Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôn Noãn, cậu biết gì chưa? Kiều An quay về Anh Quốc rồi! Có lần Diêu Tử An lỡ miệng kể Kiều An và cô bồ nhí của chồng chưa cưới cô ta đánh nhau, nhưng cô bồ nhí kia ghê gớm lắm, đánh Kiều An nhập viện luôn.”

Ôn Noãn ngẩn người.

Mặt mày Bạch Vi trông sung sướng hẳn.

“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Nghe nói cô bồ nhí kia còn là bảo mẫu nhỏ của nhà họ Kiều nữa.”

“Chắc là thoáng trong phương diện kia lắm nên đàn ông mới thích.”

...

Bạch Vi nói đến tận nửa đêm.

Ôn Noãn không dám nghe tiếp: “Lát nữa tớ còn có việc, đi trước nhé.”

Bạch Vi lo lắng: “Tối mai nhớ đến chơi nha, tớ sẽ gửi định vị chỗ hẹn qua Zalo cho cậu.”

Ôn Noãn xua xua tay.

Cô nhớ kỹ chuyện này, tối hôm sau cô quay về căn hộ cố ý thay váy.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xám khói, khoác áo mỏng bên ngoài.

Ôn Noãn vén mái tóc màu trà lên, khí chất xuất trần tựa tiên nữ.

Thế nhưng cô đi vào phòng bao, mọi người lại trở nên im lặng, ánh mắt rất bất thường.

Ôn Noãn thấy lạ.

Đợi đến khi nhìn rõ thì cô mới thấy một người ngồi trong góc phòng...

Hoắc Minh!

Anh mặc quần tây màu da cùng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.

Rõ ràng là mới từ một trường hợp trang trọng nào đó đến đây.

Ôn Noãn căng da đầu, nhìn về phía Bạch Vi...

Không, phải, đã, bảo, là, anh, sẽ, không, đến, à?

Ôn Noãn nhìn sang.

Bạch Vi chỉ ước có thể bỏ chạy.

Sao cô ấy biết được vị Phật lớn này sẽ tự dưng xuất hiện chứ, rõ ràng là Hoắc Minh đâu có quan tâm Diêu Tử An.

Cũng vì áy náy nên Bạch Vi xếp cho Ôn Noãn một chỗ cách Hoắc Minh rất xa.

Nhưng không cản được tác phong khác người của Hoắc Minh...

Ôn Noãn vừa cởi áo khoác ngồi xuống, Hoắc Minh đã đi tới, hơi nâng cằm.

Người bên cạnh Ôn Noãn cũng rất thức thời nhường chỗ.

Hoắc Minh chẳng hề kiêng dè ngồi bên cạnh Ôn Noãn.

Hầu như tất cả mọi người trong phòng bao đều biết bọn họ đã từng hẹn hò, vì vậy đều câm như hến.

Hoắc Minh trông rất nhàn nhã.

Anh dựa vào ghế sô pha, ung dung hỏi Ôn Noãn: “Dạo này khỏe không?”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng điệu thoải mái nhất. Cô không muốn tỏ ra mất tự nhiên, như vậy chỉ càng khiến anh nghĩ cô chưa buông bỏ được.

“Cũng tạm!”

Hoắc Minh cười nhạt.

Anh nói: “Cũng tạm là tốt rồi! Coi như chúng ta xa nhau là điều đúng đắn.”

Ôn Noãn không trả lời.

Lúc gặp lại Hoắc Minh, cô vẫn có cảm giác.

Cô không muốn nói chuyện nhiều với anh, bởi anh rất tinh mắt, cô sợ sẽ bị anh phát hiện gì đó...

Sau đó, mấy người trong giới tụ tập lại một chỗ.

Hoắc Minh chơi cùng bọn họ. Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại, mơ hồ nghe thấy bọn họ chơi thật hay thách, còn có cô gái dũng cảm tỏ tình với Hoắc Minh.

Kết quả đương nhiên là bị từ chối.

Ôn Noãn ngồi đến chán, nhất là ngồi cạnh Hoắc Minh, khiến cô thấy rất mất tự nhiên.

Khi cô định vào nhà vệ sinh rửa tay thì trong phòng bao chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Diêu Tử An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK