Đúng là được làm rất kỳ công, cũng rất chu đáo.
Lục U lại xoa đầu con gái mình.
Tiểu Lục Hồi cảm thấy vui sướng.
Cô bé hỏi mẹ: “Ngày mai chú Diệp sẽ đến nữa đúng không ạ?”
Lục U xót xa trong lòng, Tiểu Lục Hồi vẫn còn nhỏ, cô không thể giải thích mối quan hệ rối tung giữa mình và Diệp Bạch cho cô bé biết được... Cô chỉ có thể nói với con gái: “Chú Diệp phải đi công tác rồi, có thể thời gian tới chú không qua đây được đâu.”
Cô bé thở dài một tiếng.
Cô bé cảm thấy tiếc quá, vừa rồi cô bé còn bàn với dì Tần sẽ làm một chiếc bánh kem thật lớn nhân dịp Lễ Giáng sinh này rồi mời chú Diệp qua thưởng thức cùng.
Còn định làm chân gà Tây cho chú Diệp nữa.
Tiểu Lục Hồi nghĩ đến đây mà ứa nước miếng...
Sau khi con gái đi ngủ, Lục U tắm rửa, rảnh rỗi ngồi vẽ mấy bức tranh, chú chó Labrador nhẹ nhàng đi tới... nằm cạnh chân cô.
Lục U giật mình nhớ ra đây là chó của Diệp Bạch, vậy mà anh vẫn không mang nó theo.
Dường như Đa Đa đã quen với cuộc sống ở nơi đây,
Nó bắt đầu xem Lục U là chủ nhân của mình.
Nó thoải mái nằm liếm vuốt, đôi đồng tử đen láy nhìn lên Lục U, Lục U vươn tay xoa xoa đầu chú chó...
Ngày Giáng sinh ảm đạm đến rồi đi.
Không có gì đặc biệt.
Gần đây không thấy Diệp Bạch tới nữa, thời gian dần trôi, Tiểu Lục Hồi như thể cũng quên mất anh, không còn nhớ mong anh mỗi ngày nữa... Lúc này Lục U mới thật sự yên lòng.
Cô đang cân nhắc mua một căn biệt thự ở gần anh trai và chị dâu.
Có lẽ cuộc sống đại gia đình sẽ phù hợp với Tiểu Lục Hồi hơn.
Sau Tết Dương lịch, bộ truyện tranh “Ba chú gấu nhỏ” của Lục U đã ký hợp đồng với một công ty quốc tế lớn và sắp sửa xuất bản toàn cầu... Lục U không đòi phí bản quyền nhưng muốn được chia 20% lợi nhuận.
Các hoạt động kinh doanh khác của công ty cũng rất thuận lợi.
Sự nghiệp của cô tuy không có quy mô lớn nhưng phát triển vẫn rất khá.
Ngày ba tháng giêng,
Hôm nay là ngày có hoạt động team building của công ty Lục U, tuy rằng mọi việc đều có trợ lý sắp xếp, nhưng sau một ngày hoạt động dài như vậy, Lục U cũng mệt chết đi được.
Đêm khuya, cô ra khỏi khách sạn.
Cô đỡ trán ngồi vào trong xe, nhỏ giọng nói với tài xế: “Đưa tôi về nhà!”
Cô nghĩ hẳn là cơn say sẽ dịu đi khi mình về đến nhà.
Nếu Tiểu Lục Hồi vẫn chưa ngủ, cô có thể kể chuyện cổ tích để dỗ cô bé ngủ. Nhớ tới dáng vẻ của Tiểu Lục U, khuôn mặt Lục U hơi lộ nét mỉm cười, thoáng chốc đã thả lỏng hơn khi nãy.
Ngồi ở ghế lái, Diệp Bạch đang nắm tay lái.
Những ngón tay hơi siết chặt lại.
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy nụ cười thả lỏng của cô... Đã lâu rồi anh chưa từng thấy cô như vậy, từ khi anh về đến bây giờ, mỗi khi cô thấy anh đều tỏ ra lạnh lùng, như thể cả người đều có gai.
Anh rất nhớ Lục U của lúc này.
Diệp Bạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô một cái rồi đạp nhẹ chân ga.
Xe không chạy về hướng biệt thự của cô mà lái đến căn nhà trước đây của bọn họ... Mười lăm phút sau xe dừng lại, khi Lục U đỡ trán chuẩn bị xuống xe, cô mới nhận ra nơi này không phải nhà mình.
Mà là nhà trước của cô và Diệp Bạch.
Diệp Bạch...