Khi Lục Khiêm nói thì hơi nóng phả vào tai cô.
Khiến cả người cô nối ngứa.
Minh Châu khẽ liếc nhìn ông, cái liếc này bao hàm nhiều ý nghĩa, có lẽ người trong cuộc mới rõ.
Lục Khiêm ôm lấy cô đấy vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ trải đầy hoa hồng đen thân dài
Tất cả đều được vận chuyển từ nước ngoài về, thậm chí trên cánh hoa còn dính hạt sương, vừa tăm tối lại quyến rũ.
Trên chiếc giường trắng như tuyết đặt một chiếc hộp Tiffany.
Suy cho cùng là thứ Minh Châu thích, cô đi đến chạm nhẹ vào, giọng nói không ý thức trầm xuống: “Là anh chuẩn bị những thứ này sao?”
Lục Khiêm ôm cô từ phía sau.
Ông vén mái tóc đen dài lên rồi dán vào tai cô ấy khẽ thì thầm: “Mỗi lần làm xong, em đều mặc áo sơ mi đen của anh, nên nó khiến anh nghĩ đến blackrose.”
Lời ân ái của ông khiến Minh Châu chống đỡ không nổi.
Nhưng cô lại thích, có cô gái nào không thích điều này chứ?
Cô dựa vào lòng Lục Khiêm để mặt ông hôn rồi khẽ nói: “Chỉ là lễ phục sao?”
Lục Khiêm hạ giọng nói: “Sau này còn mong chờ những thứ khác.”
Minh Châu quay người lại, ngón tay dài của cô bám vào vai của ông.
“Anh giúp em thay đi.”
Lục Khiêm nhìn ra phía cửa, hai cái bánh pudding nhỏ đang lén nhìn sang bên này, thật sự không phải là thời cơ tốt, nhưng cô gái của ông yêu cầu như vậy, mà người làm chồng đâu có thể không làm thỏa mãn chứ?
Ông đi đến đóng cửa phòng lại.
Mở một bản nhạc.
Trong ánh sáng le lói, cô bị lột thành hoa hồng thân dài, mái tóc xoăn đen xõa ngang eo khiến đàn ông mất hồn.
Lục Khiêm sâu sắc nhìn cô.
Cô có chút xấu hổ nhưng lại không tránh né.
Lục Khiêm tự tay mặc chiếc áo lễ phục cao cấp cho cô.
Phần dưới ren trắng tinh, được thêu dày dặn.
Sau cùng, ông ngồi xổm xuống mang giày
cao gót cho cô, khi nắm vào bàn chân mềm mại, ông kìm lòng không đậu mà hôn lên đó, Minh Châu cắn môi: “Lục Khiêm! sở thích của anh là gì?”
Lục Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt có chút sâu thẳm, ông mang giày cho cô và cố ý nói: “Nếu như anh có, thì em có chơi cùng anh hay không?”
Một chân khác của Minh Châu chà nhẹ vào làn da trên cổ của ông.
“Anh đừng mơ.”
Lục Khiêm cười, ông đứng dậy sáp vào tai cô thì thầm quyến rũ.
“My blackrose, chúc mừng sinh nhật!”
“Mẹ của các con, chúc mừng sinh nhật.”
Minh Châu chú ý vào người đàn ông anh hào trước mặt, cô vẫn luôn thèm khát ông, lúc này đây có chút choáng váng.
Cô động lòng, nhưng miệng thì giả vờ khó chịu.
“Không việc gì làm sao lại dùng chữ Tây, chị dâu sắp bị tâm thần vì cái Louis XII đó, sau này không được phép gọi em như vậy nữa.”
Lục Khiêm bật cười nhưng ánh mắt ông không di chuyển.
Vì Minh Châu của ông tỏa sáng như vậy, rực rỡ chói mắt.
“Ra ngoài thôi.”
Minh Châu khẽ nắm tay ông và nói dịu dàng.
Lục Khiêm khẽ cười: “Được, đi cắt bánh kem đi.”
Bầu không khí vô cùng tuyệt vời, khi đi ra ngoài ông ấn Minh Châu vào cánh cửa và khẽ hôn một hồi lâu.
Lúc kết thúc thì cả hai đều hài lòng như nhau.
Lục Khiêm vuốt má cô, một lúc sau mới mở cửa ra.
Tiểu Lục Thước đang cố gắng thổi bóng bay.
Tiểu Lục u không có ở đó.
Lục Khiêm cau mày: “Tiếu Lục u đâu?”
m thanh ngọt ngào của Tiếu Lục u từ trong bếp vọng lại: “Bánh…”
Lục Khiêm rảo bước đi đến, mới bước vào phòng bếp đã sửng sốt.
Tiếu Lục u ngồi trước chiếc bàn ăn nhỏ, khuôn mặt trắng ngần dính đầy kem, mà chiếc bánh kem kia lại thiếu đi một góc… Rõ ràng là bị Tiếu Lục u ăn mất.
Cái vị trí đó.
Lục Khiêm hoảng hốt vội vàng chạy đến cầm lấy cái nĩa lục tìm.
Kết quả là chẳng có gì cả.
Ông nhìn Tiểu Lục u, Tiếu Lục u thích thú liếm môi, lại còn vỗ vỗ vào cái bụng tròn vành vạnh.
Lục Khiêm bế cô bé lên dặn dò Minh châu: “Mặc áo khoác ngoài vào cho nó, bây giờ chúng ta đi bệnh viện.”
Minh Châu không hiểu vì sao.
Hôm nay là sinh nhật của cô, sao Lục Khiêm lại muốn đi bệnh viện một cách khó hiểu như vậy chứ?
Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc lại: “Con bé ăn mất chiếc nhẫn kim cương cầu hôn của anh rồi, còn may là không bị tắc ở khí quản, bây giờ đến bệnh viện đế xem có thể tìm cách lấy ra được không.”
Minh Châu trở nên hốt hoảng.
Tiếu Lục Thước cũng chạy đến, cậu bé có vẻ áy náy, đáng ra cậu bé nên chú ý đến em gái.
Buổi sinh nhật này đã định sẵn là đặc biệt mà.
Ngồi lên xe, Lục Khiêm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Châu, ông khẽ nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Minh Châu không trách móc ông.
Cô ấy lại cúi đầu nhìn Tiếu Lục u, cô nhóc này ăn no nên đang ngủ trong vòng tay của mẹ.
Có lẽ bánh kem quá tuyệt vời.
Lúc cô bé ngủ còn thỉnh thoảng liếm đầu ngón tay trắng nõn của mình.
Đến bệnh viện, Tiểu Lục u vẫn chưa tỉnh, bác sĩ siêu âm cho cô bé.
Lờ mờ có thế thấy viên kim cương màu hồng trị giá hàng chục triệu.
Bác sĩ nhìn Lục Khiêm, lại nhìn sang mẹ của đứa trẻ ăn mặc long trọng, và dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Ông ta đẩy gọng kính: “Lấy thì không thể lấy ra được, bây giờ chỉ còn một cách.”
“Cách gì?” Minh châu sốt ruột hỏi.
Bác sĩ đánh giá cao giá trị của cô bé, ông ta từ tốn nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc để cho đứa trẻ tự thải ra, sau đó hai người tìm trong đó, tôi nghĩ có thế tìm thấy…”
Thải ra…
Tự tìm…
Chỉ nghĩ về cảnh đó thôi đã không dám nhìn thẳng…
Lục Khiêm hạ giọng nói khẽ: “Để anh tìm
cho.”
Bác sĩ nhịn cười bắt đầu vừa kê thuốc vừa nói: “Thực ra đây là một kết quả rất tốt để không làm tốn thương đến dạ dày, may mà vòng nhẫn của bà Lục khá nhỏ, nếu không thật sự có thể bị tắc ở khí quản, lúc này phương pháp cấp cứu của Heimlich vô cùng quan trọng, ‘ô, con của hai người còn nhỏ khó mà đảm bảo sau này có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy học một chút cũng không phải chuyện xấu.”
Lục Khiêm gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”
Minh Châu bất giác nhìn ông.
Vẻ mặt của Lục Khiêm rất tập trung nhìn vào đơn thuốc, lúc này ông không phải là ông Lục gì đó, cũng không phải là Tồng giám đổc Lục, mà chỉ là một người cha bình thường, là bố của Tiểu Lục u.
Bác sĩ kê đơn thuốc xong.
Ông ta nhìn cô bé trong vòng tay của Lục Khiêm, trắng trẻo, mái tóc xoăn màu trà.
Ông ta không khỏi véo nhẹ vào khuôn mặt đó một lúc: “Rất giống bố.”
Lại nhìn sang Tiếu Lục Thước.
ô, đây cũng rất giống bố.
Lục Khiêm bế Tiếu Lục u đến phòng bệnh tạm thời, ông giao con cho Minh Cháu và đi lấy
thuốc.
Khi về đã pha xong thuốc rồi.
Tiểu Lục u tỉnh dậy không chịu uống thuốc, có đứa trẻ nào lại thích uống thuốc đắng chứ?
Lục Khiêm bế lấy Tiểu Lục u.
Ông hôn vào gương mặt bé nhỏ của cô bé, dỗ dành cô bé, hết sức dịu dàng.
Tiếu Lục u nhìn bố.
Một lúc sau mới chịu uống, cái miệng bé nhỏ cố gắng ngậm bình sữa giống như đang uống sữa vậy.
Minh Châu có vẻ khâm phục ông.
Lúc này cô mới cảm thấy hơi lạnh, trên người vẫn còn đang mặc bộ lễ phục đó.
Lục Khiêm đưa áo khoác ngoài của mình cho cô: “Khoác lên đi.”
Minh Châu khoác lên rồi ngồi xổm xuống đối diện với ông và nhìn thao láo vào Tiểu Lục u, cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Đợi đến khi thải ra, thật sự phải tìm thật kỹ sao?”
Lục Khiêm nhìn cô.
Tiếu Lục Thước mang chậu đến: “Lát nữa em gái sẽ đi vào trong đây.”
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng lần lượt nhìn bọn họ, đợi đến khi uống thuốc xong lại thỏa mãn
ngủ tiếp, điều này khiến người lớn sốt ruột chết đi được.
Tiếu Lục u mơ một giấc mơ đẹp.
Mơ thấy mình là một chú thỏ trắng, bổng có một ngày gặp phải sói xám to.
Con sói xám nói muốn ăn thịt chú thỏ trắng.
Chú thỏ trắng biếu diễn một bài múa cho nó xem, hai cái tai lông tơ của chú thỏ rất đáng yêu.
Con bé không tin sói xám to không thích chú thỏ nhỏ.
Sau cùng, sói xám liếm lông chú thỏ, và nói rằng nó thích ăn nhất là chú thỏ nhỏ.
Tiếu Lục u sợ hãi tỉnh dậy.
Lúc tỉnh dậy, mông của cô bé phát ra tiếng xì xì, cô bẻ đỏ mặt.
Cục cưng cũng biết mùi hôi của phân.
Trong một loạt âm thanh xì xì đó, cái chậu nhỏ chứa một nửa chậu… mềm nhũn của màu vàng, lan tỏa một mùi hương khiến người ta mất cảm giác thèm ăn.
Minh Châu, Tiếu Lục Thước, và cả Lục Khiêm.
Ánh mắt sáng quắc.
Tiểu Lục u thải xong, cô bé xấu hố nhào vào trong lòng bố.
Lục Khiêm lau mông cho con bé, sau đó giao cho Minh châu, ông mang cái chậu đó đi vào nhà vệ sinh.
Cái thứ đó hôi thối ngập trời.
Có lẽ là do uổng thuốc.
Từ trước đến nay Lục Khiêm thích sự sạch sẽ, thậm chí có chút mắc bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này lại mang găng tay cầm một chiếc nĩa kim loại đế lục lọi trong cái đống vàng vàng đó.
Tìm khoảng mười phút, cuối cùng cũng tìm thấy viên kim cương hồng.
Ông lôi nó ra kỳ cọ dưới vòi nước.
Rửa sạch rồi.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy cái mùi đặc biệt đó.
Lục Khiêm xử lý hiện trường xong, tháo găng tay ra và tự thưởng cho mình một điếu thuốc.
Khói thuốc bốc lên, ông quan sát viên kim cương hồng, ánh mắt hơi ấm ướt.
Minh Châu đi vào.
Vừa đi vào thì cô đã muốn đi ra ngoài, mùi bên trong quá bốc mùi, Lục Khiêm nhìn cô nói: ‘Tim thấy rồi.”
Minh Châu nhìn chiếc nhẫn kim cương đó.
Cô bước đến cầm lấy: “Rất đẹp.”
Lục Khiêm khàn giọng nói: “Lần sau anh sẽ mua cho em cái còn đẹp hơn.”
Minh Châu lại rửa bằng nước rửa tay, tự mình đeo vào ngón tay đeo nhẫn, cô ấy cảm thấy rất đẹp.
Đặc biệt là vào ngày đặc thù như hôm nay.
Tuy hơi rối loạn nhưng cô có thể cảm thấy được thành ý của Lục Khiêm.
Chính là cái điều bình thường vào lúc bất thường, nên cô cảm nhận được hạnh phúc.
Lục Khiêm trầm giọng nói: “Về nhà thôi, quả thật mùi này khiến người ta chịu không nổi.”
Ông dập điếu thuốc.
Minh Châu cúi đầu nhìn vào lễ phục của mình, thật sự rất đẹp, lại còn là hàng cao cấp theo mùa nữa.
Hỏng hết rồi.
Cô lấm bấm: “Lục Khiêm, nhưng hôm nay em rất vui.”
Lục Khiêm hôn vào môi cô: “Vui cũng phải về nhà trước rồi tắm rửa cho con.”
Còn cả xe và những thứ khác nữa.
Rửa sạch toàn bộ
Minh Châu bật cười, cô làm nũng ôm Lục Khiêm: “Em không muốn tắm, bộ đồ này rất đẹp,
đơn giản là em không nỡ cởi nó ra.”
Lục Khiêm nhéo vào mũi cô: “Bà Lục không mặc càng đẹp hơn.”
Một nhà bốn người quay về căn hộ cũng đã mười một giờ đêm rồi.
Bàn ăn nguội lạnh.
Lục Khiêm gọi người làm trong biệt thự làm đồ ăn đưa đến, tự ông tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ, và tự mình cũng tắm rửa mấy lần.
Minh Châu thay một chiếc váy dài và thu lại bộ lễ phục đó chuẩn bị mang đi giặt.
Cô muốn giữ lại nó.
Ngồi trước bàn ăn, thức ăn nóng hầm hập và bốc khói.
Còn có một bát mì.
Là bà cụ đích thân làm mì trường thọ để chúc thọ.
Minh Châu không ăn hành, chú Lục tốt tính giúp cô vớt ra từng chút một, khi tiếng chuông nửa đêm mười hai giờ được điểm, ông nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng sinh nhật Minh Châu.”
Minh Châu ăn một miếng mì.
Lục Khiêm dịu dàng nhìn cô rồi chia mì ra cho hai bạn nhỏ.
Tiếu Lục u ăn rất ngon miệng, ăn xong thì được anh trai đưa vào phòng trẻ em đế ngủ, sau khi anh trai quyết định tự mình chăm Tiểu Lục u, trước khi cô bé được tám tuối đều phải ngủ cùng với cậu bé.
“Em bé tám tuổi đều phải ngủ một mình rồi.”
Lục Thước nói có vẻ rất nghiêm túc, sau đó ỏm em gái đi.
Lục Khiêm lắc đầu: “Thằng nhóc này, cơn bão đang lớn rồi đây.”
Ông đến phòng làm việc xử lý một vài chuyện, khi trở lại thì thấy Minh Châu đi tra từ phòng trẻ em, ông nói khẽ: “Ngủ chưa?”
Minh Châu đóng cửa phòng lại.
Trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn tường, màu vàng nhạt ấm áp mang một chút huyền bí.
Lục Khiêm bước đến.
Minh Châu ngước lên nhìn ông, Lục Khiêm nhẹ nhàng nắm tay và hôn vào môi cô.
Nụ hôn này rất mềm mại, tựa như là trong mong đợi lại giống như kiên nhẫn đã lâu, sau đó cô lại mơ hồ bị áp vào bức tường, và rồi lòng bàn tay ông vuốt nhẹ vào cái eo mỏng manh của cô, rồi thì thầm nói muốn làm.
Khuôn mặt Minh châu ửng đỏ
Cơ thế căng cứng dán vào bức tường, cô khẽ cắn vào môi, giọng nói có chút vụn vỡ: “Đừng làm ở đây.”
Lục Khiêm cắn vào đôi môi đỏ của cô.
Ông có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Muốn ở đâu?”
Ông cứ thẳng thắn như thế này khiến cô không chống lại nổi, chỉ có thế bám vào chiếc cổ mềm mại của ông mà nhõng nhẽo: “Đến phòng đi.”
Lục Khiêm bế xốc cô lên, vừa đi vừa không nhịn được hôn vào môi cô.
Cuối cùng dây thần kinh kéo căng suốt một đêm đã được thả lỏng, đến bây giờ bọn họ đã có thế được tận hưởng một đêm lãng mạn vốn dĩ nên có…
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Cô bị ném lên chiếc giường mềm mại.
Cơ thể mảnh khảnh bị lột sạch, trắng mịn tinh tế còn tươi đẹp hơn cả những đóa hồng đó, Lục Khiêm hưởng thụ cảm giác mà cơ thể cô mang đến, và càng muốn tình nguyện dành thời gian đi dỗ dành làm cô vui vẻ…
“Lục Khiêm.”
Đang lúc tình nồng thì cô bám vào vai ông mà bật khóc.
Lục Khiêm hôn cô.
Gương mặt cô phớt đỏ, khóe mắt còn vương lại giọt lệ óng ánh, cô thở dốc: “Em yêu anh.”
Lục Khiêm luồn tay vào mái tóc đen của cô và hôn một cách nồng nhiệt.
Vẻ mặt của ông gần như mãnh liệt, từng làn hơi thở của ông đều được đánh dấu trên cơ thể của Minh châu, và tuyên bố quyền độc chiếm của mình, đến cuối cùng hai người đều có chút mơ màng…
Sáng sớm tinh mơ.
Minh Châu tỉnh lại trong vòng tay của Lục Khiêm.
Rõ ràng cơ thể có chút đau nhói, nhưng trong lòng lại đong đầy, cô cứ kề sát vào lòng ông.
Trên thân thể ông có chút mùi vị tươi mát.
Lục Khiêm tỉnh dậy đưa tay ra tóm lấy và chuyển mình hôn môi cô.
Minh Châu không sẵn sàng.
Lục Khiêm cao hứng khác thường, đang định dỗ dành cô nhượng bộ thì điện thoại bên gối vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi.
Lục Khiêm hôn cô gái trong lòng và bắt điện
thoại.
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông đinh tai nhức óc: “Hai người lập tức đến đây cho tôi, liệt nằm trên giường vậy thì cò bò cũng bò đến đây ngay.”
Lục Khiêm chợt nhớ đến Hoắc chấn Đông biết chuyện tối qua.
Hoắc Chấn Đông thương Tiểu Lục u.
Đây là muốn dạy dỗ bọn họ một trận đáy.
Lục Khiêm gác máy nhìn Minh Châu, Minh Châu cũng nhìn ông.
Lục Khiêm lật mình khỏi người cỏ nằm thẳng xuống giường một lúc rồi ngồi dậy: “Mặc áo quần vào rồi về nhà.”
Minh Châu có vẻ hơi sợ.
Bình thường bố rất thương cô, nhưng lại càng thương Tiếu Lục u hơn…
Lục Khiêm hôn môi cồ: “Có anh đây, muốn phạt quỳ gì đó đều có chú Lục của em đây.”
Minh Châu có chút khinh thường.
“Anh thật không biết xấu hố mà, nhớ đến lần đầu anh đến nhà em đi, khí thế đó bức người biết bao, bây giờ thấy bố em thì giống như chuột thấy mèo vậy.”
Lục Khiêm vuốt ve eo cô ấy và thì thầm: “Ai
bảo anh muốn ngủ với con gái của ông ấy chứ.”
Còn làm cho to bụng rồi sinh ra hai đứa nhóc.
Minh Châu giận đỏ mặt: “Đồ lưu manh không biết xấu hố.”
Lục Khiêm cười khúc khích, thật sự thì cùng lắm đến đó nghe mắng một trận, chủ yếu là Hoắc Chấn Đông nhớ bọn trẻ.
Hơn nữa, ônq cũnq muốn đến để dam nqõ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK