Nghe vậy, Lục Khiêm khẽ cười.
Không hứng thú với chuyện tình cảm?
Sao ông lại không tin đây?
Đợi lông tóc mọc đủ rồi, nào có đàn ông nào không thích cô gái xinh đẹp chứ!
Lục Khiêm nhớ đến đứa nhỏ nhà họ Tư, muốn trêu chọc vài câu nhưng nhớ ra hai đứa nhỏ chưa chính thức gặp mặt, chuyện này bát tự còn chưa đặt bút, ngẫm nghĩ lại thôi.
Ông cúi đầu lật xem giấy tờ.
Một lúc sau, ông dịu dàng nói: “Con vẫn chưa nói mẹ con đúng không! Đợi lát nữa mẹ đón em con về, con nói chuyện với mẹ, chỉ là, Lục Thước, nói về lòng riêng thì bố cũng không muốn con đi du học sớm như vậy.”
Trưởng thành thời ấu thơ đã thiếu thốn mấy năm.
Mấy năm nay cậu gần như đều lớn lên ở thành phố B, Lục Khiêm và Minh châu đều không nỡ.
Nhưng cho dù có không nỡ thì đứa nhỏ cũng có suy nghĩ riêng.
Chuyện tốt!
Lục Thước cẩn thận gật đầu, đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng xe hơi vang lên.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vẫy tay.
Lục Thước thẳng người đi ra ngoài, người làm bố nhìn bóng lưng đĩnh đạc của con trai, ánh mắt có chút sâu xa.
Trong đình viện, một chiếc Cullinan màu hồng đang đậu.
Vừa mới dừng hẳn, Lục Thước đã kéo cửa ghế sau, bên trong là cô bé rất xinh đẹp đang ngồi.
Bảy tám tuổi, mặc đồng phục kiểu u xinh đẹp.
Nhìn thấy anh trai, Tiếu Lục u vui vẻ gọi một tiếng: “Anh trai!”
Lục Thước khom người ôm lấy cô bé.
Thiếu niên một mét tám, ôm em gái dễ dàng nhẹ nhàng, Tiểu Lục u ôm lấy cố cậu, dùng sức hôn một cái.
Lục Thước xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Cao thêm rồi này!”
Tiểu Lục Thước vui vẻ nhìn cậu.
Anh em thân thiết một lúc lâu, Tiểu Lục u mới từ trên người anh trai tuột xuống, Lục Thước nhìn Minh Châu gọi một tiếng, sau đó giúp cô
cầm một bó hoa lớn trong tay.
Nửa tháng không gặp, Minh Châu cũng rất nhớ cậu.
Ba mẹ con vừa đi và nói, thong thả nhẹ nhàng.
Lục Thước giúp mẹ đặt đồ xuống xong hết thì thấp giọng nói đến chuyện du học, Minh Châu đang cắt tỉa cành hoa, nghe thấy cậu nói thì động tạc cũng chậm dần…
Lục Thước khẽ nói: “Mổi năm đều có thể quay về hai lần! Chỉ đi sáu bảy năm thôi.”
Minh Châu im lặng cắm hoa vào bình.
Qua một lúc cô mới thấp giọng nói: “Năm đó con muốn ở lại thành phố B, mẹ gần như không suy nghĩ gì đã đồng ý, bởi vì thành phố B không xa lại có ông ngoại, cậu con chăm sóc, bố mẹ cũng có thế đến thăm con bất cứ lúc nào! Nhưng đi nước ngoài… Sáu bảy năm, Lục Thước, bố con cũng không còn trẻ nữa, bà cụ cũng lớn tuổi rồi.”
Cô không nói nữa lại vân vê bình hoa.
Những thứ này, Lục Thước đều biết.
Chính vì tuối tác của bố cậu Lục Khiêm, nên cậu mới muốn mau mau trưởng thành, cậu là con trai lớn nhà họ Lục, trước khi cậu trưởng thành thành tài, trách nhiệm của cả gia tộc nhà họ Lục đều nằm trên người bố.
Cậu muốn tiếp nhận sớm hơn.
Nhưng những thứ này đối với một thiếu niên mười sáu tuổi mà nói, rất xấu hổ đế nói.
Không khí có chút ngượng ngùng, trước đây chưa bao giờ như vậy.
Tiếu Lục u kéo tay áo anh trai, Lục Thước xoa đầu cô bé: “Em ngoan nhé!”
Tinh cảm của cậu với Minh Châu rất tốt nên không nhẫn tâm khiến cô đau lòng thất vọng, cầm khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt, Minh Châu không chịu nhận, Lục Thước khựng lại: “Con nhờ bố đến dỗ mẹ nhé?”
Minh Châu vừa xấu hố vừa tức giận.
Lục Thước vỗ nhẹ em gái: “Đi gọi bố đi, nói mẹ khóc rồi.”
Tiếu Lục Thước bĩu môi: “Vậy em nói thế nào? Em nói anh làm mẹ khóc sao?”
Lục Thước khom người: “Em muốn nói thế nào thì cứ nói như thế!”
Tiếu Lục u hôn mẹ rồi chạy đi.
Một lúc sau, váy hoa nhỏ bay vào phòng.
Vừa mới vào cửa cô bé đã ngây người rồi, hình như bố cũng đang lặng lẽ lau nước mắt thì phải, Tiểu Lục u trước giờ vô ưu vô lo, nhưng lúc này trong lòng cô bé lần đầu tiên cảm nhận
được… Chia ly.
Cô bé không dám đi vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng làm việc.
Lục Khiêm nhìn thấy cô bé, bình tĩnh lại cảm xúc rồi gọi cô bé vào.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Lục Thước tựa vào ông, bàn tay nhỏ lau cho ông, thì thầm nói: “Mẹ khóc rồi! Mẹ không nỡ để anh đi, bố… Bố cũng không nỡ để anh đi sao?”
Lục Khiêm khẽ cười.
Ông ôm con gái, bỗng chốc cũng không biết nên giải thích với cô bé thế nào.
Ông hy vọng Tiểu Lục u vô ưu vô lo.
Tiểu Lục u thấy ông không nói, lại mềm mại ỏm lấy ông.
“Bảo bảo cũng không nỡ đế anh đi.”
Lục Khiêm thở dài…
Đúng vậy! Không nỡ!
Lục Thước đi đến sáu bảy năm, đời người có mấy lần sáu bảy năm, ông và bà cụ còn có bao nhiêu lần sáu bảy năm này?
Nhưng sinh mệnh cho dù có ngắn ngủi.
Ông cũng không thể ngăn cản con trai bay đi, cố chấp bẻ gãy đôi cánh của cậu để thành toàn bản thân!
Trong lòng Lục Khiêm đã có quyết định.
Ông hôn cô gái nhỏ trong lòng, khẽ nói: “Chúng ta còn có Tiểu Lục u ở bên cạnh mà.”
Tiểu Lục u dùng sức gật đầu.
Tuy cô bé không biết anh trai muốn đi làm gì, nhưng cô bé nhìn ra được anh trai rất muốn đi, chuyện anh trai muốn làm, Tiếu Lục u đều ủng hộ, bố mẹ và bà nội, và cả Tiểu Lục u đều ở bên cạnh.
Cô bé quyết định rồi.
Thứ hai, tư, sáu, cô bé sẽ tên là Lục u.
Thứ ba, năm, bảy, cô bé sẽ tên là Lục Thước.
Chủ nhật… Cô bé muốn nghỉ ngơi!
Lục Khiêm nhìn biểu cảm đa dạng của cô bé, cũng không hiểu trong đầu cô bé nghĩ gì, ông ôm cô nhóc nói: “Bố ôm con đến phòng bếp xem, xem xem hôm nay làm gì ăn ngon đây! Hôm nay anh trai về, đừng nấu mấy món anh trai thích ăn!”
Tiểu Lục u vui vẻ.
Bình thường bố không nói, nhưng ông rất thương anh trai, mỗi lần anh nghỉ học về nhà thì bố đều muốn tự mình làm cơm cho cậu.
Hai bố con đến phòng bếp.
Người làm đối với chuyện cô chủ nhỏ không có chân thế này cũng đã quen rồi.
Lục Khiêm đặt Tiểu Lục u lên ghế nhỏ.
Mở tủ lạnh, chọn mấy loại nguyên liệu.
Trong vòng nửa tiếng đã làm ra mấy món đủ sắc đủ vị…
Lúc ăn cơm, Lục Thước đi ra cùng bà cụ.
Cả nhà năm người, vẻ mặt khác nhau.
Lục Thước dù sau cũng còn nhỏ, mấy lần không nhịn được muốn lên tiếng nhưng đều bị Lục Khiêm ngăn lại.
Ông gắp miếng cá cho cậu: “Lần này quay về trông gầy hơn rồi, kỳ nghỉ này phải ở nhà bồi bổ cho tốt, con không ở bên cạnh bố mẹ, bình thường mẹ con đều lo lắng chuyện ăn uống của con.”
Lục Thước nhìn Lục Khiêm chăm chú.
Lục Khiêm chỉ vào thịt cá: “Mau ăn đi!”
Lục Thước nói một tiếng cám ơn bố, rồi lại nhìn Minh Châu, Minh châu không nói gì chỉ là đôi mắt ngấn nước… Bà cụ tự mình gắp rau cho cô, sau đó lại chất vấn con trai mình: “Con đa có tuổi rồi mà còn không thương vợ, chỉ gắp cho con trai thôi mà quên mất vợ mình! Con trai rồi cũng trưởng thành rời xa mình thôi, nhưng vợ mới là người ở bên cạnh mình cả đời.”
Lục Khiêm chẳng những không giận mà còn cười theo.
“Bà cụ dạy đúng ạ!”
ông tỉ mỉ chọn một miếng cá ngon nhất cho Minh Châu, còn lọc cả xương bỏ vào chén cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Một bữa cơm cũng không thấy em nói được mấy câu, hôm nay con trai về em đã không vui rồi, thằng nhóc này hay nghĩ nhiều, bình thường nó đối xử với em g’ân gũi thế nào em cũng không phải không biết.”
Minh Châu nhìn ông, rồi nhìn bà cụ.
Rõ ràng bọn họ đang kẻ hát người xứng mà!
Nhưng cô cũng không buồn nổi, bởi vì bà cụ cũng phối hợp với Lục Khiêm dỗ cô.
Minh Châu thuận theo.
“Thân thế không thoải mái!”
Giọng Tiểu Lục u lanh lảnh: “Lát nữa con đấm bóp cho mẹ.”
Lục Khiêm bật cười.
Lục Thước rõ ràng cũng nhẹ nhàng hơn…
Buổi đêm.
Lục Khiêm nói chuyện với con trai xong, quay về phòng ngủ chính, Minh Châu đã tắm xong đang tựa vào sô pha xem sách khoa học phố thông.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, lấy sách cô cầm xem xem.
Rồi trả lại cho cô!
Minh Châu nhìn canh chằm chằm.
Lục Khiêm cười dịu dàng: “Lâu ròi không thấy em như vậy, khỏng nỡ đế con trai đi sao?”
Minh Châu vẫn nhìn ông như vậy, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Em đúng là không nỡ, nhưng phần nhiều là em lo nghĩ cho anh và bà cụ.”
“Lại nói tuổi anh lớn có phải không?”
Lục Khiêm giúp cô vuốt mái tóc dài, ngẫm nghĩ nói: “Lúc ăn cơm thái độ của bà cụ đã rõ ràng rồi, bà ấy tán thành chuyện Thước Thước đi du học! Minh châu, anh biết em không nỡ, nhưng sao anh lại không nỡ được chứ, nhưng em xem qua mấy năm nữa sức lực anh không đủ thì ai có thể chống đỡ cho nhà họ Lục? Còn không phải trông cậy vào Lục Thước sao? Thằng bé học hỏi sớm một chút có thế làm ra được chuyện tốt, chuyện này hai chúng ta đều câu nệ tình cảm quá, còn không quả quyết bằng bà cụ.”
Minh Châu yên lặng ngây ngốc.
Lục Khiêm lại càng dịu dàng nói: “Minh Châu, Lục Thước trưởng thành rồi! Chúng ta cũng nên học cách buông tay thôi!”
Minh Châu thì thầm: “Em biết! Em chỉ là chưa thích ứng ngay thôi.”
Lục Khiêm cười nói: “Chúng ta chẳng phải
còn có Tiểu Lục u hay sao, anh thấy con bé dính người chặt lắm, đừng nói là ra nước ngoài du học, anh thấy con bé ngay cả Lục viên còn chẳng chịu rời khỏi, sau này cục bông này sẽ ở lại làm ố chăn cho em.”
Cuối cùng, tâm trạng Minh Châu mới dịu lại.
Cô khẽ đá ông: “Là anh nói đấy nhé, vậy tối nay anh ngủ thư phòng đi.”
Lục Khiêm nhéo mặt cô: “Nhẫn tâm vậy sao? Bà Lục à, anh phải nhắc nhở em, có vài chuyện, vài chức năng mà con gái chúng ta không có đâu, những chuyện này phải để người đàn ông của em đến đấy.”
Ông nói thẳng thừng, Minh Châu không chịu nối.
Cô đấy ông, nhưng một lúc sau thái độ lại mềm mỏng: “Đừng làm bậy, anh đi xem bà cụ đi! Bà ấy ngoài miệng thoải mái, nhưng em thấy người không nỡ nhất là bà ấy đây.”
Lục Khiêm cúi đầu hôn cô một lúc.
Ông không nói gì, chỉ ôm lấy cô…
Bọn họ mất mười năm mới thực sự được ở cạnh nhau.
Từ lúc kết hôn đến nay tám năm, cuộc hôn nhân này vô cùng tốt đẹp, Lục Khiêm rất thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, ông thấp giọng nói: “Được! Vậy anh đi xem bà cụ, nói mấy câu rồi về! về rồi đem dưa ướp lạnh cho em, thứ giải khát tốt nhất lấy ra từ trong giếng trong viện!”
Minh Châu khẽ ừ một tiếng.
Đêm mùa hè, Lục Khiêm ra ngoài, đi qua mấy góc hàng lang đến khu phòng bà cụ.
Bà cụ đang bận rộn.
Lại gần thì thây, quả nhiên là đang giúp Lục Thước thu dọn hành lý, trong miệng còn lấm bấm gì đó.
Lục Khiêm nhận lấy đồ trong tay bà ây.
Bà cụ hỏi: “Dỗ vợ con xong chưa đấy?”
Vẻ mặt Lục Khiêm dịu dàng: “Tính tình cô ấy mềm mỏng! Dổ mấy câu là được rồi! Chủ yếu là không nỡ thôi, Lục Thước là do cô ấy nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu nặng.”
Bà cụ chậm rãi ngồi xuống.
Bà ấy cầm chén trà uống một ngụm, khẽ nói: “Năm đó cực khố cho con bé! Cũng may bây giờ thân thể con khôi phục tốt rồi, nếu không thì lấy gì mà bồi thường cho người ta!”
Bà cụ nói, Lục Khiêm ngồi nghe.
Tuy nói hai năm nay bà cụ xương cốt vẫn tốt, nhưng cũng đã gần chín mươi rồi, cũng không
đến mấy năm nữa có lẽ nói mất thì mất thỏi!
Vì vậy Minh châu mới lo lắng như vậy.
Bà cụ cũng biết, bà ấy vổ nhẹ tay Lục Khiêm: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này không đáng! Thước Thước thông minh hiếu học, giống cậu nó vậy, sau này chuyện kinh doanh không biết làm lớn được thế nào, không thể làm lỡ đứa nhỏ.”
Lục Khiêm vội đồng ý theo.
Bà cụ cũng không nói gì thêm, bà ấy im lặng ngồi đó.
Bên cạnh là con trai mình.
Qua một lúc lâu, bà cụ bỗng nói: “Lục Khiêm, mấy ngày nữa đi với mẹ đến thành phổ B đi! Chỉ hai chúng ta thôi, mẹ muốn đi gặp em gái con, nói ra thì mẹ cũng đã lâu rồi không đi gặp con bé.”
Đôi mắt Lục Khiêm ấm ướt.
Ông trầm giọng dịu dàng nói: “Được, con sắp xếp thời gian rồi đi cùng mẹ! Mẹ yên tâm, Tiểu Noãn bên đó cũng có mấy người Hoắc Minh chăm sóc, chị Nguyễn cũng thi thoảng đến thăm.”
Bà cụ gật đầu: “Chị Nguyễn con là người tốt!”
Đêm khuya, Lục Khiêm rời đi…
Bà cụ nằm trên giường, yên tĩnh lặng lẽ.
Đời này bà ấy mất đi tình cảm, lại mất con
gái, nhưng ông trời đã bù đắp cho bà ấy rất nhiều.
Tuy Minh châu là vợ của Lục Khiêm.
Nhưng cô không phải là con gái do ông trời cho bà ấy hay sao!
Lục Khiêm ban đầu cũng không có hy vọng con nối dõi, cả đời không cưới vợ, bây giờ lại có Lục Thước thay ông chống đỡ nhà họ Lục, còn có Tiểu Lục U đáng yêu như vậy, bù đắp thiếu thốn vì không có ôn Noãn bên cạnh.
Cũng đã đủ ròi!
Mùa thu tháng mười.
Tại sân bay quốc tế thành phố B, chuyến bay đến Mỹ cất cánh, ánh mặt trời chiếu lên đôi cánh xám bạc của máy bay.
Vô cùng chói mắt.
Lục Khiêm và Minh châu, Hoắc Minh và ôn Noãn, đứng sóng vai nhìn máy bay biến mất nơi đường chân trời.
Minh Châu nước mắt đầm đìa.
Lục Khiêm kiên nhẫn dỗ cô ấy: “Lúc xuất phát đã nói không khóc rồi, sao giờ lại không nhịn được rồi.”
Minh Châu cúi đầu.
Hoắc Minh nghiêng đầu, liếc nhìn em gái không có khí thế gì.
Một người thích khóc, một người biết dỗ phụ nữ.
Đúng là xứng đôi!
Anh muốn châm chọc mấy câu, nhưng ôn Noãn lại trừng nhìn anh thì lại dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh và Sùng Quang đã thương lượng, sẽ không có chuyện gì, lại nói anh trai em cứ cách hai tháng sẽ đến đó công tác mà.”
Minh Châu ôm giận Lục Khiên không có công ty ở Mỹ.
Lục Khiêm thở dài: “Vậy chúng ta rời sự nghiệp đến đó!”
Minh Châu ngẫm nghĩthôi vậy…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười năm.
Sáng sớm tại thành phố N.
Trên tầng cao nhất của khu căn hộ cao cấp, trong phòng ngủ yên tĩnh, điện thoại bên gối vang lên không ngừng.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn không kiên nhẫn ngồi dậy.
Dưới nắng sớm, cơ bắp, làn da với cả bờ vai rộng, đường cong căng phồng dưới eo lưng tràn đầy sức lực và mê người, khiến người ta cũng phải loạn nhịp khi nhìn thấy.
Cậu nhìn điện thoại gọi đến, vẻ mặt kiềm chế: “Bố!”
Bên kia là Lục Khiêm, sáng sớm ông đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng tổng giám đốc, dặn dò con trai: “Thứ năm tuần này bố và mẹ con sẽ đến thành phố B, còn chuẩn bị một chút rồi gặp mặt cô bé nhà họ Tư đi.”
Lục Thước nhíu mày.
Hôn sự này được đề cập đến lúc cậu mười sáu tuổi, lúc đó cậu không phản đối, nhưng mấy năm qua cậu gần như đã quên mất, bị nhắc lại cậu cũng có chút không vui, vì thế nhíu mày: “Bố, đã là thời đại nào rồi! Còn có kiểu nghe theo bố mẹ sao?”
Lục Khiêm cũng có chút không vui.
Ông thấp giọng nói: “Chuyện đã quyết định từ lúc trước rồi! Mặc kệ bây giờ con có nhìn trúng cô bé nhà họ Tư hay không, nhưng lần gặp mặt này cũng phải gặp, nói không chừng còn còn ưng đấy! Bố nói này Lục Thước, mẹ con cứ nghi ngờ con có vấn dề đấy, nếu không sao đến hai mươi sáu tuổi rồi mà đến một cô bạn gái cũng không quen, đến cả cô bé nhà họ Tư trước giờ cũng không hứng thú làm quen thử.”
Lục Thước cầm khăn tắm quấn quanh eo.
Cậu đứng trước cửa số sát đất, lạnh nhạt lên tiếng: “Bố, con thích phụ nữ!”
Nói xong mới cúp điện thoại, giường lớn sau lưng có tiếng động, một cánh tay gầy gò trắng noãn vươn ra từ trong chăn.
Cô gái trẻ lật người.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn áp vào chiếc gối trắng như tuyết, mái tóc đen che mất nửa khuôn mặt, nhưng có thể nhìn ra được rất đẹp.
Trên đôi vai gầy lộ ra mấy vết chấm nhỏ.
Rõ ràng là dấu vết lúc người đàn ông động tình đế lai lúc triền miên đêm qua…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK