Áo khoác, áo sơ mi dính mùi rượu và thuốc lá, anh cởi ra vứt vào trong giỏ đồ giặt.
Tắm xong, anh nằm sau lưng Ôn Noãn.
Cô thở đều đều nhưng anh biết cô đã tỉnh, chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi.
Hoắc Minh hôn sau gáy cô, thì thầm: “Không hỏi anh sao?”
Cơ thể Ôn Noãn hơi cứng đờ, không nói gì.
Hoắc Minh nghĩ tới đêm nay bị những người đó trêu chọc, nghĩ tới cô bảo anh đi tìm người trẻ tuổi, trong lòng bất mãn, ôm lấy vòng eo nhỏ thon gọn của cô, dán chặt vào cơ thể mình.
Họ chưa bao giờ im lặng như vậy, từ đầu tới cuối không ai lên tiếng.
Thật giống như im lặng phát tiết.
Cũng may anh nhớ dùng biện pháp, sau khi kết thúc Ôn Noãn cũng không tắm, vẫn nằm nghiêng bên cạnh ngủ say...
Hoắc Minh nhấc chăn đứng dậy.
Trong khi tắm, anh nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Anh không nhìn thấy phản ứng của cô, ngược lại vì “chuyện yêu” khi nãy mà tâm trạng lại càng tệ hơn.
Sáng sớm.
Ôn Noãn ở nhà làm việc nhà.
Cô bỏ quần áo tối qua Hoắc Minh cởi ra vào túi giặt, chuẩn bị bảo người giúp việc đưa tới tiệm giặt quần áo giặt khô, nhưng vừa cầm áo sơ mi lên đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng.
Đó là loại mà cô gái trẻ sử dụng.
Ôn Noãn sững sờ.
Đêm qua Hoắc Minh về muộn như vậy, anh để phụ nữ tới gần là trả thù cô hay là tuyên chiến?
Cô lại kiểm tra một chút, trên áo sơ mi cũng không có vết son.
Nhưng khi thu dọn áo khoác, trong túi rơi ra một tấm danh thiếp thơm ngào ngạt.
[Thời Đại Cự Thời] --- Xa Tuyết.
Nửa tiếng sau, thông tin của Xa Tuyết được gửi tới trước mặt cô.
Hai mươi mốt tuổi, tiểu hoa mới nổi, trẻ đẹp, diễn xuất tốt.
Ôn Noãn nắm chặt tấm ảnh đó.
Xa Tuyết trong ảnh giống mình tới tám phần, nhìn kỹ có thể thấy dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ. Không cần phải nói, mục tiêu của Xa Tuyết là Hoắc Minh.
Mà Hoắc Minh mang mùi nước hoa về nhà.
Có lẽ anh không biết Xa Tuyết nhét danh thiếp vào túi từ bao giờ, anh chỉ muốn xem thử thái độ của mình.
Ôn Noãn chậm rãi thiêu hủy những tư liệu đó.
Trợ lý Từ hạ giọng nói: “Thời Đại Cự Thời là công ty mới, chủ tên... Đinh Tranh.”
Ôn Noãn nhìn ánh lửa.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng đỡ lấy đầu.
Trợ lý Từ hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, có cần lặng lẽ giáo huấn một chút hay không! Một người mới khó hòa đồng được!”
Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Trói lại đánh một trận hay là tìm người quay phim với cô ta?”
Trợ lý Từ vỗ tay tán thành.
Ôn Noãn liếc nhìn cô ấy.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không những không đối phó với ả, tôi còn muốn nâng đỡ ả!”
Minh tinh nữ sao, không phải chỉ muốn nổi tiếng sao?
Cô giúp Đinh Tranh, nâng đỡ ả càng bạo hơn...
Trợ lý Từ hơi sững người.
Ôn Noãn mỉm cười: “Dùng quan hệ của tôi cho ả vài tài nguyên tốt, dùng thời gian ngắn nhất làm ả nổi tiếng... Đúng rồi, điều tra hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của ả, còn quá khứ của ả nữa!”