Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tay Hoắc Minh đang giữtay lái.
Một tay áp di động vào tai, bên kia truyền đến giọng nói của õn Noãn: “Hoắc Minh, anh đang đến chổ mẹ tôi sao?”
“ừm!”
Giọng điệu của anh dịu dàng hơn vài phần, không hề có dáng vẻ quát tháo như tối hòm qua.
ỏn Noãn đắn đo mãi, cuối cùng cũng nói thẳng với anh: “Chúng ta ly hòn rồi, anh đừng quấy rầy bà ấy.”
Hoắc Minh nở một nụ cười rất nhạt.
Anh hỏi lại: “Sao vậy, ly hôn rồi không được về thăm mẹ vợ cũ sao? Anh thấy mẹ rất vui khi gặp anh đấy chứ.”
Anh ngang ngược nhưvậy, ôn Noãn cũng hết cách với anh.
Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói: “Đi đi! Anh vui là được!”
Cò đang định cúp máy thì Hoăc Minh vội vàng nói: “Chuyện tối hòm qua, xin lỗi em!”
ôn Noãn không nói gì.
Giọng nói của Hoăc Minh càng lúc càng trầm thấp dịu dàng: “Anh chỉ là thấy cây Morning Dew kia nên nhất thời câm lòng không được thòi, chúng ta từng làm trên đó rồi, phải không?”
Ôn Noãn ngấn người.
Anh nói từng làm…
Anh nghe tiếng thở gấp dồn dập trong di động, không khỏi khẽ cười: “Quên rồi sao? Vào đêm Giáng sinh đó!”
Những ngón tay cầm di động của ôn Noãn siết chặt đến trắng bệt.
Cò bỗng cúp điện thoại…
Mới cúp xong di động lại vang lén, cò tưởng đâu là Hoẩc Minh nên không định bắt máy.
Nhưng điện thoại cứ vang lén mãi.
Cò nhìn lại, vậy mà là Bạch Vi.
Ôn Noãn hơi áy náy, vội vàng nghe điện thoại: “Bạch Vi! Xin lỗi!”
Bạch Vi giả vờ oán giận: “Cậu làm gì nãy giờ thế, tớ gọi cháy máy luôn rồi cậu mới nghe là sao!… Ra ngoài uống một ly đi!”
Ôn Noãn cũng đang định chia lợi nhuận nửa năm qua cho cò ấy nén đồng ý ra ngoài.
Nửa tiếng sau, ôn Noãn bước vào một quán bar nối tiếng.
Nơi này tròng cũng khỏng tệ, Bạch Vi yéu cầu một gian phòng riêng nhỏ cho hai người, quang cảnh vò cùng tốt, có thể nhìn cảnh đêm của cả nửa thành phố B.
ôn Noãn đưa tấm séc cho Bạch Vi.
Bạch Vi nhìn mặt trước, con số ghi trên đó còn nhiều hơn cò tưởng.
Cò ấy cực kỳ ngạc nhiên: “Chu Mộ Ngôn tài thật đấy!”
Ôn Noãn nhấp một ngụm cocktail, cười nhạt: “Giờ đang là mùa Giáng Sinh, thỉnh thoảng Mộ Ngôn cũng qua chỉ điểm cái này cái kia!”
Bạch Vi nhớ lại con sói nhỏ kia, cám thấy thật đáng tiếc.
Cò ấy lại nói sang chuyện ngôi sao tén Bạch Tuân kia: “Người kia cũng tốt lắm đó! Tớ hỏi thãm giúp cậu rồi, sinh hoạt cá nhán rất sạch sẽ, bối cảnh gia đình cũng trong sạch, cậu thật sự không suy nghĩ thử sao?”
Ôn Noãn nghịch nghịch chén thủy tinh, nhẹ lắc dâu.
Cò nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, thấy những con phố phồn hoa nhộn nhịp, thấy ánh đèn neon lặp lòe khắp chốn, khóe mắt dần ấm ướt.
Bạch Vi đoán được ôn Noãn đang nghĩ đến ai, thở dài trong lòng.
Người Ôn Noãn thích,
Trước giờ chỉ có Hoắc Minh…
Để làm dịu bầu không khí, Bạch Vi giả vờ giận dồi: “Kể từ lúc cậu tiếp quản Tây Á, tớ hẹn cậu mười lần mà cậu chỉ chịu ra ngoài đúng một lần!”
Ôn Noãn khẽ cười: “Tớ phải chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư.”
“Vậy ngày mai cậu vào Nam công tác, hai đứa phải làm sao đây?”
“Tớ gửi hai đứa nhỏ về nhà cũ một tuần.”
Sáng sớm, cò chở hai con gửi sang nhà cũ.
Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, Tiểu Hoắc Tây nghe thấy sắp về nhà họ Hoắc thì vui mừng khấp khởi, thậm chí còn diện chiếc váy xinh nhất của mình.
Cò bé rất muốn gặp bố!
Ôn Noãn thấy dáng vẻ mừng rỡ của con thì cũng bị cuốn theo.
Cò xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Hoâc Tây: “Con sang đó nhớ dần Thước Thước chơi cùng con nữa nhé?”
Tiểu Hoắc Tây đã nhảy lên ghế sau xe.
Hai người một trước một sau, cùng với mấy xe bảo mẩu lái về nhà họ Hoắc, đến nơi mới hơn chín giờ.
Người nhà họ Hoâc đã đợi tử sớm.
Tiểu Hoắc Tây làm nũng với ông nội một lát liền nhào vào lòng Hoắc Minh, còn vòi bố mau ôm con.
Hoắc Minh thơm thơm cò bé, nhìn về phía
ôn Noãn.
Bởi vì đi cõng tác nên ôn Noãn ăn mặc rất đơn giản gọn nhẹ, quần âu sáng màu kết hợp với áo len cao cổ.
Bèn ngoài khoác một chiếc bành tô len màu bạc.
Hoăc Minh thản nhiên hỏi: “Mấy giờ bay?”
“Mười một giờ!”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thấm.
Một lát sau, anh nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em đến sân bay!”
Ôn Noãn nhìn ra ý anh, lạnh nhạt từ chối: “Không cân, còng ty sẽ cho xe đến đón tòi!”
Hoẳc Minh ít nhiều cũng có chút thất vọng.
Ôn Noãn khỏng muốn dây dưa quá lâu với anh, bèn quay sang nói chuyện với bà Hoăc, tuy rằng cò đã ly hòn với Hoắc Minh nhưng mối
quan hệ giữa cò và nhà họ Hoắc vẩn không tệ…
Khi cò đang nói chuyện, Hoắc Minh đứng cùng Tiếu Hoắc Tây.
Nhưng ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn…
Ôn Noãn chỉ nán lại nửa tiếng, xe thương vụ của Tây Á đã đến đón người, cửa xe màu đen mở ra, Hạ Như Lâm xuống xe, cung kính chào hỏi Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Minh nhíu mày, nhỏ giọng hỏi ôn Noãn: “Hạ Như Lâm cũng đi?”
Ôn Noãn kỳ quái liếc anh một cái.
Hạ Như Lâm là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn, anh ta đi còng tác không phải chuyện bình thường sao?
Hoắc Minh nghiên răng nghiến lợi, đích thân tiễn ôn Noãn lên xe, còn giữ cửa xe nói với Hạ Như Lâm: “Cơ thể ôn Noãn không tốt lắm, làm phiền Tổng Giám đốc Hạ quan tâm rồi!”
Hạ Như Lâm như thể không nghe ra loại lời nói công khai thể hiện chủ quyền như thê’ này.
Anh ta mỉm cười: “Luật sư Hoắc yên tâm, đây là nhiệm vụ của tòi!”
Hoắc Minh cũng không rảnh nói thêm, anh nhìn Ôn Noãn thật sâu…
Hạ Như Lâm lén xe.
Đợi cho xe đã đi rất xa, anh ta mới nhịn không được mà hỏi: “Cò và anh ta, đang định quay lại với nhau sao?”
Ôn Noãn muốn nói không.
Nhưng cò biết tâm ý của Hạ Như Lâm, cũng không muốn làm chậm trễ anh ta, bèn hàm hồ ừ một tiếng: “Có lẽ vậy!”
Hạ Như Lâm mỉm cười.
Trước giờ, anh ta vẫn luôn là một người đàn ông ôn hòa, bao dung.
Nhà họ Hoắc.
Doãn Tư còn nhỏ, chỉ ngủ suốt ngày, được bảo mầu bế đến phòng cho bé.
Hoẩc Minh ngồi lại, chơi xếp gỗ với Tiếu Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông đứng ở một bên, hồi lâu sau vần không kiềm được mà lên tiếng:”
Nhìn người ta như hình với bóng như thế, chằc là khó chịu lắm nhỉ!”
Hoắc Minh còn chẳng thèm ngấng đau lên một cái, giọng lạnh nhạt: “Đi cõng tác thòi, như hình với bóng cái gì!”
