Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn đầu bù tóc rối chạy xuống lầu!
Cô tìm khắp biệt thự cũng không tìm thấy anh, kế cả dưới tầng hầm cũng không tìm thấy!
Hoắc Minh, anh đã đi đâu vậy?
Ngay lúc ôn Noãn đang tuyệt vọng thì có một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài đi vào, do ngược sáng nên khống nhìn rõ gương mặt, nhưng ôn Noãn biết chắc đó là anh.
“Hoắc Minh!” Cô nhào vào lòng anh.
Hoắc Minh một tay ôm cô, cúi đầu cọ vào cần cố cô: “Sao vậy?”
Ôn Noãn áp mặt mình vào ngực anh: “Hoắc Minh, em sợ! Em sợ anh đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“Ngốc à, sao có thế chứ!”
“Đừng khóc, em khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!”
Anh đỡ cô ngồi xuống và đặt túi đồ ăn sáng lên bàn ăn.
Ôn Noãn sửng sốt, anh đã đi mua bữa sáng sao?
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng mỉm cười: “Dạo này em ăn không ngon miệng, tiệm bán đồ ăn sáng này là tiệm mà trước đây em thích nhất, đặc biệt là tàu hũ đá, ăn rất ngon, mau ăn đi!”
Anh bày ra cho ôn Noãn.
Ngón tay ôn Noãn run rẩy, múc một muỗng nhỏ, đưa vào miệng.
Vị mặn mặn.
Như vị của nước mắt vậy!
Hoắc Minh ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
Sau khi ăn hết nửa chén tàu hũ, anh khẽ nói: “Ôn Noãn, anh đã liên hệ với một viện điều dưỡng cao cấp, môi trường ở đó rất tốt, anh muốn đến đó chữa bệnh!”
Ôn Noãn đánh rơi chiếc muỗng trong tay xuống bàn…
Hoắc Minh muốn nhặt lên cho cô, nhưng tốc độ của cô còn nhanh hơn, vội vàng nhặt lên rồi dùng khăn giấy lau thật mạnh.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn cô.
Anh biết cô không thế chấp nhận được, nhưng đây là cách tốt nhất.
Anh đã dần dần lãng quên, mỗi ngày mỗi khi anh nhớ đến cô và Hoắc Tây càng thêm ít đi, đến khi anh quên hết tất cả, anh sẽ không còn tình cảm gì với họ nữa!
Sẽ rất tệ nếu sống chung với nhau!
Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ, anh không thề khiến cô bé hoảng sợ được!
Anh nhẹ nhàng nói, dịu dàng dỗ dành cô: “Ôn Noãn, có lẽ thông qua việc trị liệu, anh có thể khôi phục phần ký ức khi trước!”
Môi Ôn Noãn run run…
Trong lòng cô biết nếu tình trạng không tệ đến thế thì anh đã không chọn con đường này.
Bởi vì Hoắc Tây là mạng sống của anh!
Ôn Noãn khóc không ngừng, tiếng khóc trầm thấp bị đè nén, Hoắc Minh cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng khóc nữa được không! Nếu em khóc, đứa trẻ trong bụng sẽ cũng khóc theo!”
Ôn Noãn nằm trong lòng anh, nắm chặt áo sơ mi của anh!
Buối chiều, Hoắc Minh lại tự nhốt mình trong phòng.
Ôn Noãn đứng ở cửa tầng hầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa nặng nề.
Cô không dám đi vào.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh, sợ nhìn thấy anh xem đi xem lại cuốn nhật ký, chỉ để kéo dài thêm thời gian, chỉ để có thể ở bên cạnh cô!
Cô biết Hoắc Minh đã phải trả cái giá rất đau khổ cho việc này.
Anh thường xuyên bị đau nửa đầu!
Hoắc Minh, có phải nếu thật sự quên đi em, anh sẽ không thấy đau nữa?
Ôn Noãn lặng lẽ rời đi, cô bảo tài xế chuẩn bị xe.
Người giúp việc trong nhà cẩn thận hỏi: “Có cần mang chút đồ ăn cho ông chủ không?”
Ôn Noãn đang định lên xe, nghe thế đã rũ mắt xuống: “Bên trong phòng đều có đầy đủ, hãy đế anh ấy một mình, đừng quấy fây anh ấy!”
Cô nghĩ, Hoắc Minh là một người kiêu ngạo như thế.
Anh sẽ không muốn đế người khác nhìn thấy!
Dứt lời, Ôn Noãn lên xe, tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô chủ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Bệnh viện Nam Sơn!”
Tài xế không nói chuyện nữa, im lặng lái xe, đây đều là những người làm lâu năm của nhà họ Hoắc, đều kín tiếng, và đều cảm thấy buồn cho Hoắc Minh và ôn Noãn…
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào viện dưỡng lão, ôn Noãn đã gặp vị bác sĩ hàng đầu.
Khi cô bước ra, ngồi lên xe, cô không cầm được nước mắt.
Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai…
[Nếu tôi không nhầm thì trí nhớ của Hoắc Minh đã dừng lại vào năm năm trước! Dù đã mất đi một phần trí nhớ nhưng anh ấy vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường!… Nếu cưỡng ép gợi nhớ lại không những không có tác dụng mà còn khiến anh ấy vô cùng đau đớn, thật ra thì anh ấy đã thử qua rồi! …ừm, lúc đó anh ấy rất đau đớn!]
[Bà Hoắc! Hãy cân nhắc suy nghĩ kỹ!]
Hoắc Minh đã thử qua, lúc đó… Anh đau đớn đến mức nào?
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trong lòng cô cảm thấy đau khố không tả xiết!
Tài xế không nói gì, chỉ không ngừng lấy khăn giấy đưa cho òn Noãn, an ủi trong im lặng…
Ôn Noãn không về nhà.
Cô đến tập đoàn Tây Á, vào phòng làm việc trước đó của Hoắc Minh, cô cẩn thận tỉ mỉ sờ
khắp mọi nơi.
Thư ký thứ hai mang trà vào.
Ôn Noãn nghiêng người nhỏ tiếng dặn: “Mời thư ký Trương tới đây!”
Thư ký thứ hai gật đầu khẽ cười: “Vâng, Tổng giám đốc ôn!”
Cô ấy bước ra ngoài, một lúc sau thì thư ký Trương đấy cửa bước vào.
Hoắc Minh không có ở đây, cô ấy thật sự bận rộn không yên, khi bước vào phòng thì đang ôm một đống tài liệu trên tay: “Tống giám đốc ôn, những thứ này đều cần cô ký tên.”
Ôn Noãn ra hiệu bảo cô ấy đặt nó xuống.
Thư ký Trương khó hiểu, đặt tài liệu xuống.
Ôn Noãn mời cô ấy ngồi xuống, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Trước đây Hoắc Minh là người như thế nào?”
Thực ra, anh là người như thế nào, cô đã biết ngay từ lần đầu gặp anh.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi thư ký Trương, muốn hỏi một người đã làm việc nhiều năm với anh.
Thư ký Trương khá ngạc nhiên.
Sau đó, cô ấy khẽ mỉm cười, kể cho ôn Noãn nghe chuyện quá khứ như đang hồi tưởng, kể về việc Hoắc Minh sau khi tốt nghiệp đã thành lập công ty Anh Kiệt như thế nào, đã thắng vụ kiện lần đầu như thế nào, và thường ngày anh kiêu ngạo và khó gần như thế nào!
Thư ký Trương đã nói rất nhiều, cuối cùng cảm thấy ngượng ngùng cười: “ôn Noãn, tôi nói hơi nhiều!”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích nghe!”
Trong lòng Thư ký Trương rất cảm động.
Cô ấy làm trong ngành luật nhiều năm, đã từng chứng kiến nhiều cặp vợ chồng ly dị, và từng gặp rất nhiều vụ xé rách mặt nhau chỉ vì tranh giành tài sản…
Cô ấy có thể cảm nhận được ốn Noãn và Tống giám đốc Hoắc rất yêu nhau!
Thư ký Trương đang không biết nên nói gì, thì Ôn Noãn đã đứng dậy nhỏ giọng dặn: “Chuẩn bị giúp tôi một cuộc họp báo, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”
Thư ký Trương nhận ra điều gì đó!
Sắc mặt Ôn Noãn bình tĩnh, nhưng trong vẻ mặt lại có một tia kiên định khó nhận thây, đó là sự bình tĩnh sau khi cân nhắc kỹ càng.
Sau khi sửng sốt một lát, thư ký Trương gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc ôn, tôi sẽ đi thực hiện ngay!”
Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.
Ôn Noãn từ từ bước vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng mở tủ ra, trong đó treo một dãy đồ vest và áo sơ mi để Hoắc Minh thay giặt, ngoài ra còn có một bộ vest nữ màu trắng hiệu Issey Miyake.
Ôn Noãn thay quần áo, đi giày cao gót.
Cô ở trước gương cuộn mái tóc dài màu trà lên và trang điểm nhẹ.
Khi làm tất cả những điều này, động tác của cô vô cùng chậm rãi, trong đầu cô nhớ lại lời của sư thầy Thanh Thủy, ông ấy nói rằng Hoắc Minh sẽ luân hồi một lần trên thế gian…
Hoắc Minh, nếu không giữ được anh,
Nếu định sẵn anh phải bay đến một vùng trời rộng lớn hơn,
Vậy thì em sẽ đế anh bay đi,
Em sẽ luôn đợi, đợi anh quay về…
Một tiếng đồng hồ sau, lần đầu tiên òn Noãn gặp gỡ giới truyền thông với tư cách là chủ tịch của Tập đoàn Tây Á.
Thân là con dâu của một gia đình giàu có.
Cô mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp, không đeo thêm đ’ô trang sức đắt tiền nào trên người.
Chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai nhỏ xinh trên tai.
Bởi vì là do Hoắc Minh tặng!
Cô nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định trước micro và vô số máy quay: “Hoắc Minh, chồng tôi sẽ bắt tay vào một lĩnh vực công việc mới hoàn toàn, vì vậy, tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Tây Á! Từ giờ trở đi, tôi sẽ cùng làm việc với bốn ngàn năm trăm nhân viên của Tây Á, sẽ nỗ lực phấn đấu vì Tây Á!”
Giới truyền thông đều xôn xao…
Những ngày gần đây đều có tin đồn rằng sức khỏe của Hoắc Minh có vấn đề, không còn sức để làm việc nữa, cổ phiếu của Tây Á vẫn luôn rớt giá ảm đạm.
Mà cuộc họp báo hôm nay của Tống Giám đốc Ôn,
Đã giúp mọi người cảm thấy yên tâm hơn, Tây Á vẫn nằm trong sự kiếm soát của nhà họ Hoắc.
Và ngày hôm đó, cố phiếu của Tây Á đột nhiên bắt đầu tăng mạnh trở lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK