Những lời mời gọi này khiến đôi chân cô càng mềm nhũn ra.
An Nhiên gần như đứng không vững, hoàn toàn dựa vào anh... Đôi môi mỏng của Hoắc Doãn Tư rời khỏi môi cô, chậm rãi di chuyển đến vùng da thịt mềm mại sau tai cô, nhẹ nhàng hôn thật lâu.
Hôn xong, anh đỡ lấy cô, cười giọng khàn khàn: "Chuẩn bị xuống ăn tối thôi!"
An Nhiên đỏ mặt, chỉnh lại quần áo.
Hoắc Doãn Tư không đi xuống.
Cô lại nhìn anh, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô chăm chú, nét mặt như cười như không...
An Nhiên bước nhanh xuống lầu, hình như phía sau có tiếng cười khúc khích của một người đàn ông...
…
Trong bữa ăn, Lý Tư Ỷ điệu đà kén cá chọn canh nhưng vẫn được vợ Lâm Bân chăm sóc rất chu đáo.
Về sau Lý Tư Ỷ cũng ngại ngùng nên không kén chọn nữa.
Nhưng khi nhìn Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, cả vợ chồng Lâm Bân, cô ấy chợt cảm thấy cô đơn... Lý Tư Ỷ nghĩ nếu hồi trẻ không ngu dốt trao thân cho lão già Cố Vân Phàm thì có lẽ bây giờ cô đã có con rồi.
Thục Phân gắp cho cô một miếng rau.
Lý Tư Ỷ ngước mắt cười, nhưng trong mắt lại có chút ngấn nước.
Trở lại phòng ngủ, Lý Tư Ỷ nằm yên lặng trên giường.
Cô ấy vẫn không thể quên được Cố Vân Phàm.
Làm sao có thể quên dễ dàng như vậy. Suốt ba năm trời, đó là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô ấy.
Điện thoại chợt reo lên.
Cô nhặt lên xem thì thấy đó là một bản ghi nhớ cô đã viết cách đây một năm [Ngày thứ 365 nhắc nhở Cố Vân Phàm bỏ thuốc lá! ]
Lý Tư Ỷ ngơ ngác nhìn nó một lúc lâu.
Hóa ra đã lâu như vậy...
Hóa ra họ đã xa nhau lâu đến thế.
Kỳ thực bọn họ đã chia tay từ lâu, chính là vì cô ấy không buông tay được nên nhất quyết đi đến thành phố H để khiến mình hoàn toàn chết tâm. Trong mắt Cố Vân Phàm và Cố phu nhân, cô ấy chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc!
Cô ấy đã suy nghĩ mấy ngày nay, Cố Vân Phàm sao có thể thản nhiên thân mật với vợ mình như vậy!
Còn cô ấy vẫn ở đây, hồi tưởng về quá khứ.
Lý Tư Ỷ coi thường chính mình!
Nhưng cô không thể khống chế được cảm xúc, cô lấy điện thoại ra và tìm một bức ảnh, đó là bức ảnh duy nhất của Cố Vân Phàm mà cô còn giữ lại...
Cô lặng lẽ nhìn mà không cầm được nước mắt.
Tuy nhiên, Lý Tư Ỷ không có nhiều cơ hội để buồn bã về mối tình này, chỉ chưa đầy nửa tháng, mẹ cô ấy đã vội vã tìm tới cửa.
Đó là một buổi tối cuối tuần.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên về sớm, giáo viên piano dạy Nữu Nữu chơi đàn, An Nhiên ngồi bên cạnh xem. Trong sân, Hoắc Doãn Tư cùng Lâm Hi dắt chó con đi dạo.
Chiếc RV màu đen dừng lại, bà Lý vội vàng bước xuống xe.
Vẻ mặt bà nghiêm nghị và có chút hoang mang, khi nhìn thấy Lý Tư Ỷ ngồi trên ghế sô pha, bà ấy đã giơ tay tát con gái mình một cái thật mạnh. Trước đây bà Lý chưa bao giờ đánh con gái yêu của mình như thế này.
Lý Tư Ỷ hoảng hốt, ôm mặt thốt lên: "Mẹ".
“Con còn dám gọi mẹ là mẹ! Con gặp rắc rối trốn ở đây, bố con dọn dẹp đống bừa bãi con gây ra tức đến hộc máu, hiện tại ông ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện! Con có biết nhà trai nói bố mẹ thế nào không, nói con ngang ngược vô học, nói con nhơ nhuốc, đi theo gã đàn ông ở thành phố H đó ba năm, còn chạy tới phá đám cưới của lão ta".
"Tư Ỷ!"
Bà Lý mắng con nhưng lại đau lòng đến nỗi bật khóc: “Con có xứng đáng với bố mẹ con không?”
Buổi học piano bị hoãn lại.
Nữu Nữu nép vào người An Nhiên, cô nhẹ giọng nói: “Gọi chú tới đây".
Nữu Nữu ngoan ngoãn chạy đi.
An Nhiên khuyên nhủ bà Lý: "Cô à, có gì cô cứ bình tĩnh nói!"
Bà Lý rất ghét cô, bởi vì An Nhiên là cấp dưới của lão già đó, như vậy chắc chắn là cùng hội cùng thuyền rồi. Có lẽ năm xưa Tư Ỷ bị đám người này cấu kết lừa gạt cũng nên. Cho nên bà ta nói chuyện không hề khách sao: "Cô và tên họ Cố đó hại Tư Ỷ nhà chúng tôi quá thảm! Giờ con gái tôi danh dự bị huỷ hoại, cô bảo sau này nó phải làm thế nào?"
An Nhiên không thể phản bác.
Trước kia khi Lý Tư Ỷ đi theo Cố Vân Phàm, An Nhiên đã sắp xếp rất nhiều việc lớn nhỏ, từ mua biệt thự đến mua băng vệ sinh cho Lý Tư Ỷ!
Bà Lý càng nói càng kích động, muốn đánh Lý Tư Ỷ lần nữa...
Một giọng nói trong trẻo từ lối vào vang lên: "Bà Lý, vậy người đàn ông bà tìm cho Tư Ỷ có thể khiến cô ấy hạnh phúc không? Tôi hỏi bà, bà có chịu được việc chồng mình nói muốn một cuộc hôn nhân mở với mình không? Thân ai nấy lo... Tư Ỷ không chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy thì có gì sai?”
Bà Lý vẫn còn giận.
Nhưng đối phương là Hoắc Doãn Tư nên bà ấy đành phải nể mặt đôi phần, mặc dù bà ấy cũng rất tức giận với anh.
Ngay lúc bà Lý đang không biết nên làm như thế nào, Lý Tư Ỷ liền đứng lên nói: "Con sẽ về cùng mẹ!"
Trước giờ cô ấy luôn được mẹ mình chiều chuộng.
Bố cô ấy bệnh tật, công ty và khách sạn đều không có người quản lý. Lý Tư Ỷ ở bên ngoài ăn chơi bao nhiêu năm nay không thể coi là làm tròn chữ hiếu... An Nhiên nhìn một bên mặt sưng húp của cô ấy mà không khỏi lo lắng và không đành lòng.
Lý Tư Ỷ gượng cười: “Cũng không thể trốn mãi ở đây được! An Nhiên, đây là nhà của cô, không phải của tôi!”
An Nhiên muốn bước tới,
Nhưng Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô lại...
Hoắc Doãn Tư nhìn Lý Tư Ỷ, thở dài: "Trở về cũng không sao! Lúc rảnh rỗi hãy đến chơi với Lâm Hi và mọi người. Hai đứa nhỏ đều rất thích cô".
Lý Tư Ỷ không phải kẻ ngốc.
Những lời này thực ra là âm thầm chống lưng cho cô ấy, ngăn cản bà Lý đánh cô ấy lần nữa.
Nhưng Lý Tư Ỷ cảm thấy mình nên bị đánh.
Cô ấy lên lầu thu dọn một lát rồi tạm biệt An Nhiên, An Nhiên nhìn theo mà lưu luyến không rời.
Lý Tư Ỷ khẽ mỉm cười: "Dù sao cũng phải rời đi! Hơn nữa... con người đều phải trưởng thành!"
Nói xong cô ôm An Nhiên.
Lý Tư Ỷ ba năm trước không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày cô lại thân thiết với An Nhiên như vậy, An Nhiên sẽ chứng kiến vô số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cô ấy. Lý Tư Ỷ nghẹn ngào nức nở: “Khi nào rảnh chúng ta lại gặp nhau nhé! "
Hoắc Doãn Tư đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
Lý Tư Ỷ lí nhí cảm ơn.
Sau đó cô ấy cúi đầu đi theo mẹ...
Khi cô ấy rời đi, căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh.
Dì Lâm xoa xoa tay nói: “Bà Lý khá giàu có, nhưng bây giờ trông bà ấy thật đáng thương… Haizz, tất cả là do gặp phải người không tốt!” Nói xong, bà nghĩ đến sự quan tâm trước đây của Cố Vân Phàm, cảm thấy điều đó không phù hợp.
May mắn thay, Hoắc Doãn Tư không tiếp lời.
Dì Lâm sợ lại lỡ mồm nên đi trước, còn đưa theo hai đứa trẻ.
Trong phòng khách chỉ còn lại An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.
Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhẹ nhàng hỏi: "Em không có gì muốn nói sao?"
An Nhiên giật mình hỏi lại: "Nói gì cơ chứ?"
Hoắc Doãn Tư đi đến trước máy pha cà phê, chậm rãi pha hai tách cà phê. Anh bưng một ly cho An Nhiên, sau đó ngồi xuống đối diện cô.
Anh không lòng vòng mà nói thẳng: "Chuyện của Lý Tư Ỷ, em không định nói với giám đốc Cố của em sao?"
An Nhiên không hiểu ý của anh.
Hoắc Doãn Tư khẽ mỉm cười: “Mặc dù sản nghiệp nhà họ Lý rất lớn, nhưng mấy năm nay công việc kinh doanh của ông Lý cũng không mấy tốt đẹp, hơn nữa ngành khách sạn mấy năm gần đây đang suy thoái, ông ấy đã thua lỗ không ít! Tư Ỷ lại chưa bao giờ nghiêm túc làm việc, kết cục của nhà họ Lý quả thực có thể đoán trước được!”
Anh nói thêm: “An Nhiên, em và anh cũng chỉ giúp đỡ được vài phần!”
An Nhiên hiểu ý của anh.
Hoắc Doãn Tư cảm thấy chuyện xảy ra như vậy, Cố Vân Phàm nên chịu trách nhiệm dọn dẹp bãi chiến trường của nhà họ Lý. Ít nhất ông ta cũng nên bồi thường cho cô ấy, hơn nữa khoản bồi thường này không thể nhỏ.
An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa ra quyết định...