“Không phải!”
Khương Lan Thính nhẹ giọng mở miệng: “Anh tới đây vì muốn ở bên em!”
Nếu bão táp thật sự đánh tới, anh không hy vọng đột nhiên cô lại bị phóng viên vây quanh, hỏi những vấn đề khó chịu đó… Anh thích Hoắc Kiều, anh xem cô như vợ mình, anh sẽ chắn trước mặt cô, bảo vệ cô.
Hoắc Kiều nghĩ ngợi cẩn thận một lần.
Sau đó cô giương mắt, nghiêm túc nói với anh: “Sự việc thật sự đã từng xảy ra, cũng là chuyện trong quá khứ, em đã từng tha thứ cho anh một lần, sự tha thứ tiếp theo là của mọi người dành cho Tập đoàn Khương Thị… Khương Lan Thính, em không dám nói chuyện này có thể ảnh hưởng tới cuộc sống hôn nhân của chúng ta sau này hay không nhưng nếu anh hỏi em có muốn từ hôn hay không, đáp án của em là không!”
“Đương nhiên, nếu anh cảm thấy vất vả, cảm thấy không xử lý được… Vậy thì chúng ta kết thúc!”
Khương Lan Thính ôm chặt lấy cô.
Anh lẩm bẩm nói: “Nếu kết hôn với anh, có khả năng anh sẽ chỉ là một cậu ấm rảnh rỗi trong khoảng thời gian rất dài… Anh cần phải tính toán sẵn cho việc từ chức!”
Đúng lúc này, trợ lý của Hoắc Kiều chạy vào, vẻ mặt của cô ấy rất hoảng loạn…
“Cô Hoắc, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Một cô gái tên là Tống Thanh Thanh đã công khai lịch sử trò chuyện của cô ta với… Tổng Giám đốc Khương, cô ta nói cô ta còn muốn mở họp báo, vạch trần chuyện tình cảm của cô ta và Tổng Giám đốc Khương.”
…
Hoắc Kiều nhìn về phía Khương Lan Thính,
Cô lại hỏi anh: “Bây giờ… Ăn tối ở đâu đây?”
Khương Lan Thính nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu sau, khi đã chắc chắc cô không nói đùa, anh khẽ ôm vai cô: “Hay mình về nhà ăn đi!”
Nhưng ai cũng biết bữa cơm này không thể ăn được nữa.
Lúc bọn họ ra ngoài, bên ngoài có khoảng hơn một trăm phóng viên đang vây kín ở đó. Ai cũng muốn là người đầu tiên tóm được tin tức, thấy hai người bước ra, phóng viên nhao nhao chặn kín phía trước mặt họ. Những máy ảnh to như súng trường và micro hướng về mặt Hoắc Kiều, lời nói của họ vừa sắc bén vừa không khách sáo.
[Xin hỏi, cô Hoắc có suy nghĩ lại việc kết hôn với tổng giám đốc Khương không?]
[Cô Hoắc, lần trước xem như Tổng Giám đốc Khương ngoại tình phải không?]
[Cô Hoắc, cô có hối hận không?”]
…
Khương Lan Thính ngăn cản những phóng viên này, anh không muốn họ tổn thương Hoắc Kiều. Chuyện này là lỗi của anh, không liên quan tới Hoắc Kiều.
Nhưng Hoắc Kiều không trốn tránh.
Cô còn đẩy nhẹ Khương Lan Thính ra, cô nhìn những phóng viên kia, thờ ơ lên tiếng: “Trước khi trả lời những câu hỏi trên, tôi muốn hỏi cô Tống Thanh Thanh một chút, lúc ấy cô có biết Khương Lan Thính đã có bạn gái không? Nếu như biết, không ai trong số họ vô tội cả… Còn việc tôi và Khương Lan Thính có kết hôn không, đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ cần phải làm rõ quan hệ giữa Khương Lan Thính và Tống Thanh Thanh, dù gì thì tôi cũng không tham gia bất cứ đoạn tình cảm nào trong đó. Nếu mọi người muốn phỏng vấn, xin mời tìm anh Khương Lan Thính hoặc cô Tống Thanh Thanh.”
Cô nói logic chặt chẽ!
Còn ai dám nói Hoắc Kiều là bình hoa?
Nói xong, Hoắc Kiều lại nhìn Khương Lan Thính, cô nói rất dịu dàng: “Bữa tối nay tạm thời không ăn được! Khương Lan Thính, anh giải quyết xong việc của mình rồi chúng ta bàn việc này sau.”
Cô không bỏ đá xuống giếng nhân cơ hội này.
Cô cũng không chia tay.
Nhưng cô sẽ không lau đít cho anh và nhà họ Khương, cô không phải giấy vệ sinh!
Vào lúc này rồi, vậy mà Khương Lan Thính lại cảm thấy cô rất đáng yêu,
Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Sau khi giải quyết xong anh sẽ gọi điện cho em!”