Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn năm hai mươi tuổi tràn đầy sức sống.
Lúc ấy, khuôn mặt cô căng mọng, chân trắng nõn thon dài, cô mặc một chiếc quần đùi khiến cho đôi chân càng trở nên dài hơn, đầu gối phủ một lớp màu hồng phấn đáng yêu.
Eo của cô cũng nhỏ hơn so với tưởng tượng.
Cho dù anh biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng mà cảm giác chân thật vẫn khiến cho da đầu Hoắc Minh tê dại, gần như không thể khống chế nối cảm xúc của bản thân mình, muốn bỏ qua tất cả mà giữ chặt cồ lại.
Ôn Noãn, đã bảy ngày rồi anh không được nói chuyện với em.
Ôn Noãn đi lướt qua anh.
Có lẽ bởi vì tướng mạo của Hoắc Minh quá xuất chúng, có lẽ là do khí chất tự phụ của anh, cho nên ôn Noãn không nhịn được liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Anh hơi cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên từ phía sau: “ồn Noãn!”
Bạch Vi chạy tới, đi theo sau là Diêu Tử An.
Bọn họ đi tới trước mặt, Bạch Vi nhìn từ đầu đến đuôi Hoắc Minh một lượt, sau đó lại nhìn ôn Noãn, ánh mắt ái muội.
Bạch Vi nhận ra người đàn ông trước mặt này, đây là ngôi sao sáng mới nổi của giới luật sư.
Gia thế xuất chúng, tướng mạo tuấn tú, rất được!
Ôn Noãn dừng lại.
Diêu Tử An bất ngờ, hẳn nhìn Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, sao anh lại đến học viện âm nhạc thành phố B vậy?”
Ánh mắt Hoắc Minh vẫn dán lên người ôn Noãn.
Anh chậm rãi nói: “Tôi tới thư viện ở đây để tìm một quyển sách, nhưng mà không biết đường đi!”
Diêu Tử An nhìn Bạch Vi: “Hay là, chúng ta dẫn cậu Hoắc tới đấy đi?”
Bạch Vi đảo tròng mắt, ôm lấy cánh tay hắn: “Đế Ôn Noãn dẫn đường là được, dù sao cậu ấy đang rảnh mà! Chẳng phải anh đã nói là muốn dẫn em đi ăn kem à?”
Diêu Tử An mỉm cười.
Hắn cười nói với ôn Noãn: “Vậy thì làm phiền ón Noãn dẫn cậu Hoắc đi tới đó nhé! Anh ấy là bạn của tôi.”
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh.
Người này chắc khoảng hai mươi tư tuổi, lại còn là luật sư, sao lại đến học viện âm nhạc của bọn họ để tìm sách?
Hoắc Minh thoải mái đứng cho cô nhìn.
Ánh mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, cười nhẹ một tiếng, sau đó lại lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra châm lửa, cúi đầu hút một hơi, nhìn rất nam tính.
Có vài phần lạnh lẽo, vài phần xấu xa…
Ôn Noãn nhìn đơ người.
Trước kia cô cảm thấy cố Trường Khanh đã rất đẹp, nhưng mà lúc này cô mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
“Đi thôi!” Hoắc Minh ra hiệu.
Ôn Noãn không tự chủ mà đi theo anh.
Cô quên mất, anh nói không biết đường, nhưng lại đi đúng phương hướng.
ở sau lưng, Diêu Tử An ôm vai Bạch Vi, Bạch Vi cười nói: “Tử An, ánh mắt tên Hoắc Minh kia nhìn Ôn Noãn không thích hợp! Giống như là đang
nhìn vật sở hữu của mình ấy, anh ta đã nhìn đùi Ôn Noãn vài lần rồi.”
Diêu Tử An chọc chọc mặt cô ấy.
“Không thể nào! Cậu Hoắc vừa mới chia tay bạn gái xong, còn đang trong giai đoạn đau khố! Tuy Ôn Noãn không tồi, nhưng chắc chắn không phù hợp với khấu vị của cậu Hoắc, anh ta rất bắt bẻ đấy! Con trai của nhà giàu số một thành phố B mà thiếu bạn gái chắc?”
Bạch Vi không vui.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng: “Bạn gái cũ của anh ta là tiên nữ à!”
Diêu Tử An vội vàng xin lỗi.
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh vào trong thư viện.
Ôn Noãn năm hai mươi tuổi không trang điếm, môi hông răng trắng rất xinh đẹp.
Cô nhìn người đàn ông đẹp trai kia, nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, nếu anh muốn tìm sách thì cứ tùy tiện đọc, đến chín giờ tối chỗ này mới đóng cửa.”
Hoắc Minh không trả lời.
Anh đi tới một chỗ… Anh đã từng nhìn thấy chỗ này.
Lúc trước, Ôn Noãn đã ghé vào chỗ này, bị Cố Trường Khanh hôn.
Hoắc Minh dùng ngón tay thon dài vuốt ve lưng ghế, động tác nhẹ nhàng giống như đang sờ người tình.
Không biết vì sao, mặt ôn Noãn lại đỏ lên.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn cô, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cô, tiếng nói hơi nghèn nghẹn: “Bạn học ôn có thế đợi tôi được không? Tôi sợ đến khi đọc xong sách lại không tìm thấy đường ra.”
Nội tâm Ôn Noãn: “Đần vậy á! Hiện tại thực lực của luật sư thấp đến thế cơ à?”
Nhưng dù sao cũng là bạn của Diêu Tử An, cô miễn cưỡng nói: “Cũng được! Có điều tôi phải về trước tám giờ tối.”
Hoắc Minh cười nhẹ một cái.
Anh kéo ghế ra, lại nhìn cô.
Ôn Noãn hơi rung động.
Bình thường cô đến thư viện thường ngồi ở chỗ này, sao anh lại biết được?
Chắc là trùng hợp rồi!
Ôn Noãn không từ chối, tiện tay chọn bừa một quyển sách, ngồi im ở đó lẳng lặng đọc.
Trong thư viện rất yên tĩnh, Hoắc Minh chọn
sách về pháp vụ, còn mua một ly Mandheling từ quầy bán nước cho ôn Noãn…
Mandheling, loại cà phê cô thích nhất.
Ôn Noãn lại liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Minh chọn một ly cà phê đen, anh ngồi ở đó vừa uống vừa đọc sách, có lẽ là khí chất trầm ổn của anh không phù hợp với không khí xung quanh, hơn nữa vẻ bề ngoài xuất chúng, cho nên những người khác thường xuyên nhìn anh.
Nhưng mà anh vẫn bình tĩnh ngồi.
Ôn Noãn nghĩ, liệu phải tài giỏi bao nhiêu mới có thế không thèm để ý tới những ánh mắt ái mộ xung quanh như thế?
Cô không nhịn được đánh giá khuôn mặt anh.
Thật sự rất đẹp, đặc biệt là mũi anh vừa cao vừa thẳng.
Lúc hôn môi, liệu mũi anh và mũi cô gái có bị va vào nhau không?
Ôn Noãn… Mày đang nghĩ cái gì đấy! chẳng phải mày đã thích cổ Trường Khanh hay sao, sao có thể tơ tưởng đến chuyện hôn môi với một người đàn ông xa lạ được?
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hoắc Minh lại giương mắt nhìn, im lặng đánh
giá cô…
Vợ của anh đang ngồi ngay trước mặt anh, Ôn Noãn năm hai mươi tuổi sạch sẽ không dính bụi trần, còn chưa từng có quan hệ với cố Trường Khanh trong suốt bốn năm, chuyện này đối với anh mà nói giống như một miếng thịt hấp dẫn để trước mặt con chó đói.
Anh muốn yêu đương với cô, muốn làm những chuyện thân mật với cô.
Hoắc Minh rất có định lực, anh chậm rãi lật sách.
Buổi chiều, bốn giờ, bảy giờ… Anh vẫn chưa định đi.
Ôn Noãn hơi mệt mỏi, cô nằm gục xuống bàn ngủ.
Hoắc Minh buông quyến sách trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu trà mềm mại của cô sang bên, đế lộ nửa khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Anh biết xung quanh đang có không ít người nhìn.
Nhưng mà, anh không muốn kiêng dè, anh muốn hôn cô.
Anh là chồng của ôn Noãn, chuyện anh hôn cô là điều đương nhiên…
Một nụ hòn nhẹ in lên trên mòi cô.
Bốn phía vang lên tiếng xì xào…
Chẳng phải ôn Noãn thích cố Trường Khanh sao?
Người đàn ông này là ai?
Có người trộm chụp ảnh lại, đăng lên trang web trường, gương mặt của ôn Noãn được chụp rất rõ ràng, còn có góc nghiêng của Hoắc Minh… Rất nhanh đã có người tìm được lý lịch của Hoắc Minh.
Cậu ấm của tập đoàn Hoắc Thị, người sáng lập công ty Anh Kiệt, tốt nghiệp trường đại học quốc tế, Hoắc Minh.
Web trường nổ tung!
Bạch Vi đang ăn kem lướt điện thoại, suýt nữa phun hết lên mặt Diêu Tử An, cô ấy vội vàng nuốt kem, cầm điện thoại lên nói: “Má ơi! Mịa nó chứ, ảo ma vậy! ôn Noãn nhà em bị mất nụ hôn đầu rồi, không còn trong sạch nữa, về sau cậu ấy phải theo đuổi Cố Trường Khanh thế nào đây?”
Luật sư Hoắc quá độc ác!
Cô ấy biết ngay thằng cha này là loại đểu cáng, lúc trước còn nhìn chân ôn Noãn suốt.
Diêu Tử An cũng há hổc mồm.
Sao lại như vậy được, chẳng phải Hoắc Minh rất bắt bẻ hay sao, chẳng phải anh chưa bao giờ có tai tiếng gì à, ngoại trừ Kiều An ra, anh chưa
từng đế ý đến người con gái nào khác, sao vừa mới gặp Ôn Noãn đã hôn rồi?
Đùa hay thật?
Diêu Tử An nuốt nước bọt: “Chắc chắn đầu óc anh ta không tỉnh táo rồi.”
Bạch Vi tức giận, đẩy hắn ra đi ra ngoài: “Ý gì! Noãn Noãn nhà tôi thì kém cỏi, chỉ có cậu Hoắc nhà anh là tài giỏi tốt đẹp chắc? Hà, anh ta tài giỏi tốt đẹp thì sao anh ta lại hôn trộm người khác như vậy!
Diêu Tử An vội vàng đuổi theo…
Ôn Noãn gây ra chấn động, nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Trong thư viện, ánh đèn màu vàng ấm.
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang mỉm cười, mơ hồ một hồi mới nhớ ra đây là bạn của Diêu Tử An.
Nhưng mà, người này đang dựa gần cô quá!
Hoắc Minh cầm quyển sách, cười nhạt nói: “Bạn học ôn có thế cho tôi mượn hai trăm tệ được không? Tôi quên mang tiền theo rồi!”
Gương mặt trắng nõn của ôn Noãn đỏ lên.
À, cậu ấm nhà giàu còn phải đi vay tiền à.
Hoắc Minh không có vẻ ngại ngùng gì, anh để sách lại chỗ cũ, bộ dáng rất thong dong.
ôn Noãn sờ soạng người mình.
Cô cũng không mang theo tiền.
Ánh mắt Hoắc Minh rất sắc, nhìn thấy cô như vậy thì biết ngay là cô không mang theo tiền, vì thế thong thả nói: “Vốn dĩ tôi có tiền kêu taxi trở về, nhưng mà tôi lại mua cà phê cho cô.”
òn Noãn:…
Cô cắn môi nói: “Vậy, để tôi chuyển tiền cho anh.”
Hoắc Minh hơi mỉm cười: “Tôi không mang điện thoại theo.”
Ôn Noãn: Vậy anh mang theo cái gì?
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, đồng hồ trên tay anh là Patek Philippe, mấy triệu. Anh tỏ ra rộng lượng nói: “Hay thế này, tôi đạp xe đạp chở cô về nhà! Chắc là cô có tiền tiêu vặt đúng không!”
Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, gia cảnh không tệ, tuổi trẻ bồng bột.
“Được thôi, anh về nhà với tôi, tôi đưa tiền cho anh!”
Cô bị anh khích tướng, trong lòng chửi đổng lên, có phải nhà tư bản toàn làm giàu kiểu này không!
Cô tức giận không muốn đi chung với anh,
một mình đi trước.
Có rất nhiều bạn học nhìn cô, thầm đồng tình.
Có người muốn gọi cô lại, muốn nhắc nhở cô một cáu, cô bị người gặm rồi kìa.
Hoắc Minh đút tay vào trong túi áo, chậm rãi liếc mắt nhìn một cái, mấy người bạn kia không dám lên tiếng, Hoắc Minh móc ra một chồng giấy hồng từ trong ví da ném lên trên bàn học.
Cực kỳ hào phóng!
Mấy bạn học trong thư viện trơ mắt nhìn nhau.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng Hoắc Minh nữa, bọn họ mới dám nhỏ giọng thảo luận: “Anh ta đang theo đuổi ôn Noãn đúng không! Chỗ này phải được vài ngàn, hào phóng thật! Nói chứ lúc Ôn Noãn đang ngủ, tôi thấy anh ta đã nhìn ôn Noãn một trăm tám mươi rân.”
Có người phản bác: “Rõ ràng là một trăm mười hai lần.”
“Chậc, tình yêu mà!”
Bọn họ đang thảo luận, Bạch Vi hấp tấp chạy tới: “Ôn Noãn đâu rồi?”
“Đi rồi! Đi với người khác rồi!”
“Luật sư Hoắc đưa cô ấy về nhà!”
Bạch Vi: Tốc độ dữ vậy!
Sắc trời đã tối.
Hoắc Minh đi theo sau ôn Noãn, vừa đi vừa thong thả hút thuốc.
Bỗng nhiên ôn Noãn quay đầu lại nhìn anh.
Người này cứ hay hút thuốc.
Ngoại trừ bên ngoài nhìn có vẻ trẻ tuổi, còn những cái khác không có dáng vẻ của người hai mươi tưtuối chút nào!
Hoắc Minh có lẽ đã ý thức được lý do khiến cô nhíu mày, nhàn nhã cười một cái rồi dập tắt điếu thuốc, sau đó đấy một cái xe đạp ra đế ôn Noãn quét mã, ôn Noãn vừa quét vừa nói thầm: “Chỉ biết tốn tiền!”
Hoắc Minh vắt chân ngồi lên xe.
Ôn Noãn bực bội ngồi đằng sau, lại nhỏ giọng oán giận.
Xung quanh có người đang nhìn họ, Hoắc Minh bỗng nhiên cởi áo khoác ra ném cho cô: “Che chán đi.”
Ôn Noãn ôm áo khoác, trên đó toàn là hơi thở đàn ông trưởng thành.
Cô không muốn che.
Giọng điệu của Hoắc Minh trầm trầm: “Trời
không nóng, mặc quần ngắn như vậy làm gì!”
Ôn Noãn tức không nhịn được, cãi lại: “Liên quan quái gì đến anh! Anh mau đi đi, đến nhà tôi rồi tôi trả tiền cho anh.”
Sau đó cả đời không gặp lại nhau.
Đương nhiên là Hoắc Minh biết cô tức giận, cô gái trẻ ấy mà, chọc một cái là xù lông.
Anh cũng không ngại, dậm chân đạp xe…
Xung quanh có người đánh giá bọn họ, như là đang xem tiêu bản sống.
Ôn Noãn nghĩ, ngày mai lại phải giải thích, đây chỉ là bạn của Diêu Tử An.
Ban đêm rất mát mẻ.
Hoắc Minh đi không nhanh, anh chở ôn Noãn đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ của thành phổ B, cảm thụ nhịp tim vội vã của thiếu nữ ngồi sau lưng… Những thứ này anh chưa từng cảm nhận qua.
Ôn Noãn ngồi đằng sau, cảm thấy nhàm chán.
Cô nói chuyện phiếm với anh: “Anh nhỏ mọn như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu.”
Hoắc Minh cười nhạt: “Tôi có vợ rồi!”
“Anh nói điêu!”
Hoắc Minh cười không phản bác, anh lại hỏi
cô: “Cô thì sao, có bạn trai không? Tôi nghe Diêu Tử An nói cô thích bạn nam ởtrường bên cạnh, tên là Cố Trường Khanh à?”
Ôn Noãn không biết phải nói gì: Luật sư mà cũng lắm chuyện thế à?
Hoắc Minh không nói nữa.
Anh đạp xe nửa tiếng, đưa ôn Noãn về nhà.
Xuống xe, ôn Noãn trả áo khoác cho anh, mím môi nói: “Anh đứng dưới đây chờ tôi, tôi lên lầu lấy tiền cho anh!”
Hoắc Minh vốn cũng muốn từ từ.
Nhưng mà đúng lúc này, ôn Bá Ngôn tan tầm về nhà, vừa hay thấy ôn Noãn và Hoắc Minh.
Ôn Bá Ngôn cũng cảm thấy bất ngờ.
Cậu ấm của Hoắc Thị sao lại ở bên cạnh ôn Noãn?
Có điều ông cũng là ông bố tiến bộ, đi tới nhẹ nhàng hỏi: “Noãn Noãn, đây là bạn con à?”
Nhìn thấy người quá cố, tâm trạng Hoắc Minh rất phức tạp.
Anh nhìn chăm chú vào ôn Bá Ngôn, hốc mắt hơi ướt, nói: “Bác trai, cháu là bạn trai của ôn Noãn!”
Ôn Noãn giật mình.
Cô nhìn Hoắc Minh, cắn răng nói nhỏ: “Anh
nói bậy gì đấy!”
Hoắc Minh lại ôm lấy bả vai cô: “Bác trai, là thế này, cháu và ôn Noãn đã ở bên nhau vài tháng, cháu thường nghe cô ấy nhắc đến bác, vẫn luôn muốn đến thăm, nhưng mà cô ấy cứ không chịu cho cháu đến đây.”
Ôn Bá Ngôn cảm thấy rất bất ngờ.
Ôn Noãn thích cố Trường Khanh là chuyện cả nhà đều biết.
Hiện tại lại đột nhiên mọc ra một người bạn trai!
Hoắc Minh mỉm cười nói: “ôn Noãn nói bác trai thích nhất là đánh cờ, cháu nghĩ trong lúc dì Nguyễn nấu cơm, chúng ta có thề chơi một ván.”
À, người trẻ tuổi này còn biết cả vợ ông nữa.
Ôn Bá Ngôn nhìn con gái mình, trách móc: “Có bạn trai thì phải dẫn về cho bố với dì Nguyễn con xem thế nào chứ, sao lại giấu thế được! Con xem, làm Tiểu Hoắc người ta chịu ấm ức ròi.”
Hoắc Minh phong độ nhẹ nhàng nói: “Bác trai, cháu không thấy ấm ức! Chỉ là hôm nay đến gấp quá không mang quà gì theo.”
“Chỉ cần đến thăm là được!”
Ôn Bá Ngôn hào sảng vỗ vai Hoắc Minh: “Minh, về sau là người một nhà rồi, không cần khách sáo như thế.”
Hai người đàn ông vừa gặp đã quen.
Ôn Noãn đi phía sau…
Tiểu Hoắc, Minh… Đợi lát nữa là biến thành con trai ruột luôn rồi!
Thằng cha này, dùng đủ mọi cách lợi dụng cô!
Cô chậm chạp đi theo sao, Hoắc Minh đi trước bỗng nhiên dừng lại, chờ cô đến gần mới dắt tay cô, nhỏ giọng nói: “Cố Trường Khanh có gì tốt! Về sau em yêu anh đi.”
Ôn Noãn:…
Vì những lời này, suốt buối tối cô không ngủ ngon được.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia: Yêu anh đi!
Trời tờ mờ sáng.
òn Noãn nằm trong chăn cắn răng, điện thoại đột nhiên reo lên, là Bạch Vi gọi điện tới.
Vừa mới nghe máy, âm thanh của Bạch Vi đã như xe tăng đại pháo bắn tới.
“Ôn Noãn sao cậu lại tắt điện thoại suốt một đêm vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi cậu biết không? Ngày hôm qua cậu bị Hoắc Minh hôn ở thư viện, hiện tại ảnh chụp đã bay đầy trời, không chỉ có trang
web trường mà còn lên cả hotsearch, mấy trang kinh tế tài chính, báo pháp luật… Chúc mừng cậu nha, bị luật sư cợt nhả lên cả báo pháp luật, về sau cậu nổi danh rồi!”
Bạch Vi nói tới mức phát khóc.
Ôn Noãn nhà cô bị heo gặm, còn công khai cho toàn thế giới biết, về sau không gả cho Hoắc Minh thì phải qả cho ai đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK