Hai giờ chiều, thư ký Liễu đến đón òng.
Sau khi lên xe, thư ký Liễu không nhịn được mà bắt đầu trêu chọc: “Hòm nay tròng ngài phấn chấn lắm đấy!”
Lục Khiêm rụt rè cười cười: “Cô nhóc dính người quá, sao có thể phấn chấn cho được, chỉ mệt người thêm mà thỏi!”
Thư ký Liều mập mờ cười cười. • ••
Họp xong, Lục Khiêm ra ngoài, sắc mặt rất khó coi.
Thư ký Liều đến đón òng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Lén xe rồi nói!”
Đợi đến khi đã vào xe, Lục Khiêm kéo hết màn tối che cửa sổ xe lên, sau đó mới thở ra một hơi: “Cậu còn nhớ cái dự án nửa năm trước không?”
Ánh mắt thư ký Liễu sắc bén.
Lục Khiêm thả lỏng cởi một nút áo sơ mi, giọng nói kìm nén: “Lúc đó tòi đề cử Lục Quân! Nhưng cuộc họp hôm nay có tin, Lục Quân và vợ anh ấy đều gặp nạn, chết trong một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ!”
Thư ký Liều sửng sốt, hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Lục Khiêm cúi đầu châm điếu thuốc, nhưng đầu ngón tay õng đã run run, phải rất lâu mới rít một ngụm, õng còn chưa nói cho thư ký Liễu biết, trên người vợ chồng Lục Quân còn có dấu vết bầm tím do bị đánh rất rõ ràng!
Cuối cùng, Lục Quân đã phải trả giá bằng chính mạng của vợ mình để bảo vệ tài liệu.
Lúc này, phải có người đứng ra tiếp quản dự án.
Lục Khiêm là người được chỉ định, lần này ông bụng làm dạ chịu, không thể nào từ chối.
Ông giữ điếu thuốc giữa những kẽ tay run rấy, chậm chạp hút, tay kia ông lấy một chiếc hộp nhung trong túi ra, vốn đĩ ông định hõm nay sẽ cầu hòn Minh Châu, năm sau sẽ kết hỏn…
Nhưng với tình hình hiện tại, ông còn có thế làm những chuyện đó sao?
Dáng vẻ chết thảm của vợ Lục Quàn cứ quấn quanh trong đau õng, không thể nào biến mất được!
Dù ỏng chưa nói gì, nhưng thư ký Liều va chạm nhiều, đương nhiên đoán ra lo lẳng trong lòng ông.
Anh ta chỉ yên lặng không nói gì.
Đúng lúc này, chiếc Audi màu đen bỗng phanh gấp, Lục Khiêm ngồi ở ghế sau bị đập mạnh về phía trước…
Xe dừng lại, phía trước có một người đàn õng mặc đồ đen ngồi trên xe đạp, ánh mắt thờ ơ nhìn vào xe, tầm mắt đó như thế có khả năng nhìn xuyên vào bên trong.
Tài xế mắng to, định mở cửa bước xuống.
Lục Khiêm chịu đựng cơn đau ở đầu, ngăn lại: “Đừng xuống xe!”
Xuống xe sẽ càng nguy hiếm hơn!
Quả nhiên, khi người kia thấy ò tô đứng im không di chuyến, bèn quay đau xe đạp rời đi.
Thư ký Liều xuống xe, vào ngồi ghế sau, anh ta nhìn vết thương trên người ông, hỏi: “Ngài Lục, ngài thấy sao rồi?”
Lục Khiêm ôm vùng eo và bụng, hắn là đã bị gãy một cái xương sườn.
ỏng không lộ ra biếu cảm trên mặt, chỉ tàn độc nói: “Vừa ra khỏi cuộc họp đã nhận được tin tức, công ty nước ngoài này làm càn quá rồi!”
Ông muốn tóm hết những người này lại đế trả thù cho vợ chồng Lục Quân, nhưng lúc này
õng phải bảo vệ bản thân trước đã.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Minh Châu, Lục Khiêm do dự một lát rồi mới bắt máy, dịu dàng nói: “Minh Châu, tòi có việc gấp ờ thành phố c, phải về trước rồi!”
Minh Châu có chút thất vọng…
Làm sao Lục Khiêm có thể không biết được.
Nhưng giờ phút này sao óng dám đến căn hộ, có biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo ông kia kìa!
Óng dịu giọng dô mấy câu.
Sau khi cúp máy, ỏng giao việc cho thư ký Liễu: “Cho người tròng chừng cò ấy, bảo đảm cò ấy phải bình an về đến nhà.”
Thư ký Liều gặt đau.
Đêm đó, Lục Khiêm được đưa vào một bệnh viện tư nhân ở thành phố c. ông bị gãy một cái xương sườn và chấn động não, đáng ra phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng ỏng không thế nào ngủ được, lặng lẽ đứng hút thuốc bên cửa sổ, đứng đến hơn nửa đêm.
Bốn giờ sáng, thư ký Liều làm xong những việc được giao mới bước vào.
Thấy Lục Khiêm đang hút thuốc, anh ta lập tức kêu lẽn: “Ngài bị thương nặng như vậy sao còn hút thuốc, ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ, bác sĩ nói ngài phải nâm viện ít nhất một tuân.”
Anh ta đỡ người nằm xuống, sau đó nói: “Ngài đừng bán mạng vì còng việc như vậy…”
Đang nói, anh ta bỗng thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lục Khiêm, nhất thời im lặng không thể tiếp lời.
Lục Khiêm dựa vào đau giường, cười khổ: “Lão Liễu, cậu xem tòi bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn đi chơi trò ái tình với một cô gái trẻ! Bốn năm, cậu nói xem bốn năm nữa tòi sẽ thành ra dạng gì? Minh Châu ấy à, dù tôi luôn nói cô ấy còn nhỏ, nhưng thật ra cò ấy đã hai mươi tám tuối rồi, bốn năm nữa là ngoài ba mươi… Làm sao có thế dành nhiều tâm sức cho tòi nữa.”
Hơn nữa ông thật sự không muốn nghĩ đến việc nếu những tên kia biết đến sự tồn tại của Minh Châu…
Ông không thế mạo hiếm chuyện này được!
Thư ký Liễu không dám nói thêm lời nào, anh ta biết giờ phút này ông Lục đang rất rối bời.
Lục Khiêm chỉ nhập viện ba ngày.
Hòm xuất viện, Minh Châu gọi điện thoại cho òng, ông lắng lặng nhìn màn hình, một lát sau nhẹ nhàng cúp máy…
Khi bấm nút từ chối cuộc gọi, ngực ỏng nhói lên một nỗi đau không tên.
ông nghĩ, cò gái của ông chắc chắn không thế nào biết được, chú Lục của cỏ đã không muốn cô ở bên nữa.
Nếu biết, chắc cò sẽ bặt khóc mất!
Lục Khiêm bắt đầu giữ khoảng cách với cô.
Với kinh nghiệm của ông, đùa giỡn một cò gái là việc rất dễ dàng, ông sẽ không lạnh nhạt với cô ngay lập tức, mà là từ từ rời xa, trong lúc tra tấn cò, trái tim ông cũng phải chịu nổi đau khôn nguôi.
Năm mới qua đi, óng bận bịu với còng việc của mình, dần dần quay về quỹ đạo cuộc sống trước đây.
Mấy người bên phía ông Dịch cũng bât đầu liên lạc với õng.
Lục Khiêm lại trở về dáng vẻ ngài Lục như trước đây.
Đầu mùa xuân.
Qua năm mới, Minh Châu đã sút mấy ký. Dạo gần đây, cò rất khó liên lạc được với Lục Khiêm, thỉnh thoảng điện sang cũng chỉ có thư ký Liễu bắt máy.
Giọng điệu của thư ký Liễu trước sau như một, chỉ luòn nói xin lỗi.
Một người dù có ngu ngốc đến đâu cũng có thế nhận ra sự xa cách của òng, nhưng cò lại chẳng có đủ dũng khí để chạy đến chất vấn trực tiếp, chỉ đành thường xuyên ghé sang cán hộ chờòng.
Có khi cò chờ cả một ngày, quên luôn việc ăn uống.
Ngày Lề Tình Nhân, cò thấy tin tức về òng Lục.
Ông đến nhà hát Sướng Thính cổ vũ cho cô HỒ, sau khi cô ta xướng xong một khúc liền thay sang bộ sườn xám, Lục Khiêm đứng cạnh giữ eo cò ta, trông cực kỳ xứng đòi.
Tờ báo tuột xuống khỏi tay cõ…
Thì ra ông đang ở thành phố B, nhưng không đến gặp cò.
Minh Châu cụp mắt, khóe mắt rưng rưng, nhưng cô vần gọi một cuộc cho ông… muốn nghe ông giải thích.
Lục Khiêm đang ở câu lạc bộ.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lén, òng ngừng chơi bài, lẳng lặng nhìn dãy số kia.
“Hoắc Minh Châu.”
Ông Dịch liền trêu ghẹo mấy câu: “Sao vậy, đuôi nhỏ lại đuổi theo à?”
Lục Khiêm như vừa tỉnh lại giữa cơn mơ, phong lưu thoải mái cười cười: “Chỉ là một cõ nhóc mà thôi, có thế nhiệt tình được bao lâu cơ chứ?”
Ông hớp một hớp rượu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô Hồ nghe điện thoại giúp tòi nhé.”
Cõ Hồ nhất thời không hiểu ý ông là gì, cõ ta cũng là phụ nữ, đương nhiên đã nhạy cảm nhận ra quan hệ của õng và Lục Minh Châu rất thân mặt, trước đây còn có khoảng thời gian ông làm lơ cò ta…
Không biết vì sao gần đây óng lại lién hệ lại với mình.
Chắng qua chỉ có cò ta biết, người ta giả vờ nhiệt tình như vậy, nhưng không bao giờ chạm vào cò ta nữa.
Cò Hồ bất động, Lục Khiêm bèn thúc giục: “Bắt máy đi chứ!”
Cò Hồ đành phải cấn thận đắn đo tiếp điện thoại, dùng giọng dịu dàng mềm mại nói: “Là cò Hoắc sao, chú Lục của có đang chơi ở câu lạc bộ, nếu muốn thì cò qua đây chơi cùng nhé!”
Đều bèn kia điện thoại, tiếng hít thở của Minh Châu rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.
Một lúc lâu sau, tiếng cúp máy nhẹ nhàng vàng lên trong điện thoại.
Lá bài định đánh ra trong tay Lục Khiêm rơi xuống bàn, chậm mất nửa giây…
Sau đó, ông cười cười nói: “Tôi nói rồi, cò nhóc trẻ như vậy không kiên trì được bao láu đâu, vậy mà cứ gọi mãi, phiền lắm!”
Ông cười, nhưng đáy mât lạnh lẽo.
Chơi đến khuya, óng lén xe, thư ký Liều nhỏ giọng hỏi: “Ngài Lục, giờ chúng ta đi đáu?”
Lục Khiêm nhìn ra ngoài cửa số xe, im lặng ngấn người.
Rất lâu sau, òng mới nói: “Đến căn hộ xem thử.”
Nửa đêm, ông trở về nơi đã từng cho ông nếm trải vỏ số ký ức ngọt ngào, không ngờ Minh Châu vần còn ở đây.
Cò nằm gục lên bàn àn, ngủ quên.
Khóe mắt còn đọng nước mắt chưa khô.
Lục Khiêm đứng ở cửa, ánh mắt nóng rực: Cõ nhóc này sao lại ngốc vậy chứ, không biết đã đợi bao lâu rồi, vậy mà còn không chịu về phòng ngủ, cò thích chú Lục ông đây đến vậy sao?
ỏng bước tới, dịu dàng bế cỏ lên, nhưng vừa động một chút, Minh Châu đã tỉnh lại.
Đôi mắt kia đầy hơi nước, bối rối nhìn õng.
Cô mờ mịt gọi một tiếng chú Lục, sau đó nước mât liền trào ra, nhưng cò lại không dám khóc thành tiếng, chỉ cố sức nhìn ông, muốn ông… giải thích.
Lục Khiêm chua xót trong lòng.
ỏng nhẹ nhàng đặt cô xuống sò pha, sau đó ngồi xốm trước mặt xoa xoa đau cô, dịu giọng bảo: “Minh Châu, sau này đừng chờ tòi nữa.’1
Cò ngơ ngác nhìn òng, như thế đồng ý với yêu cầu của òng, cũng như thế không hiếu ỏng đang nói gì.
Lục Khiêm cố tàn nhẫn, tiếp tục cười nói: “Chú Lục của em lớn tuổi rồi, không thích hợp với một mối quan hệ ổn định đâu, cũng không phải là người đàn ỏng tốt cho em.”
Lền này cô đã hoàn toàn hiếu ý ỏng.
Nhưng cỏ không muốn tin.
Cò từng được người đàn ông anh tuấn trưởng thành này thương yêu, thậm chí còn dần cò về thành phố c, gặp bà cụ Lục, còn từng sinh hoạt vợ chồng ngay trong phòng ngủ ông.
Cò run run cánh môi, nhỏ giọng nói: “Em không tin!”
Lục Khiêm ngồi cạnh cò, châm điếu thuốc, rít một hơi.
Sương khói mỏng tang như một tấm màn, mờ nhạt, nhưng đủ che đi tầm mắt nhau.
Ông khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta bên nhau được nửa năm, tôi bắt đau chán ngấy rồi! Minh Châu, có lẽ em không biết, một mối quan hệ cùng lắm chỉ có thể giữ được sự nồng nhiệt trong mấy tháng đau mà thòi, em nói chúng ta đừng rời xa nhau, vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ kết hòn với nhau sao? Em nhìn lại tình huống cách biệt của chúng ta đi, mối quan hệ của chúng ta… thích hợp đế kết hỏn sao?”
Sắc mặt Minh Châu trắng nhợt nhưtờ giấy.
Cò không biết mình phải cố sức bao nhiêu mới có thế không ngất ngay tại đây.
Cò chỉ ngồi đó, nhìn người đàn òng này, nhìn thật chăm chú!
Vẻ mặt của òng bây giờ giống hệt như khi ông ở bên cô Hồ.
Hóa ra, ông đã biến cò thành một món đồ chơi! Cò chẳng khác gì cô Hồ! Không… có khi còn không bằng cò ta, ít nhất ỏng đã quay lại tìm cò Hồ, còn cõ… thậm chí không thể gọi được một cuộc điện thoại.
Minh Châu ngồi lặng ra, không nhúc nhích nổi.
Cò không phải người mau mồm mau miệng, không biết cãi nhau với người khác.
Cò thật lòng yêu ông, cũng không thế cư xử như loại đàn bà chanh chua.
Cò càng không thế giống như trước đây, cùng lắm thì uống ba viên thuốc ngủ, gọi cho anh trai đế anh chiều chuộng.
Cò, không thể làm gì được…
Lục Khiêm đứng dậy, đi đến phía cửa sổ, lặng yên hút thuốc.
Ông nói thém mấy câu nữa, chẩng hạn như muốn bồi thường cho cõ, cảm ơn cò đã ở bên ông nửa năm qua.
Cò không đáp lời, chỉ im lặng rơi nước măt, đờ đẫn như một con búp bê, cô cố chấp ngồi đó, chờ chú Lục của cô bỗng nhiên quay lại ôm mình, nói với cò rằng tất cả chỉ là nói đùa.
Mọi chuyện ông vừa nói, chỉ là trò đùa mà
thòi…
Cô đợi rất làu, nhưng chẳng đợi được vòng tay của ông, chỉ có màn đêm lạnh căm ỏm lấy cò.
Lạnh lẽo, rét buốt…
Cuối cùng, cò nhẹ giọng mở miệng: “ông Lục, ông yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với õng!”
Lục Khiêm từ tử xoay người lại.
Dưới ánh đèn, ánh măt họ giao nhau, không còn sự ngọt ngào ngày xưa ấy.
Rõ ràng mới cách đây không lâu, cò vẩn còn nằm trong vòng tay ông, miệng nhỏ căn nhẹ ông, nóng bỏng kèu hai tiếng chú Lục, ông liền tóm lấy tóc cò, không cho cò căn vào đó…
Cò rời đi.
Vừa ra ngoài vừa khóc, nửa do bản tính ngây thơ của mình, nửa do cò không thèm che giấu.
Cõ không yêu cầu giải thích nữa, như thể đã chấp nhận kết thúc này, chấp nhận việc chú Lục không còn cần cô…
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hai mât Lục Khiêm hơi ánh lên, ngón tay khẽ run kẹp chặt điếu thuốc, hít một hơi tàn điếu.
Sau đó, óng ngồi vào trước bàn ãn.
Trên đó còn một bát mỳ, nhìn không đẹp lẳm, có lẽ là do Minh Châu làm.
Ông cầm lấy đôi đũa, bình tĩnh án mỳ, mấy phút sau đã thấy đáy tò.
Sau đó, sau đó…
Ông không biết mình nên làm gì nữa!
Bởi vì căn hộ này đã không còn Minh Châu, ông không biết tại sao mình đến đây, đến đây làm gì…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK