Ôn Noãn cũng hơi tức giận.
Cô khó chịu vì cuộc cãi nhau với Hoắc Minh, sau khi quay về cũng không thèm quan tâm tới anh.
Cô tắm xong, rửa trôi hết mùi khói dầu thoang thoảng ám trên người, sau đó đứng trước bồn rửa mặt chăm sóc da.
Hoäc Minh không đối xử tệ bạc với cô, cô vừa mới chuyển đến hai ngày anh đã sai người mang tới mấy bộ mỹ phẩm chăm sóc da cao cấp, Ôn Noãn cũng không hỏi lại anh, cứ mở ra dùng. Cô nghĩ đó có lẽ là vài suy nghĩ đen tối nho nhỏ của đàn ông.
Làm gì có người đàn ông nào không thích da thịt thơm tho mềm mại mịn màng chứ?
Chăm sóc xong phần thân trên, cô bắt đầu cúi người xuống chăm sóc cảng chân. Dáng người của Ôn Noãn rất đẹp, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng vô cùng quyến rũ.
Ít nhất là Hoắc Minh đã bị cô làm cho hơi rung động rồi.
Anh đi tới, đúng lý hợp tình mà ôm lấy cô từ phía sau. Ôn Noãn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đẩy anh ra, để mặc anh dính vào người mình.
Một lúc lâu sau, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Dùng toàn thân luôn à?”
Ôn Noãn đoán anh đã hết giận, cũng xuôi theo anh: “Buổi tối mới dùng.”
Hoäc Minh ngừng tay nhưng toàn thân vẫn dán lên lưng cô, có vẻ rất có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô: “Sau khi kết thúc vụ kiện này em định làm gì? Không thể chỉ dạy mỗi Khương Sinh chứ?”
Suy nghĩ của Ôn Noãn hơi rối loạn, cô xuôi theo mạch suy nghĩ của anh, nói: “Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn chuyển sang dạy ở nơi khác.”
Hoäc Minh nhẹ nhàng cần cần phía sau tai của cô.
“Đợi chuyện này qua rồi, tôi đưa em đến Anh Quốc để đào tạo chuyên sâu?”
Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Mối quan hệ này của anh và cô sẽ không kéo dài được lâu, một thời gian sau, khi nào anh thấy chán rồi sẽ đưa cô ra nước ngoài, thứ nhất là để bồi thường cho cô, thứ hai là tiện thể để cô rời xa Cố Trường Khanh, không làm ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của Hoắc Minh Châu.
Ôn Noãn cũng không cố chấp hỏi anh: Sau khi cô ra nước ngoài, anh có thể đến thăm cô hay không?
Cô biết, anh sẽ không.
Khi anh để cô rời đi cũng chính là thời điểm kết thúc của hai người họ.
Nếu đây là quy tắc trong trò chơi của anh, Ôn Noãn sẵn sàng tuân thủ, cô không phải loại người không biết tốt xấu.
Gó lẽ bởi vì Ôn Noãn rất ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng của Hoäc Minh rất tốt, anh mân mê vòng eo nhỏ của cô trong tay, kể cho cô nghe một tin tức khiêu dâm ngày hôm nay, Ôn Noãn nghe thấy thì mặt đỏ tim đập, chân cũng hơi mềm nhũn.
Dáng vẻ này của cô thực sự vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Hoäc Minh xoay người cô lại, ép cô vào bệ bồn rửa mặt, hôn cô. Nụ hôn này khác hoàn toàn với những nụ hôn trong quá khứ, tràn ngập hương vị lạ lẫm…
Ôn Noãn cảm thấy anh đúng là đồ cầm thú.
Cô cũng không dám… tiếp tục nghi ngờ cơ thể luật sư Hoäc có bệnh tật gì hay không nữa, anh thực sự quá dư thừa tỉnh lực!
Ngay trong lúc hai người đang ý loạn tình mê, tiếng chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên.
Tiếng chuông này là số điện thoại của Bạch Vi.
Cô đẩy Hoäc Minh: “Tôi…nghe điện thoại đã.”
Hoäc Minh vươn tay lấy điện thoại đưa cho cô, cũng mở luôn loa ngoài ngay trước mặt cô. Ôn Noãn không nói nên lời, cô cảm thấy có đôi khi Hoắc Minh vô cùng trẻ con, quan hệ giữa hai người họ như vậy, hình như cũng không cần phải kiểm tra làm gì.
Cô cũng không tránh anh, nói chuyện cùng Bạch Vi. “A lôi"
Bạch Vi ở đầu dây bên kia nhíu mày: “Ôn Noãn, giọng cậu làm sao vậy?”
“Hả? Đâu có.”
Bạch Vi trêu chọc cô: “Nếu không phải biết cậu vẫn còn độc thân, tớ còn nghĩ cậu đang cùng đàn ông… chuyện đó đó!”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, nhỏ giọng mắng một câu.
Hoäc Minh ghé vào tai cô, cười khế: “Cô ấy nói đúng mài!” Ôn Noãn sợ Bạch Vi nghe thấy, dùng một tay khép áo choàng tắm lại, chạy vào phòng ngủ chính: “Bạch Vi, đúng lúc tớ có việc muốn tìm cậu, ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau
được không?”