Cô nhẹ nhàng gỡ nhẫn, vứt ra ngoài biển, nhưng cô không thể vứt xa đến thế... Cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuống bờ biển, vùi lẫn trong cát.
Lục U khẽ nói: "Anh nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương sặc sỡ lóa mắt trên ngón tay bị xen lẫn trong cát cũng chẳng còn thu hút, lỡ bị ai đó đạp vùi vào cát có khi vĩnh viễn không xuất hiện nữa, cũng mất đi giá trị vốn có của nó. Hoặc là nó vốn đã không có giá trị, tất cả mọi vẻ đẹp đều là tưởng tượng."
Lục Thước nghe xong bỗng cảm thấy đau lòng.
Anh ấy ôm chặt cô: "Bây giờ sao nói chuyện triết lý thế?"
Sau đó, anh ấy không nói nữa, chỉ im lặng ôm em gái... Ba mẹ đã có tuổi, anh lớn như cha, là chỗ dựa lớn nhất của Lục U.
Gió rất lớn, ngồi thêm một lúc thì Lục Thước dẫn Lục U về.
Trên xe, anh ấy rốt cuộc vẫn muốn hỏi dự định của cô.
Lục U nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Em sẽ sinh con, cũng tự nuôi con!"
Cô đã suy nghĩ suốt buổi sáng, đã gần như quyết định không nên giữ đứa bé này.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không nỡ.
Đây là một đứa bé, dù sai lầm lớn thế nào, cũng không phải là lỗi của đứa bé.
Vào buổi chiều ba ngày sau.
Tại một bệnh viện nổi tiếng, mẹ của Gina đang giúp cô ta đi dạo, Diệp Bạch ngồi trong phòng bệnh chăm chú xem tạp chí y học và tư liệu có liên quan đến bệnh ung thư vú.
Y tá đẩy cửa tiến vào, thay bác sĩ trả lại hồ sơ bệnh án.
Gina không ở đây nên cô ta giao hồ sơ cho Diệp Bạch.
Cô ta nghĩ người đàn ông này chắc là người yêu của Gina, ngoại hình rất anh tuấn.
Diệp Bạch nhận hồ sơ gật đầu.
Chờ y tá rời đi, anh đặt hồ sơ lên bàn trà, yên lặng ngồi... Bỗng nhiên, anh không xem tạp chí nữa, tâm trạng bồn chồn, anh nhớ tới Lục U.
Anh đoán chắc cô đã dọn khỏi căn hộ.
Diệp Bạch lấy điện thoại gọi cho cô nhưng cuộc gọi vẫn bị chặn, không kết nối được.
Anh không khỏi thấy hối hận.
Hôm đó, anh đã quá nặng lời...
Bỏ điện thoại xuống, anh buồn chán cầm hồ sơ bệnh án, tiện tay lật xem... Nhưng càng xem anh càng kinh ngạc, vì lịch sử bệnh án nằm viện lần trước của Gina không phải là điều trị bệnh ung thư vú mà chỉ là phẫu thuật viêm ruột thường bình thường.
Nhưng lần đó Gina nằm ở bệnh viện thuộc sở hữu của bố cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều được làm giả không một sơ hở.
Diệp Bạch thậm chí còn chăm sóc cô ta suốt hai tuần, vậy mà lại không phát hiện ra gì cả.
Hồ sơ mỏng tang tuột khỏi tay anh, bỗng nhiên... Một nỗi sợ hãi cực kỳ lớn dần nảy sinh trong lòng. Anh nhớ đến Lục U, nhớ đến đứa bé trong bụng cô, cũng nhớ đến bản giám định vô sinh kia.
Kết quả đó có phải là thật không?
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến căn phòng sáng bừng.
Gina từ bên ngoài trở về, ngồi trên xe lăn, trông khá tươi tỉnh... Cô ta gọi Diệp Bạch, tay cầm một chùm hoa hải được trong sân bệnh viện, định hỏi anh hoa đẹp không.
Diệp Bạch nhìn cô ta.
Xúc cảm trong đôi mắt anh khiến cô ta hoảng hốt, cô ta nhìn thấy hồ sơ bệnh án, bỗng trở nên luống cuống.
"Diệp Bạch!"
Diệp Bạch trầm giọng hỏi: "Bệnh ung thư vú là giả sao? Tự sát là giả sao? Bản giám định vô sinh của tôi cũng là giả... Có phải hay không?"
Môi Gina run rẩy, như một con thú bé nhỏ bị đe dọa.
Diệp Bạch nhịn không được gầm nhẹ: "Tôi hỏi cô có phải không?"
Mẹ Gina nghe thấy tiếng động liền chạy vào. Bà ấy vội vàng khuyên giải... Nhưng Diệp Bạch vẫn nhìn chằm chằm Gina: "Cô tự sát lần này cũng là vì cô đã cho người theo dõi Lục U, biết cô ấy mang thai, có đúng không?"
Gina không dám thừa nhận.
Cô ta vẫn run rẩy, không dám thừa nhận việc mình đã làm.
Diệp Bạch trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Anh cảm thấy vừa đau buồn vừa thấy hoang đường, tình cảm của anh và Lục U lại kết thúc chỉ vì một tờ giấy giám định... Chỉ vì sự yêu thích hoang đường của một cô gái, anh bị quỷ ám đi tin lời cô ta, nghi ngờ Lục U.
Anh đã nói gì với Lục U?
Anh nói với Lục U... Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!
Thật nực cười!
Nỗi đau đớn giày xéo trái tim Diệp Bạch, anh nhớ anh đã bỏ Lục U lại một mình trong phòng làm việc, anh nhớ đến dáng vẻ ngồi bất lực tuyệt vọng của cô... Người đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay hơn mười năm.
Tối hôm đó, đã bị anh dứt khoát vứt bỏ.
Diệp Bạch rời đi sau khi bỏ lại một câu: "Từ nay về sau, hai ta không ai nợ ai."
Gina đứng dậy khỏi xe lăn, chạy lại phía sau ôm eo anh, khóc lóc như một đứa trẻ: "Diệp Bạch, em thích anh! Em thật sự thích anh! Vì sao anh lại không cho em cơ hội? Vì sao trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô ta, bây giờ cô ta đã bỏ anh rồi, cô ta không cần anh nữa đâu... Anh đã gây tổn thương sâu sắc cho cô ta như vậy, hay anh hãy ở bên em đi?"
Diệp Bạch không thể nhẫn nhịn được nữa, giáng cho cô ta một bạt tai.
Gina ngẩn cả người.
Cô ta không ngờ Diệp Bạch sẽ đánh cô ta...
Diệp Bạch đẩy cô ta ra, nhanh chóng rời đi. Anh tức tốc bay về nước. Anh muốn gặp Lục U, muốn gấp gáp nói với cô, anh đã sai rồi... Anh muốn nhận lỗi với cô, cầu xin cô tha thứ.
Gần hai mươi tiếng dày vò.
Diệp Bạch đến biệt thự của Lục U, nhưng người gác cổng nói cô Lục không ở đây.
Diệp Bạch chạy tới biệt thự nhà họ Lục.
Hiện tại đang là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn mênh mang.
Trong sân biệt thự vang tiếng cười đùa của trẻ con, chắc là của Lục Từ và Tiểu Lục Hồi, thỉnh thoảng còn có giọng nói trầm thấp của Lục Trầm.
Diệp Bạch dừng xe ở bên ngoài, gọi điện thoại cho Lục Huân.
Thật không may, Lục Thước là người nghe máy.
Lục Thước nghiến răng, cười lạnh: "Tổng Giám đốc Diệp rốt cục đã về nước rồi. Sao vậy, anh đến đây muốn tính toán chi phí trước đó sao? Việc này không cần phiền đến anh, cứ bảo thư ký của anh tính toán, bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho anh."
Diệp Bạch khàn giọng nói: "Tôi muốn gặp Lục U!"
Lục Thước dừng một chút, nói: "Anh chờ đó!"
Sau đó điện thoại cúp máy.
Ước chừng năm phút sau, Lục Thước bước ra khỏi biệt thự, anh ấy mặc quần tây đen, áo len cổ lọ... ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc trắng như tuyết.
Cơn gió đêm thổi bay ngọn tóc được cắt tỉa gọn gàng của anh ấy.
Trông anh tuấn và rạng rỡ sức sống.
Diệp Bạch tiến lên một bước, hai người đàn ông đẹp trai như nhau đứng đối mặt nhau, Diệp Bạch lên tiếng trước: “Tôi muốn gặp Lục U một lần.”
Lục Thước véo đầu điếu thuốc rồi dập tắt.
Anh ấy nhìn Diệp Bạch hỏi: "Anh muốn gặp con bé, nhưng anh có hỏi xem con bé có muốn gặp anh hay chưa? Diệp Bạch, thật sự chịu anh luôn đấy, có phải anh nghĩ rằng em gái tôi ngủ với Chương Bách Ngôn và có một đứa con rồi đổ cho anh đúng không? Anh đang sỉ nhục chính anh, hay là đang sỉ nhục em gái tôi... Nhà họ Lục thiếu phí nuôi dưỡng sao, cần anh phải trả tiền sao?"
Anh ấy thực sự quá tức giận, nói mấy lời tàn nhẫn.
"Nếu anh không thể mang lại hạnh phúc cho con bé thì đừng trêu chọc con bé nữa!"
"Là chính anh cầu xin con bé quay lại, anh bẩn thỉu, Lục U còn chưa từng nói mấy câu khó nghe... cuối cùng lại bị anh bôi nhọ! Diệp Bạch, hôm nay tôi nói cho anh một câu, anh và Lục U không có khả năng, đừng nói là bố mẹ tôi, ngay cả người làm anh trai như tôi cũng sẽ không đồng ý để con bé lại ở bên anh nữa."
"Tại sao lại phải ở bên anh? Thích bị anh vu khống hay thích bị anh chà đạp?"
…
Anh ấy không nhịn được, đấm một cái: "Đúng là khốn nạn!"
Diệp Bạch không đánh trả.
Lục Thước đánh mấy cái rồi dừng lại.
Anh ấy chỉnh lại quần áo: “Không phải tôi hết giận, mà là không đáng! Diệp Bạch, sau này đừng đến đây nữa. Đúng lúc anh và Lục U chưa đăng ký kết hôn lại, nên không có chuyện gì... Cũng tốt, phân chia sạch sẽ!”
Lục Thước xoay người rời đi.
Diệp Bạch ngã vào thân xe, một lúc sau mới đứng thẳng lên, hỏi: “Đứa trẻ kia đâu?”
Lục Thước khựng lại.