Hoắc Chấn Đông: Bố không tin con không ghen!
Đến đầu giờ chiều, Tiếu Hoâc Tây phải ngủ giấc trưa.
Cò bé bước vào phòng ngủ của Hoăc Minh, cơ thế bé nhỏ nép vào người bố, cuộn lại một cục nhỏ nhỏ mềm mềm.
Tóc cô bé lại còn xoăn xoăn phồng phồng, cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Minh vuốt nhẹ đầu nhỏ của cò bé, dỗ con ngủ…
Khoảng hai ba tiếng sau, anh đứng dậy xuống lầu.
Hoắc Chấn Đông đang ngồi uống trà, thấy con trai cầm chìa khóa xe ra ngoài, õng hừ nhẹ bảo: “Đi đâu đấy?”
Hoắc Minh hơi khựng lại: “Đi bệnh viện!”
Anh sửa sang lại cố áo sơ mi, kiêu ngạo nói: “Gần đây con có đi gặp chuyên gia, sau khi điều trị mấy đợt thì cũng mơ hồ nhớ ra vài chuyện cũ rồi!”
Hoẩc Chấn Đòng kinh ngạc trợn mẩt: Hoẩc Minh nhớ lại rồi?
Nhưng thấy anh hành động như vậy, õng liền hiểu ra, hừ lạnh một tiếng: “Con không nhớ được! Lý do tệ như thế mà cũng nghĩ ra!”
Cùng ngày hòm đó, ôn Noãn tới phương Nam.
Có lẽ vì chưa thích nghi được thời tiết ở đây nén đêm đó, ôn Noãn lên cơn sốt, lúc Tiểu Hoắc Tây gọi video cho cò, ôn Noãn vẩn chưa ổn lắm.
Hoẳc Tây còn nhỏ lắm.
Cò bé nhanh nhẹn chạy đi rồi chạy lại, cềm một cái ống nghe bệnh đến.
Bắt đầu khám chữa cho ôn Noãn.
ôn Noãn nhìn mái tóc nâu trà kia của cò bé, liền cảm thấy trong lòng như mềm ra, bắt dầu nhớ con.
Cò thậm chí còn hơi hối hận vì đã đi còng tác.
Hoăc Minh cầm điện thoại, thấy ôn Noãn đang dựa vào chiếc giường lớn màu trẳng trong khách sạn, mặt đỏ bừng bất thường, rõ ràng là
bị ốm.
Anh thì thầm: “Phụ nữ như em, tội gì mà phải vất vả thê’ này!”
Hoắc Tây không còn ở đó nữa, ôn Noãn cũng không thèm trả lời anh.
Cò khẽ nhăm măt lại, hàng mi dài run run: “Hoắc Minh, anh đang kỳ thị phụ nữ đấy!”
Hoầc Minh im lặng hồi lâu.
Giọng nói anh trầm xuống, nghe hơi khàn khàn: “ôn Noãn, là anh xót em! Anh giao Tây Á cho em chỉ vì muốn em nâm được thứ gì đó trong tay, muốn em được sống thoái mái yên ổn, chứ không phải ép em phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ!”
Ôn Noãn ngây ra.
Đây là lần thứ hai anh nói mấy lời lập lờ nước đòi như vậy.
Làm cò tưởng rằng, Hoắc Minh đã trở về!
Cõ nhắm mắt lại, hơi thở nóng hầm hập, mặt càng lúc càng đỏ…
Đúng lúc này, từ bên phía cò vang lên tiếng gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng Hạ Như Lâm: “Tống Giám đốc õn, tỏi mua thuốc cho cô đây.”
Ôn Noãn như thế bừng tỉnh, yếu ớt nói: “Tòi cúp trước đây!”
Màn hình di động đen thui…
Sằc mặt Hoắc Minh cũng đen theo, sao Hạ Như Lâm có thể vào phòng khách sạn của cò cơ chứ, thư ký trợ lý đi đâu hết rồi, sao lại đế cò nam quả nữ ở chung phòng? Chẳng lẽ anh phải sắm vai một òng chồng thò lỗ chạy đến chăm vợ sao?
Anh thấy mình phải đi!
Hơn nữa, trông ôn Noãn có vẻ ốm khá nặng.
Hoắc Minh xoa xoa đỉnh đau Tiểu Hoắc
Tây, dịu dàng dặn: “Giờ bố phải đi tìm mẹ, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời õng nội nhé!”
Tiểu Hoắc Tây cầm bộ ống nghe lên.
Cò bé hào phóng đáp: “Bố mang cái này theo đi, bố nhớ chữa bệnh cho mẹ nha!”
Cò bé thật sự quá đáng yêu, Hoẳc Minh ôm con gái vào lòng, dịa dàng thơm thơm: “Được, bố không chỉ chữa bệnh cho mẹ con, còn mang mẹ con về nữa.”
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ anh, dạ một tiếng.
Hoắc Minh bế cô bé đều phòng ngủ của Hoắc Chấn Đòng, nhờ ông bà chăm sóc Hoẩc Tây, sau đó điện cho thư ký Trương sắp xếp máy bay tư nhân, Hoắc Chấn Đông vừa chơi với cháu gái, vừa chen vào sỉ nhục con mình: “Cậu Hoắc theo đuối vợ mà bày binh bố trận ghê quá nhỉ!”
Hoắc Minh nhỏ giọng đáp: “ôn Noãn không quen thời tiết ở đó, lẽn cơn sốt rồi.”
Hoắc Chấn Đông cũng có chút đau lòng: “Vậy anh còn khõng đi mau! Bố mẹ sẽ chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư thật tốt!”

Ba giờ sáng.
Sau khi Ôn Noãn uống thuốc xong, cả người như nhũn ra, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô căn bán không còn sức để ra mở, nhưng tiếng gõ cửa phiền phức kia cứ liên tục vang lên, cuối cùng cỏ phải lê thân thể ốm yếu của mình ra, cả người lằc lư, đi mấy bước mới tới cửa…
Cò tưởng là Hạ Như Lâm nên tùy tiện nói: “Như Lâm, tôi không sao!”
Như Lâm…
Hoắc Minh hơi híp mằt lại, nhanh chóng nhìn cỏ một lượt tử trên xuống dưới.
Cò mặc một chiếc áo tắm màu trắng, dây đai lỏng lẻo như sắp tuột xuống, nếu để ý sẽ thấy một chút cảnh xuân.
Đêm khuya, cò cứ thế này mà gặp Hạ Như Lâm?
Cơn tức bùng lên trong lòng Hoắc Minh, nhưng người trước mắt cứ như cục bột, chạm vào một cái đã gục xuống.
Anh đưa tay ngăn cò lại, hơi khuỵu xuống bế cò lên, đi về phía giường.
Ôn Noãn hơi tỉnh táo hơn một chút, nhận ra anh.
Cơ thế cò lún vào chiếc giường êm ái, Hoăc Minh cũng không rời đi mà một tay ôm cô, một tay nhanh chóng cởi áo khoác, áp trán mình vào trán cô: “Sốt đến mức này luôn à!”
“Không cần anh lo!” ôn Noãn xoay mặt đi.
Thật ra cô hiếu rõ, không chỉ vì không quen với khí hậu.
Mà còn vì tối hòm trước, anh đặt cô trên đàn dương cầm rồi muốn làm gì thì làm, ít nhiều cũng khiến cò bị cảm lạnh.
Ánh đèn mờ ảo.
Vợ chồng ly hòn lại áp sát với nhau như thế này thật sự kỳ cục, ôn Noãn đấy đấy anh, giọng khàn khàn: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường.
Anh cầm di động lẽn tìm số điện thoại, trả lời cỏ: “Em sốt đến mức này, anh lo chứ sao!”
Vò cùng đơn giản, hợp tình hợp lý.
Ôn Noãn thật sự khó chịu, cò nhăm măt lại.
Hoẳc Minh gọi điện thoại: “Là tòi Hoầc Minh đây! Đúng vậy… Vợ tôi không quen khí hậu ở đây, phiền anh đến đây một chuyến!”
Anh nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp máy.
Lại nhìn sang ôn Noãn, cõ đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Có lẽ vì ngã bệnh mà tròng mắt cò tròng ngập nước, còn hơi đỏ ửng lẽn.
Hoẩc Minh mềm nhũn trong lòng.
Anh ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc màu trà, dáng vẻ như thế đang bât nạt một cò gái nhỏ: “Sao lại nhìn anh thế này?”
Ôn Noãn khẽ nhằm mằt lại, thì thầm mấy chữ: “Chỉ là tói cảm thấy, anh mất trí nhớ rồi nhưng khi anh lấy quan hệ vợ chồng ra để nói chuyện với người khác thì cảm giác vẫn như xưa.”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thắm.
Anh đứng dậy rót một cốc nước ấm cho cô, tròng thản nhiên hỏi: “Em thường xuyên nhớ về chuyện cũ sao?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoắc Minh đỡ cô dậy, để cô tựa vào vai mình rồi đút nước cho cô.
Cò hơi tránh đi, lại bi anh vỗ nhẹ vào mòng: “Cố tỏ ra cứng cỏi làm gì! Lúc trước khi anh cứu em ra khỏi bọn bẩt cóc, em bị chấn động não… ngoan hơn bây giờ rất nhiều!”
“ỏn Noãn, có phải càng lớn tuối càng không nghe lời không hả?”
Ôn Noãn kinh ngạc…
Bọn bắt cóc?
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc ấy bọn họ mới quen biết nhau chưa lâu.
Anh… nhớ ra rồi?
Vẻ mặt cò tròng ốm yếu tái nhợt, cánh mòi run run nhìn anh, khó khăn lăm mới thốt ra được hai chữ: “Minh?”
Cô không biết có phải bản thân đã sốt đến choáng váng luôn rồi không.
Nếu không, sao cõ có thể có cảm giác anh đã nhớ ra mọi chuyện?
Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mặt cò, cúi đau nói: “Anh đây!”
Ôn Noãn nhắm mắt lại.
Cô khóc, hai giọt nước mắt làn xuống từ khóe mât, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ thế thầm lặng khóc.
Cò nghĩ, nếu đây là mơ,
Thì hãy đế cò mơ lâu thêm một chút…
Hoắc Minh nhét cò vào lại trong chăn, còn bản thân thì ôm cò cách một cái chãn, cằm tựa lén trán cò: “Đừng khóc ôn Noãn, là anh đây!”
Cánh tay thon gầy của ôn Noãn vòng qua cổ anh.
Cò vần lắng lặng khóc như cũ, giống như một cô nhóc, Hoắc Minh kìm lòng chẳng đặng, bàn tay vói vào chăn vuốt ve chơi đùa cơ thế mềm mại của cò, khiến cô thoải mái.
ôn Noãn đang ốm.
Mặc dù cò có cảm giác, nhưng không mạnh lắm…
Hoầc Minh chơi một lát liền ngừng tay, kết quả cò lại cầm tay anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Minh, đừng đi…”
Anh siết chặt vòng eo thon gầy của cò, xoay người hỏn cò.
Nụ hòn này, nóng bỏng mà triền miên…
Cho dù biết bản thân thật đè tiện, vò liêm sỉ, anh cũng đành vậy, cơ thế cò mềm mại như vậy, lại còn chủ động với anh… Quấn quít làm anh như nghẹt thở, tiếp tục dùng sức động đậy bàn tay chạm vào người cò.
Tất cả những chuyện xảy ra trước và sau khi anh về đều không thể ngất ngây đê mê như khoảnh khắc này.
Cơ thể của người đàn õng và phụ nữ vương vấn triền miên…
Bác sĩ đã đến, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ bên ngoài.
Hoắc Minh chống người ngồi dậy nhìn cò đang ở dưới thân mình, cò khẽ nhăm măt… như đang ngủ!
Yết hầu Hoẳc Minh run run nhảy lén nhảy xuống.
Vừa rồi suýt chút nữa anh đã làm ôn Noãn, trong khi cò còn đang ngã bệnh.
Sau khi mặc xong quần áo cho cô, anh mở cửa cho bác sĩ.
Bác sĩ có quen biết với Hoắc Minh, nhanh chóng kê đơn cho ôn Noãn, còn treo một bình truyền.
Cuối cùng, ông thấy tấm ga giường hỗn loạn bừa bộn của họ, thấp giọng dặn dò: “Ba ngày tới không được quan hệ! Cơ thế cò ấy đã rất yếu rồi!”
Da mặt dày như Hoắc Minh mà cũng không chịu nổi, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Hoắc Minh đóng cửa lại rồi quay người về giường.
ón Noãn đang ngủ.
Cò lặng lẽ nằm đó, như thể việc chưa xong vừa rồi chỉ là một cảnh ảo mộng.
Nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy chưa đủ.
Nhưng nội tâm anh lại bình tĩnh đến lạ.
Anh bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cò, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi khô vì sốt, thì thầm: “Ngoan quá! Lúc em nghe lời thê’ này, anh luôn muốn nâng niu em trong lòng bàn tay.”
Anh không thế xác đinh tình cảm bản thân dành cho ôn Noãn là gì.
Muốn buông tay, nhưng lại không buông được.
Cuối cùng, chỉ có thế dùng cách thức tầm thườna như vàv, du dổ cô vê lai bẽn mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK