Doãn Tư tới trị ông ấy!

Cô lại ngồi thêm một lát.

Cô thấy An Nhiên ngồi bên cạnh Hoắc Doãn Tư, bưng trà rót nước cho anh, rồi gọt trái cây đút trái cây cho anh ăn, dáng vẻ cô vợ đảm đang, còn anh thì cực kì hưởng thụ.

Lý Tư Ỷ rất hâm mộ.

Trên đời này có bao nhiêu đôi giống như Hoắc Doãn Tư và An Nhiên chứ? Nhiều năm qua, trong mắt bọn họ chỉ có nhau… Kể cả khi cực kì hận nhau, bọn họ cũng luôn nhớ về đối phương.

Huống chi, bọn họ sắp có đứa nhỏ thứ hai rồi.

Cố Vân Phàm không đi. Thấy vẻ hâm mộ trong mắt Lý Tư Ỷ, ông rất đau xót.

Đến lúc đi về, Cố Vân Phàm đi sau, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh trên lối đi dài của cô, nhẹ giọng gọi tên cô: “Tư Ỷ.”

Lý Tư Ỷ khựng lại.

Nhưng cô không dừng bước, mà tiếp tục đi vào thang máy, bấm nút đi xuống.

Cố Vân Phàm bước nhanh đuổi kịp cô.

Lúc này, bên trong thang máy không còn ai khác, Lý Tư Ỷ đi vào thang máy liền định đóng cửa thang máy, nhưng lại bị Cố Vân Phàm dùng tay chặn lại.

Cô cố gắng không nhìn sang , mà ngửa đầu nhìn con số màu đỏ.

Cố Vân Phàm khàn giọng nói: “Hoắc Doãn Tư chỉ đang nói bậy thôi.”

Lý Tư Ỷ sửng sốt, rồi hiểu được ý anh.

Cô thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi. Đây là chuyện mà bà Cố nên nhọc lòng.”

Cố Vân Phàm nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt lạnh nhạt của cô, nhún nhường nói: “Không nói chuyện này nữa. Anh nghe An Nhiên nói em định đi nước ngoài, đang kiểm kê tài sản? Em định đi đâu? Bao lâu thì về?”

Đôi mắt Lý Tư Ỷ hơi nóng lên.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nổi giận với anh. Nhưng mà hiện giờ nổi giận nhiều lần rồi, cô không nổi giận nổi nữa. Anh đã là chồng người khác rồi, cô phải ti tiện thế nào mới vì anh mà cảm xúc phập phồng.

Lý Tư Ỷ im lặng một lát rồi đáp: “Đi hai ba năm.”

Về phần đi đâu thì cô không nói.

Cố Vân Phàm biết ý của cô. Cô không muốn có liên quan gì đến anh nữa nên mới không nói.

Anh cười chua xót: “Em yên tâm, anh sẽ không dây dưa em nữa. Hoắc Doãn Tư nói đúng, anh là người có gia đình rồi, cứ tiếp tục dây dưa em là sao chứ, đối với em hay đối với anh đều không tốt.”

Lý Tư Ỷ không nói gì, chỉ hơi ngửa đầu lên.

Nói chuyện cả buổi, thang máy cũng tới rồi.

Lý Tư Ỷ đi ra ngoài, Cố Vân Phàm gọi cô lại: “Tư Ỷ!”

Lý Tư Ỷ từ từ quay người: “Anh Cố còn chuyện gì hả?”

Anh yên lặng nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, biết rằng trong lòng cô cũng không dễ chịu.

Anh bước ra thang máy, đi tới trước mặt cô, móc một bao lì xì từ trong túi ra, nói: “Tư Ỷ, anh biết em hận anh. Thật ra thì… anh cũng hận chính mình. Chỉ là chuyện đã thế này rồi… Có lẽ sau này anh không thể cho em lì xì năm mới nữa. Em cầm đi, xem như anh cho em lì xì cả một đời trong một lần.”

Lý Tư Ỷ thất thần.

Cố Vân Phàm mỉm cười: “Tư Ỷ, chúc mừng năm mới!”

Những lời này lại khiến cô muốn khóc.

Cô không muốn lấy, nhưng mà Cố Vân Phàm cứ nhét bao lì xì vào trong tay cô, nhét mạnh một cái, khi ngước mắt lên đã như cách một đời.

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi bước nhanh đi.

Một chiếc xe màu đen dừng dưới lầu.

Sau khi Cố Vân Phàm lên xe, chiếc xe màu đen từ từ chạy đi.

Lý Tư Ỷ đứng tại chỗ lẳng lặng mà nhìn.

Xem như đây là lần gặp cuối cùng đi!

Cô mở bao lì xì ra, là một tấm chi phiếu 52.470.000.

Lý Tư Ỷ lẳng lặng nhìn con số 5247, đôi mắt dần mơ hồ, cuối cùng gần như không nhìn thấy được gì nữa… Cần gì phải thế chứ? Cần gì phải giả mù sa mưa ở giây phút cuối cùng chứ?

Cô không lấy tấm chi phiếu. Cô lựa chọn gửi trả lại.

Bà Cố tai mắt đông đảo, khi thấy con số trên chi phiếu, lại làm ầm ĩ một trận, suýt chút nữa làm mất luôn cả đứa nhỏ trong bụng. Cố Vân Phàm cũng mặc kệ bà ta.

Tóm lại là hai bên ầm ĩ đến mức cả thành phố H đều biết tổng giám đốc Cố và bà Cố không thích nhau.

Sau khi Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ đi rồi, Hoắc Doãn Tư còn thấy rất đáng tiếc, bởi vì có hai người họ ở đây, nằm viện không còn nhàm chán nữa.

An Nhiên rất cạn lời, còn có một chút tò mò.

“Sao anh biết tổng giám đốc Cố đi hẹn chuyên gia nam khoa?”

Nghe cô hỏi vậy, Hoắc Doãn Tư đột nhiên cười khẽ, rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Lâm Bân thức thời mà đứng dậy: “Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trông cửa.”

Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cửa phòng bệnh đóng lại.

Hoắc Doãn Tư dựa lên đầu giường, trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nói: “Làm ăn lúc nào cũng có xã giao, có phụ nữ thì nói chuyện còn dè dặt, nhưng nếu chỉ toàn đàn ông thì sẽ không dè dặt nữa. Hơn nữa, mấy cái chuyện xấu xa trong nhà tổng giám đốc Cố ít nhiều gì cũng có người biết, chỉ là khi ở thành phố H mọi người đều nể mặt không nói, còn khi đi thành phố B công tác thì sẽ bị lấy ra làm trò cười.”

An Nhiên nhíu mày: “Các anh xã giao còn nói mấy chuyện này hả?”

Hoắc Doãn Tư cười: “Đàn ông thành công cũng là người. Em tưởng bọn họ đều là thánh nhân, không chơi phụ nữ không nói tục tĩu hả? Đàn ông cũng thích hóng chuyện, thích thú với chuyện tìm được cô thư ký xinh đẹp hay là tìm được bảo bối mới gì đó.”

An Nhiên cảm thấy ghét bỏ. Hoắc Doãn Tư vỗ về tay cô: “Tổng giám đốc An, em may mắn lắm khi gặp được người đàn ông đáng tin cậy như anh.”

An Nhiên nắm tay anh cắn nhẹ: “Em cảm thấy phải xem kỹ anh lần nữa.”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ.

Sau khi Hoắc Doãn Tư xuất viện, anh ở trong nhà dưỡng bệnh, An Nhiên vốn định làm việc giúp anh.

Nhưng Hoắc Minh không cho, mà Ôn Noãn cũng đau lòng.

Sao có thể để cho phụ nữ mang thai mệt chứ?

Vậy nên Hoắc Minh lại tiếp tục vất vả đi làm. Ôn Noãn thường xuyên đến thăm Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, một phần canh bổ hai người ăn, đứa nhỏ trong nhà cũng có người chăm sóc.

An Nhiên vốn cho rằng khoảng thời gian Hoắc Doãn Tư bị mù tạm thời sẽ có chút cực khổ.

Không ngờ chưa đến nửa tháng là anh đã khôi phục thị lực.

Một ban đêm nào đó, ánh trăng treo cao, An Nhiên đang dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Hoắc Doãn Tư ngủ một giấc dậy thì thấy trước mắt sáng ngời rõ ràng.

Anh khó tin mà mà xòe năm ngón tay ra, ngón nào cũng thấy được rõ ràng.

Hoắc Doãn Tư nằm xuống, tâm trạng rất phức tạp, ngoài cửa phòng ngủ chính có tiếng vang, tai anh nhanh nhạy hơn nhiều, nghe ra được là tiếng của An Nhiên và Trà Sữa.

Đi vào là Trà Sữa. Chú chó con rất thích anh, chạy vào nhảy lên đầu gối anh.

Sau đó, ánh mắt không có tiêu cự của anh chợt khựng lại. Anh nhẹ giọng nói: Cho nó ăn chưa?”

An Nhiên khựng bước, yên lặng nhìn chằm chằm Hoắc Doãn Tư một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đặt bàn tay trắng gầy lên đầu gối anh, ngửa đầu dịu dàng hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Có thể thấy chưa?”

Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng ra trước, từ từ lắc đầu.

An Nhiên bình tĩnh nhìn anh thêm một lúc rồi đặt đầu lên đùi anh, lẩm bẩm: “Rất mong anh sớm nhìn thấy!”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu vuốt ve mái tóc cô.

Anh khàn giọng nói: “Ngủ một giấc dậy, trên người hơi bẩn, em tắm rửa giúp anh.”

Khoảng thời gian anh không nhìn thấy, đều là An Nhiên tắm rửa giúp anh. Hiện giờ anh nói muốn đi tắm, cô tất nhiên sẽ không từ chối, gật đầu nói: “Em đi lấy áo tắm.”

Nhưng cô vừa đứng dậy thì cổ tay đã bị người túm lại.

Giọng nói Hoắc Doãn Tư cực kì khàn: “Không cần, tắm xong rồi mặc sau.”

An Nhiên mỉm cười: “Cũng được.”

Anh ngồi trên ghế, cô nửa ngồi xổm cởi đồ cho anh, đầu tiên là nút áo sơ mi màu trắng, gỡ xong hết thì đến gỡ dây nịt. Lúc anh ăn mặc thùng thình, cô nói: “Em chưa từng thấy anh đi tập thể hình, sao lại có cơ bụng thế nhỉ? Người ta nói đàn ông văn phòng đều là bụng phệ cơ mà?”

Cô không chỉ nói, mà còn sờ soạng.

Hơi thở Hoắc Doãn Tư hơi dồn dập. Anh “nhìn chằm chằm” cô từ trên cao xuống, giọng nói khàn hơn cả lúc nãy: “Chỉ cần khống chế mỡ là được.”

An Nhiên rút tay lại, tiếp tục gỡ dây nịt cho anh.

Cô có khung xương mảnh khảnh, ngón tay cũng thon dài. Hoắc Doãn Tư không biết là cô cố ý hay vô tình, mà cứ hay chạm đến nơi kia của anh, quần dài còn chưa cởi ra thì trán anh đã lấm tấm mồ hôi, không nhịn được mà gọi tên cô: “An Nhiên!”

“Hả? Sao vậy?”

An Nhiên giả vờ không biết, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn cởi quần cho anh.

Hoắc Doãn Tư không nhịn nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn. Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, không cam lòng nói: “Em biết lúc nào vậy?”

An Nhiên cười khẽ.

Cô nghịch ngợm hỏi: “Anh hỏi là em biết anh có thể thấy được lúc nào hả?”

Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh tự nhận mình không hề để lộ dấu vết.”

An Nhiên ôm nhẹ vòng eo của anh, ngón tay thon dài lướt qua đường nét quyến rũ của anh, mỉm cười: “Đại khái là khi anh ôm Trà Sữa, ôm một cái là trúng, không giống người bị mù.”

Hoắc Doãn Tư hơi buồn bực, cũng buồn cười.

Anh cúi đầu hôn cô, rất không cam lòng nói: “Không ngờ lại thua trong tay một chú chó.”

An Nhiên đón nhận nụ hôn của anh. Cô không từ chối lời mời gọi của anh. Cô biết nửa tháng qua anh đã nhịn đến mức khó chịu, thường hay muốn rồi cuối cùng đều nhịn lại… Cô ngửa đầu hôn môi anh, ậm ừ nói: “Dạo này anh biểu hiện không tệ. Tổng giám đốc Hoắc, em nên khen thưởng anh.”

Mặt mày Hoắc Doãn Tư trở nên hồng hồng, cực kì gợi cảm.

Lúc An Nhiên hôn lên hầu kết anh, anh nhẹ nhàng ôm cô đi lên giường. Cô đang mang thai, ngồi trên ghế rất mệt mỏi.

An Nhiên bị anh đặt ở cuối giường. Hoắc Doãn Tư cọ nhẹ cái mũi cao thẳng lên mặt cô.

Sau đó, anh kề sát tai cô, nói nhỏ: “Đã lâu không làm rồi. Em muốn làm thế nào?”

An Nhiên đỏ mặt.

Cô vẫn không thể quen với việc bị anh tán tỉnh, nhất là khi tán tỉnh trên giường. Cô ngửa đầu nhìn anh, lẩm bẩm: “Đừng làm bị thương con.”

Hoắc Doãn Tư gặm chóp mũi cô: “Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”

An Nhiên cực kì tin tưởng anh. Trước đây cô luôn rất rụt rè trong chuyện giường chiếu. Nhưng hiện giờ bọn họ đã nói rõ lòng mình, còn sắp kết hôn nữa. Cô coi anh là chồng, cô cũng sẽ muốn anh.

Lúc tình đậm sâu, cô cũng sẽ đỏ mặt đòi hỏi anh.

Hoắc Doãn Tư hôn hôn cô: “Em thích hả!”

Sau cơn mây mưa, Hoắc Doãn Tư nằm thẳng người, thỏa mãn mà nghiêng đầu nói với An Nhiên: “Ngày mai đi thử váy cưới, hôn lễ không thể kéo dài được nữa.”

Dứt lời, anh sờ sờ bụng cô: “Phải cho bảo bối của anh một danh phận.”

An Nhiên cảm thấy anh không biết xấu hổ.

Cô hoãn mình lại, thấp giọng nói: “Ý của cha mẹ là giữ nguyên kế hoạch. Hiện giờ anh đã nhìn thấy rồi, cứ kết hôn theo ngày đã định đi.”

Cô nâng mặt anh, nói: “Thật ra thì ngày nào cũng được, quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau.”

Hơn nữa, bọn họ đã đăng kí kết hôn rồi, An Nhiên không để ý danh tiếng ngoài thân.

Hoắc Doãn Tư dịu dàng nhìn cô. Anh biết cô không thèm để ý, nhưng mà anh lại muốn cho cô một buổi hôn lễ long trọng…

Có lẽ đối với người khác thì hôn lễ không quan trọng. Nhưng đối với An Nhiên thì hôn lễ rất quan trọng.

Kết hôn xong, cô sẽ chính thức là người nhà họ Hoắc bọn anh.

An Nhiên của anh, sẽ không còn là bé gái mồ côi nữa, mà sẽ có rất nhiều người thân.

Bọn họ trò chuyện thêm một lúc lâu. Sau đó, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho vợ chồng Hoắc Minh, nói là mình đã khôi phục thị lực.

Hoắc Minh rất bình tĩnh đáp: “Nếu hết mù thì ngày mai lăn về công ty cho cha!”

Thật là, ngày ngày mệt chết ông rồi!

Hoắc Doãn Tư bật cười nhìn điện thoại, rồi quay đầu lại hôn hôn An Nhiên: “An Nhiên, chúng ta kết hôn đúng ngày.”

Đầu thu, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên kết hôn.

Hôm ấy có rất nhiều người đến, nhân vật nổi tiếng trong thương giới, người thân bạn bè nhà trai, lại có rất ít thân thích nhà gái…

Vốn dĩ là An Nhiên đi một mình về phía Hoắc Doãn Tư. Nhưng mà Cố Vân Phàm lại lâm thời đến dự.

Ông làm người lớn nhà gái, nắm An Nhiên giao cho Hoắc Doãn Tư.

Bà Cố không hài lòng: “An Nhiên quan trọng thế hả? Cần phải có ông sắm vai cha?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK