Khương Lan Thính lấy lại điện thoại, gạt hai cái, sau đó liền xóa luôn lịch sử trò chuyện.
Hoắc Kiều có thể nhận ra, anh ta rất bảo vệ cô gái kia.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đây là lựa chọn của anh! Tôi không đến mức phải đối phó với cô ta! Khương Lan Thính, anh nghĩ nhiều rồi!”
Khương Lan Thính tiện tay ném điện thoại sang một bên, sau đó anh ta cởi khăn tắm, bắt đầu thay quần áo… Dáng vẻ lại định ra ngoài!
Thực sự, lớp giấy mỏng ngăn giữa hai người họ đã bị xé rách, mối quan hệ đã kết thúc, không cần thiết phải giả vờ nữa!
Khi anh ta thay quần áo cũng không tránh cô, dù sao hai người đã chung chăn chung gối suốt hai năm, đã quen thuộc với nhau tới mức không có gì cần phải che giấu… Đương nhiên cũng đã chán ngán tới mức anh ta có niềm vui mới bên ngoài mà cũng lười giấu giếm giải thích với cô một câu.
Hoắc Kiều tiếp tục sơn móng tay của mình.
Đợi sơn móng tay khô, cô nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải đi! Tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, sáng mai tôi sẽ chuyển ra ngoài.”
Nghe vậy, Khương Lan Thính nhíu mày: “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tôi không đến mức tiếc cô một căn nhà! Cô cứ tiếp tục ở lại căn hộ này đi!”
Hoắc Kiều dựa vào sô pha, sức cùng lực kiệt nói: “Dù sao sau này tôi cũng phải quen bạn trai mới, tôi không có thói quen đưa người ta tới nhà bạn trai cũ để ngủ! Anh không để ý nhưng tôi để ý!”
Nói xong, cô đi về phía phòng dành cho khách.
Cánh cửa đóng lại, cô dựa lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
Sao có thể không có cảm giác gì?
Mặc dù hai người họ đã nói rõ là chỉ chơi đùa một chút, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay… Thế nhưng dù sao cũng đã sống chung lâu như vậy rồi, phụ nữ lại là loài động vật cảm xúc, hơn nữa cô còn thực sự thích anh ta!
Người đàn ông mình thích có niềm vui mới, dù thế nào vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Nhưng Hoắc Kiều không thể cầu xin anh ta, hơn nữa đó còn là một người phụ nữ thấp hơn cô không biết bao nhiêu bậc, không đáng để cô phải tranh giành một người đàn ông với cô ta… Trên đời này còn nhiều đàn ông lắm, tặng cho cô ta là được rồi!
……
Bên ngoài, Khương Lan Thính lại cởi chiếc áo sơ mi vừa mặc vào ra, vào phòng ngủ chính khoác một chiếc áo choàng tắm.
Khi nằm lên giường lớn, trên gối đầu mềm mại tràn ngập mùi hương thơm ngát tỏa ra từ Hoắc Kiều.
Cô thích dùng hương chanh.
Anh ta thấy mùi này rất thơm.
Khương Lan Thính nghĩ đến chuyện của mình và Hoắc Kiều. Thực ra hai người ở bên nhau rất tốt đẹp, bối cảnh gia đình tương đương nhau, quan điểm cũng phù hợp… Điều duy nhất không tốt chính là mặc dù đã ngủ với nhau rất lâu nhưng hoàn toàn không có mong muốn kết hôn.
Nhưng Tống Thanh Thanh thì khác.
Cô ta rất đáng yêu, cô ta biết kể chuyện cười, mỗi khi cười rộ lên trên hai má có hai chiếc lúm đồng tiền, nhìn vô cùng tươi tắn đáng yêu… Mấy lần Khương Lan Thính tới câu lạc bộ, uống nhiều, Tống Thanh Thanh đều chăm sóc anh ta.
Có một lần cô ta dựa vào anh ta rất gần, gần tới mức anh ta có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô ta.
Mùi hương vô cùng quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của cô ta khiến anh ta bị mê hoặc trong chốc lát, vậy mà lại như bị ma xui quỷ khiến mà lại gần hôn cô ta một cái… Có vẻ như cô ta bị dọa sợ, hét lên một tiếng anh Khương rồi bỏ chạy mất.
Khương Lan Thính cho rằng cô ta rất đơn thuần đáng yêu.
Đương nhiên, anh ta đã có một người bạn gái là Hoắc Kiều, là một cô gái xinh đẹp vô cùng, anh ta không thể nào ở bên một nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ ngay lập tức được! Không ai nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng hai người cũng qua lại với nhau nhiều hơn.
Lơ đãng, kèm theo chút mập mờ.
Ai cũng hiểu rõ trong lòng!
Tống Thanh Thanh biết sự tồn tại của Hoắc Kiều, thế nhưng cô ta chưa bao giờ thúc giục anh ta chia tay, cũng không hy vọng anh ta ở bên mình, cô ta vẫn chỉ kể chuyện cười cho anh ta nghe như trước đây, đắp thêm áo cho anh ta mỗi khi anh ta uống say… Chu đáo từng li từng tí.
Thời gian dài trôi qua, suy nghĩ muốn kết hôn của Khương Lan Thính bắt đầu rục rịch trồi lên.
Không phải với Hoắc Kiều, mà là với Tống Thanh Thanh.
Nhưng anh ta cũng không quá gấp gáp, chuyện cứ tiếp diễn như vậy mãi, cho đến tận ngày hôm nay, bị Hoắc Kiều phát hiện ra… Cô nhìn có vẻ rất bình tĩnh, anh ta nghĩ, hẳn là cô cũng đã chán ngán anh ta rồi! Vội vàng muốn chuyển ra ngoài tìm kiếm niềm vui mới!
Khương Lan Thính nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi anh ta tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, một vài tiếng động truyền vào từ phòng khách.
Anh ta xoay người xuống giường, đi tới cửa, thấy Hoắc Kiều đang ăn sáng.
Sandwich nhìn có vẻ rất ngon miệng, và cà phê tỏa hương thơm ngát!
Anh ta nói rất tự nhiên: “Chuẩn bị thêm một phần cho tôi đi! Tôi đi rửa mặt trước!”
Hoắc Kiều nâng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản: “Chúng ta đã chia tay rồi! Tôi không có nghĩa vụ phải làm bữa sáng cho anh nữa, ngại quá, cậu Khương!”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Hoắc Kiều, trước đây cô đâu có tùy hứng như vậy.”
Hoắc Kiều lật báo: “Trước đây anh cũng đâu có ngoại tình! Sao vậy? Anh ngoại tình, không những ngủ với tôi mà còn muốn tôi phải hầu hạ anh nữa hả? Trên đời này làm gì có chuyện gì tốt như thế!”
Khương Lan Thính gật đầu: “Được! Tôi ra ngoài ăn!”
Anh ta quay về phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt xong, thay quần áo rồi nhẹ nhàng sảng khoái ra khỏi nhà… Khi đi tới cửa, anh ta nói, hơi mất phong độ: “Khi nào cô đi thì để chìa khóa lại dưới tấm thảm trước cửa.”
Hoắc Kiều ngước mắt nhìn anh ta.
Đôi mắt cô đen như bóng đêm, không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi!”
Thái độ của Khương Lan Thính mềm mại hơn chút: “Vừa rồi, rất xin lỗi! Là thái độ của tôi không đúng! Hoắc Kiều, cô muốn ở đây bao lâu thì ở bấy lâu!”
Hoắc Kiều tiếp tục đọc báo, đúng lúc lật đến trang nói về scandal tình dục của anh ta.
Cô chăm chú nhìn trang báo đó thật lâu, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ đi ngay, chìa khóa để dưới thảm lót cửa… Nếu không đi, tôi chính là kẻ thứ ba!”
Khương Lan Thính nghe cô nói, ít nhiều cũng nghe ra một chút giận dỗi.
Anh ta thấy rất có lỗi với cô, nhưng từ trước đến nay tính cách của anh ta là không bao giờ dây dưa không dứt khoát, nếu đã xé rách mặt nạ với nhau rồi thì đương nhiên không cần phải dỗ dành cô vui vẻ nữa, vì vậy anh ta liền rời đi trước.
Anh ta đi rồi, Hoắc Kiều từ từ ăn nốt bữa sáng.
Sau đó cô chầm chậm thu dọn hành lý.
Cô chỉ cần đem theo một số giấy tờ quan trọng, tất cả mấy bộ đồ đôi với Khương Lan Thính và một vài món đồ anh ta tặng đều bị cô nhét vào một cái thùng các tông, ném xuống thùng rác dưới tầng.
Cô lục tung căn hộ lên, không chịu trách nhiệm dọn dẹp.
Nhưng cô đi rất sạch sẽ!
Cô chuyển về một căn hộ của mình trong nội thành, rộng khoảng hai trăm mét vuông, là một nơi rất thoải mái… Trở về nơi thuộc về mình, đầu tiên cô ngủ bù liền bốn tiếng đồng hồ, bởi vì đêm qua cô đã khóc mất non nửa đêm.
……
Khương Lan Thính ngồi vào xe, là chiếc McLaren.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Tống Thanh Thanh, ngỏ lời muốn ăn sáng cùng cô ta, hỏi cô ta có quán ăn yêu thích nào không, anh ta tới đón cô ta.
Phụ nữ luôn rất nhạy cảm, trước đây anh ta chưa bao giờ đến tìm cô ta lúc sáng sớm.
Cô ta liền biết, anh ta đã lật bài với bạn gái rồi.
Có lẽ hai người họ đã chia tay!
Quả nhiên, khi anh ta đón được Tống Thanh Thanh, anh ta liền nói đã chia tay với người trước rồi, hiện giờ bên cạnh anh ta đã sạch sẽ, hỏi cô ta có muốn làm bạn gái của anh ta không, hơn nữa còn là kiểu bạn gái sẽ bàn đến chuyện kết hôn.
Ngoại hình của Tống Thanh Thanh thanh tú, xuất thân từ một thành phố nhỏ, quan hệ giữa cô ta và Khương Lan Thính mập mờ, đương nhiên cô ta đã từng lén nhìn Hoắc Kiều, đó là một người đẹp chân dài cao một mét bảy mươi tư.
Cô ta thực sự không thể tin nổi, Khương Lan Thính lại vứt bỏ người đẹp kia để chọn mình.
Nhưng bây giờ anh ta lại ngỏ lời chân thành như vậy, mong cô ta làm bạn gái của anh ta.
Cô ta vừa vui sướng vừa thẹn thùng đáp: “Anh Khương, vậy cô Hoắc thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Lan Thính hơi sững sờ.
Chia tay thì chia tay thôi, cái gì gọi là “phải làm sao bây giờ”?
Tống Thanh Thanh dè dặt hỏi: “Hai người đã chia tay hoàn toàn chưa? Có bồi thường gì không?”
Khương Lan Thính hiểu, cô ta sợ anh ta vẫn chưa cắt đứt sạch sẽ với Hoắc Kiều, anh ta nhớ lại những lời Hoắc Kiều mới nói, hơi tức giận trả lời cô ta: “Cô ta còn vội vã chia tay hơn cả anh!”
Tống Thanh Thanh yên tâm.
Cô ta dẫn Khương Lan Thính đến một quán đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, đưa anh ta đi uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy.
Khương Lan Thính vừa ngồi xuống đã cau mày.
Khăn giấy đã qua sử dụng vứt đầy đất, trên mép bát sữa đậu nành còn có vết bẩn nhìn như chưa được rửa… Hơn nữa, anh ta thích ăn bữa sáng kiểu Tây, không thích ăn cái này.
Nhưng đây là lần đầu tiên hẹn hò chính thức, anh ta vẫn cố kiềm chế.
Tống Thanh Thanh không phát hiện ra sự bất thường của anh ta, cô ta giới thiệu cho anh ta về lịch sử của quán ăn này, nói đến khi hào hứng, cô ta nhìn Khương Lan Thính, nói: “Chờ khi nào có điều kiện, em cũng muốn mở một quán ăn sáng như thế này! Khương Lan Thính, anh có thể đến đó uống sữa đậu nành mỗi ngày!”
Khương Lan Thính cười miễn cưỡng…