Khương Lan Thính ngồi ròng rã trên xe buýt hơn mười sáu tiếng đồng hồ di chuyển đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh. Còn may là phòng ở không tệ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội thất.
Nhà họ Khương là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình này nên anh ta được đạo diên đích thân đến đây tiếp đón và giải thích tường tận về nội dung cũng như các quy tắc của chương trình lần này.
Trong vòng nửa tháng, anh ta sẽ sinh hoạt chung với một khách mời nữ nữa, ngoại trừ phòng ngủ thì máy quay được bố trí khắp nơi tựa như thiên la địa võng.
Khương Lan Thính nghe xong cau mày: “Chương trình thiếu năng như vậy có thương hiệu nào thèm đặt quảng cáo hả?”
Đạo diễn không vui đáp: “Lần này chúng ta mời được hẳn một nữ minh tinh hạng A, cô ấy xuất thân từ giới nhà giàu nên thường sẽ không nhận những lời mời như này, nhưng lần này may mắn đúng lúc cô ấy đang trống lịch trình nên mới đồng ý tham gia đó!”
Nữ minh tinh hạng A, giới nhà giàu…
Khương Lan Thính tỏ vẻ suy tư, ngay sau đó anh ta nhìn thấy Hoắc Kiều bước từ trên xe
xuống, trố mắt nhìn về phía anh ta – Khương Lan Thính!
Đạo diễn thấy biểu cảm của bọn họ thì hiểu ngay: “Hai người đã biết nhau từ trước rồi sao? Vừa hay lại càng ăn ý!”
Đạo diễn nói xong sợ bọn họ đổi ý ngay lập tức nên leo lên xe nổ máy, bỏ trốn mất dạng.
Giữa vùng núi hoang sơ hẻo lánh này chỉ còn lại Khương Lan Thính và Hoắc Kiều, hai người nhìn chằm chằm nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
‘Khương Lan Thính, anh cố tình đúng không?’
‘Muốn quay lại thì cứ nói thẳng đi Hoắc Kiều!’
Khương Lan Thính móc di động ra gọi điện: “Hủy chương trình, cho người chạy xe đến đây đón tôi ngay!” Nhưng ngay sau đó thì phát hiện di động không bắt được tín hiệu.
Hoắc Kiều cũng thế.
Cô ấy mang theo một chiếc ba lô nhỏ tiến vào trong phòng, ngoài dầu gạo cơ bản ra thì chẳng còn gì thứ khác nữa, phòng ngủ cũng chỉ có một căn.
Vậy cô ấy và Khương Lan Thính sẽ phải ngủ cùng nhau ư?
Khương Lan Thính đi theo vào đứng sau lưng cô ấy, Hoắc Kiều xoay người, khoanh tay nói: “Tối anh ngủ ở sô pha đi.”
Khương Lan Thính nghe vậy cười khẩy: “Tiếu thư của tôi ơi, ở nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra ghế sô pha?”
Đừng nói đến sô pha thậm chí ngay cả máy quay mà đạo diễn nói lúc nãy còn không có lấy một cái.
Chắc chắn là cố tình sắp đặt!
Anh ta tiến vào phòng ngủ và nằm phịch xuống giường, hai tay gối dưới đầu: “Ráng nhịn nửa tháng đi, sau nửa tháng em không phải nhìn thấy mặt tôi nữa đâu, có thế tiếp tục đi xem mắt… À phải rồi, lần trước em gặp phải một gã hói đúng không? Bây giờ em mất giá đến mức này sao!”
Hoắc Kiều đặt ba lô xuống, ép giọng nói mát: “Có hói thì cũng đỡ hơn mấy tên lăng nhăng như ai!”, cô ấy còn cố tình tiến sát lại châm chọc: “Tốt hơn gấp nhiều lần ai đó cả người đầy mùi khói dầu!”
Cô ấy đang ám chỉ Tống Thanh Thanh chứ gì? Nghĩ anh không hiểu chắc!
Khương Lan Thính vừa giận vừa buồn cười, cúi đầu xuống lại vô tình chạm phải dung nhan mỹ miều của cô ấy, mắt khép hờ, đỏi môi đỏ mọng hơi hé mở… Trong lúc nhất thời anh ta mê mẩn,
tay không kiềm được mà chạm vào khuôn mặt ấy, giọng nói trở nên khàn đi: “Hoắc Kiều…”
Hoắc Kiều giật mình mở to mắt, sau đó theo thói quen buông lời mỉa mai: “Đừng có động dục linh tinh! chúng ta không có liên quan gì với nhau hết!”
Khương Lan Thính tỉnh táo lại, anh ta không đứng dậy mà nằm ở đó suy tư. Có lẽ lâu lắm rồi anh ta không giải tỏa nên thiếu chút không nhịn được…
Anh ta thảm hại đến mức này rồi sao?
Hoắc Kiều thấy anh ta không nhúc nhích thì thẳng cẳng đá một cái: “Dậy nấu cơm đi!”
Khương Lan Thính cũng là cậu ấm được người hầu hạ từ nhỏ, hỏi ngược lại: “Sao em không nấu đi?”
Hoắc Kiều đáp: “ở đây chỉ có bếp lò mà thôi!”
Khương Lan Thính nhìn những ngón tay mềm mại trắng nõn của cô ấy.
Cũng phải, lớn lên ở thành phổ thì sao biết dùng bếp lò… Nhưng mà anh ta cũng không biết!
Hoắc Kiều quyết đoán nằm dài lên giường, trùm chăn giả chết!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK