Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng Diệp Bạch rất tốt, anh dọn đồ rồi ôm lấy Tiểu Lục Hồi, để cô bé tạm biệt mẹ yêu, Tiểu Lục Hồi vẫy tay với Lục U, trông vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn.

Lục U sinh đứa bé thứ hai, nhưng cũng không thể không quan tâm đứa còn lại.

Cô ôm Tiểu Lục Hồi qua, hôn lên má cô bé: "Con ở nhà mấy ngày, chờ mẹ về nhé."

Tiểu Lục Hồi cũng đồng ý đi theo Diệp Bạch.

Cô bé hôn mẹ, lại hôn Tiểu Lục Ngộ, rồi mới ngoan ngoãn để Diệp Bạch bế đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Lục Thước liền hỏi Lục Khiêm: "Bố, sao lại để anh ta đi như vậy? Còn đón một đứa trong nhà chúng ta đi? Có phải dễ dàng quá rồi không?”

Lục Khiêm ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo, nghe vậy thì bình tĩnh nói: "Sao lại để nó được lợi chứ? Con không nghe Tiểu Lục Hồi gọi nó là bố à! Làm bố dễ vậy à? Nếu không kêu nó bỏ công bỏ sức chăm con, rảnh rỗi nó lại đi trêu ghẹo đàn bà con gái nhà người ta."

Lục Thước: ...

Lục U hơi xấu hổ nói: "Bố, không phải..."

Lục Khiêm gấp tờ báo lại: "Bố thấy nó rảnh quá! Mới kêu nó đi chăm con!"

Lục Thước cảm thấy gừng càng già càng cay.

Bên kia, Lục U vừa ăn canh, thì có tin nhắn Zalo do Diệp Bạch gửi đến, chỉ ngắn gọn mấy chữ ‘’Em cho bố biết chuyện tối qua rồi à?’’

Câu này nghe có vẻ bình thường, nhưng cũng rất mờ ám, như thể đang cố ý nhắc nhở cô về chuyện tối hôm qua.Lục U nhìn thoáng qua, rồi lại bỏ điện thoại xuống.

Lục Khiêm đang ngồi trên ghế sô pha, ông đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Xem ra chăm sóc một đứa bé vẫn còn quá nhẹ nhàng, sau này con cứ để nó chăm đi! Sinh con dưỡng cái là chuyện của con gái nhà nào chứ chẳng phải nhà này."

Minh Châu bảo Lục Khiêm tiêu chuẩn kép.

Bà nói: "Lúc bố hai đứa còn trẻ không nói vậy đâu, giờ lại ra vẻ thế này đấy."

Lục Thước cười phá lên, anh ôm Tiểu Lục Ngộ cho Lục Khiêm xem.

Lục Khiêm nhìn thật kỹ, gật đầu: "Xem ra nhà chúng ta có gen ngoại quốc rồi!"

...

Dưới lầu, Diệp Bạch đặt Tiểu Lục Hồi lên ghế dành cho bé, anh khởi động xe rồi nhắn tin cho Lục U.

Anh cũng biết, Lục U sẽ không trả lời.

Nhưng anh vẫn muốn nhắn.

Dù hành động có hơi tâm cơ, nhưng nếu anh không tranh thủ tìm chút cảm giác tồn tại, cứ tương kính như tân vậy thì trăm năm nữa họ cũng chẳng tu thành chính quả.

Diệp Bạch nhìn điện thoại một lát, Tiểu Lục Hồi ngồi trên ghế sau cất tiếng: "Bố ơi, con đói!"

Diệp Bạch để điện thoại di động xuống: "Được! Để bố dẫn con gái cưng đi ăn cơm."

Tiểu Lục Hồi muốn ăn cơm anh nấu, lại còn muốn phần trẻ em có cua hoàng đế, chắc là bình thường Lục U từng cho cô bé ăn thử!

Diệp Bạch quay sang nhìn cô bé, sau đó nhẹ nhàng nói: "Con đúng là biết bày trò thật đấy! Được rồi, bố sẽ nấu cho con ăn nhé."

Tiểu Lục Hồi rất vui.

Cô bé ngồi trên ghế cho trẻ em, đung đưa đôi chân nhỏ, vô cùng vui sướng.

Cô bé còn thì thầm: "Mẹ nói là vị phô mai."

Nghe thấy tên Lục U, tâm trạng Diệp Bạch cũng tốt hơn nhiều.

Anh nhìn Tiểu Lục Hồi, dịu dàng nói: "Vậy bố làm vị phô mai cho con nhé. Tối nay con ngoan ngoãn đi tắm rồi ngủ sớm, ngày mai lại đi học thật ngoan, để mẹ chăm sóc em được không?"

Tiểu Lục Hồi gật đầu đồng ý.

Diệp Bạch rất muốn thơm cô bé, nhưng cuối cùng vẫn khởi động xe...

Cuối hè đầu thu, thời tiết mát mẻ.

Diệp Bạch dẫn Tiểu Lục Hồi đến siêu thị, cầm xe đẩy nhỏ, cho cô bé đứng ở bên trong... Diệp Bạch cao 1m88, dáng người lại chuẩn, cô bé Tiểu Lục Hồi cũng rất xinh, nên được nhiều người chú ý.

Ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn, Diệp Bạch còn cho cô bé mua hoa quả và sữa bò mà bé thích.

Tiểu Lục Hồi vui vẻ kêu vang.


Lúc đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân nhịn không được bèn nhìn cô bé đáng yêu ấy vài lần, sau đó nói với Diệp Bạch: "Thưa ngài, con ngài đẹp thật đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK