Mà Hà Lộ đứng lại trong phòng khách, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, bộ đồ ngủ tơ tằm trên người cũng run rẩy theo… Thực ra cô ta ăn mặc khá ướt át gợi cảm, cô ta ở đây ăn những thứ này cũng chính là vì muốn Trương Sùng Quang nhìn thấy, thế nhưng trong suốt gần mười phút kia, từ đầu tới cuối Trương Sùng Quang cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.
Không phải nói đàn ông đều là loài động vật sống bằng mắt, có mới nới cũ sao?
Tại sao trong lòng Trương Sùng chỉ có Hoắc Tây kia!
Nửa giờ sau, thư ký Tần tới, một người bình thường mắt cao hơn đầu giống như Hà Lộ lúc này lại quấn lấy thư ký Tần kể khổ: “Tôi một lòng một dạ làm việc, đều là vì tốt cho Tổng Giám đốc Trương. Thư ký Tần, cô nói với Tổng Giám đốc Trương đi, lần sau tôi nhất định sẽ không ăn uống gì ở đây nữa, cũng sẽ biết chừng mực.”
Thư ký Tần nhìn đồ ăn vặt trên bàn uống nước, lại nhìn lại trang phục của vị này…
Thư ký Tần nở nụ cười: “Thu dọn hành lý đi! Chuyện Tổng Giám đốc Trương đã quyết định thường sẽ không thay đổi đâu, trừ khi tôi cũng muốn cuốn gói ra đi giống như cô.”
Hà Lộ vẫn còn muốn tiếp tục cầu xin, thư ký Tần cũng đã là người có tuổi, nói một câu chân thành với cô ta: “Người như Tổng Giám đốc Trương đã lăn lộn trong giới kinh doanh suốt bao nhiêu năm nay, dạng người đẹp nào mà chưa từng gặp, người ngoài không thể thò tay vào giữa ngài ấy và luật sư Hoắc được đâu. Cô được chọn trúng thì cứ làm tốt việc của mình là được rồi, nói một vài lời Tổng Giám đốc Trương thích nghe… Thế nhưng cô cũng hay thật, chuyên gia đi gây sự với luật sư Hoắc, đó là người Tổng Giám đốc Trương đặt trên đầu quả tim, tình nguyện dùng cả tính mạng để đổi lấy, tại sao trước khi làm điều gì đó cô không tự cân nhắc sức nặng của chính mình một chút?”
Hà Lộ lại bối rối một trận.
Thư ký Tần cũng có thể coi như là người chân thành, không làm cô ta quá khó xử, chỉ kiểm tra sơ qua hành lý một chút đã bảo người rời đi… Giữa đêm khuya, cô ấy nhìn theo đuôi xe ô tô, thở dài một hơi.
Được rồi, cô ấy còn phải đến bệnh viện xem thế nào nữa.
……
Khi Trương Sùng Quang tới bệnh viện đã là gần rạng sáng, bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Trong hành lang chỉ có tiếng bước chân rất nhẹ.
Trong đêm khuya có vẻ xơ xác tiêu điều.
Đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, bên trong là ánh đèn vàng nhạt mờ ảo, trên giường bệnh nhỏ có một bóng người nhỏ bé đang nằm đó, dáng vẻ ủ rũ, ngay cả mái tóc xoăn màu nâu trên cái đầu nhỏ nhắn cũng có vẻ yếu ớt.
Tiểu Hoắc Tinh đang ngủ, cô bé đang trong thời kỳ phát triển, đường nét thanh tú.
Rất giống mẹ.
Mà Hoắc Tây đang trông coi bên cạnh, trên người cô vẫn là bộ quần áo mặc đến công ty luật ban ngày, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, áo khoác thì cởi ra đặt trên sô pha bên cạnh.
Ánh mắt Trương Sùng Quang dừng lại trên người cô, chỉ cảm thấy bộ quần áo trên người cô vì được cô mặc mà đẹp đến lạ.
Lưng quần cao khiến đôi chân nhìn rất dài.
Hơn nữa vòng eo nhỏ nhắn cực kỳ săn chắc, hoàn toàn nhìn không giống người đã sinh ba đứa trẻ.
Đúng lúc này, Hoắc Tây cũng nhìn về phía anh.
Đây là lần đầu tiên hai người họ đối diện trực tiếp với nhau kể từ sau khi cô nói mình sẽ chuyển về nhà, ánh mắt hai người giao nhau, ít nhiều đều có chút ý nghĩ sâu xa không thể hiểu được. Một lúc lâu sau hai người vậy mà lại đồng thời lên tiếng:
“Đến rồi à?”
“Tinh Tinh thế nào rồi?”
……
Lại là một khoảng yên lặng, Hoắc Tây đứng dậy sờ lên trán Tiểu Hoắc Tinh, thấp giọng nói: “Không còn nóng như trước nữa.”
Đo một chút, ba mươi tám độ.
Cô biết chân của Trương Sùng Quang không còn được linh hoạt như trước, bèn chỉ vào chiếc sô pha nhỏ bên cạnh giường: “Anh ngồi trước đi, em rót cho anh một cốc nước ấm.”
Trương Sùng Quang không từ chối, một đường chạy tới đây, chân của anh quả thật bắt đầu hơi đau đớn.
Anh ngồi xuống sô pha, nghiêng người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con.
Tiểu Hoắc Tinh ngủ rất say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, nhìn có vẻ cực kỳ đáng yêu, trên người lại thoang thoảng một mùi sữa rất dễ chịu, Trương Sùng Quang thực sự rất muốn ôm cô bé vào lòng mình, bởi vì trong mấy đứa trẻ trong nhà, Tiểu Hoắc Tinh là đứa có ngoại hình giống Hoắc Tây nhất.