Lục Khiêm cầm điện thoại.
Điện thoại vẫn tắt âm, lóe sáng liên hồi.
Ông không nghe ngay, mà nhìn cửa phòng làm việc, Minh Châu đã biến mất khỏi nơi đó.
Lục Khiêm khẽ động yết hầu.
Ông nhấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Manh Manh.
Cô gái nhỏ có chút bất an.
Lục Khiêm châm điếu thuốc, cầm giữa đốt ngón tay, giọng điệu ông dịu dàng: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
Giọng Manh Manh nhỏ nhẹ: “Cháu sợ!”
Lục Khiêm cảm thấy khó xử vì đứa nhỏ.
Lam Tử Mi sinh cô bé, nhưng không quan tâm cô bé, mà vứt cho bảo mẫu chăm sóc.
Bây giờ lại đến một hoàn cảnh mới.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, chuyện này rất tàn khốc.
Lục Khiêm an ủi cô bé mấy câu, rồi bảo cô bé đưa điện thoại cho bố mẹ Lục Quân, nói chuyện với bọn họ mấy câu.
Đối phương mới biết là Manh Manh không
ngủ buổi đêm.
Bọn họ cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.
Lúc Manh Manh nói chúc ngủ ngon rất không nỡ, cô bé từ nhỏ đã thiếu thổn tình thân, nhưng chú Lục ấm áp nhất của cô bé, cũng không còn dê gặp được nữa.
Lục Khiêm cúp điện thoại, trong lòng không dễ chịu.
Nhưng ông biết, Minh Châu càng khó chịu hơn.
Ông đốt điếu thuốc được một nửa thì dập tắt, quay về phòng ngủ.
Quả nhiên, cô vẫn chưa ngủ.
Dựa người vào đầu giường, máy tóc đen dài xõa trên vai tựa như thác nước, rất xinh đẹp.
Lục Khiên ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Ông lại gần hôn lên môi cô.
Có hơi khô, ông vuốt ve hôn một lúc rồi mềm giọng nói: “Sáng mai không phải có quảng cáo phải quay sao? Không ngủ ban ngày sao chịu đựng được.”
Cô không phản kháng, cả người trượt xuống.
Tựa vào lòng ông.
Một lúc lâu sau, phần áo trước ngực ông ẩm
ướt, rất khó chịu.
Lục Khiêm khẽ xoa tóc cô.
Sau đó lại gần, tách môi cô, dịu dàng hôn cô.
Minh Châu run rấy không thôi.
Ông hôn sâu một lúc, tựa như muốn hôn vào tận linh hồn cô, nhưng thời khắc như vậy lại không ai nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Minh Châu tỉnh lại.
Gối đầu bên cạnh đã không còn ai, cô nghĩ ông đã đến công ty.
Xuống lầu, Lục Khiêm vẫn đang ở nhà.
Thời tiết đầu xuân, ông mặc áo long màu cà phê nhạt, bên dưới phối với quần màu đậm.
Gương mặt nho nhã trắng ngần.
Ông ăn sáng cùng Thước Thước, nhìn thấy Minh Châu xuống lầu, khẽ cười nói: “Lát nữa cùng đưa Thước Thước đến nhà trẻ đi!”
Minh Châu ngồi xuống, khẽ vuốt mái tóc dài.
“Buổi sáng còn phải quay quảng cáo.”
Lục Khiêm đưa cho cô ly sữa nóng, nói: “Lát nữa anh đưa em đi.”
Minh Châu uống ngụm sữa rồi lại nhìn ông.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần như vậy
đâu!”
Tối qua cô đưa điện thoại cho ông, là cô đau lòng ông, chứ không cần ông áy náy.
Nếu đứa bé ấy không ảnh hưởng đến cuộc sống của co và Thước Thước, cỏ nghĩ cô có thể mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, cô không thể chấp nhận gặp mặt.
Lục Khiêm không nói gì, khẽ xoa đầu cô.
Ăn xong bữa, bọn họ cùng đưa Thước Thước đi.
Dạo này cậu bé mới đi nhà trẻ, hôm nay lại được bố mẹ cùng đưa đi, nên rất vui.
Lục Khiêm và Minh châu đứng sánh vai với nhau, nhìn con trai đi vào nhà trẻ.
Rồi ngồi vào xe.
Lục Khiêm không khởi động xe ngay mà nghiêng đầu khẽ hỏi: “Buổi chiều còn có lịch trình gì không?”
Minh Châu đoán được ý ông.
Ông muốn ở bên cạnh cô.
Cô khẽ cắn môi dưới, giọng điệu vẫn có chút làm nũng: “Hôm nay anh không bận à?”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu kín: “Bận! Nhưng cũng phải ở bên cạnh vợ.”
Cô trẻ như vậy, đang lúc cần có người bên cạnh, lại thêm chuyện của Manh Manh, ông lúc
nào cũng khiến cô chịu thiệt, vì thế càng muốn bồi đắp.
Minh Châu biết ông đang muốn bù đắp quan hệ.
Cô yêu thương ông nhưng không làm khó, khẽ nói: “Sau hai giờ chiều thì trống lịch rồi.”
Lụ Khiên cúi người hôn cô một cái: “Dẩn em đến khu vui chơi.”
Trong lòng Minh châu ngọt ngào, cô lại giả vờ như không đế ý: “Anh ấu trĩ à Lục Khiêm! Em cũng không phải con nít!”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của ông nhìn cô.
Minh Châu bị nhìn cũng mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Sao lại nhìn em?”
“Minh Châu, anh thích em gọi anh là Lục Khiêm!”
Giọng anh khàn khàn không rõ.
Gương mặt cô ửng đỏ, thắt dây an toàn: “Đi thôi!”
Lục Khiêm nhìn cô chăm chú, khẽ cười rồi đạp chân ga.
Đến trường quay, cô cũng không che giấu tình hình của mình.
Quan hệ giữa cô và Lục Khiêm, thoải mái rộng lượng.
Người trong giới đều biết cô có vị hôn phu, hơn nữa cũng đã có con trai.
Danh tiếng ông Lục có nghe qua nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Đạo diễn đến chào hỏi, vẫn gọi là ông Lục.
Lục Khiêm cở trên địa vị cao đã lâu, rất biết cách giao tiếp, hai ba lời đã khiến vị đạo diễn kia đổi sang gọi là tống giám đốc Lục, Lục Khiêm nói mấy cáu xã giao, đại khái là có chuyện nên đi trước.
Hai giờ chiều, Minh Châu làm xong.
Trợ lý biết Lục Khiêm đón cô, còn dí dỏm nói vài câu châm chọc.
Trong lòng Minh Châu đầy mật ngọt.
Xe Lục Khiêm dừng ở bên ngoài, ông đến chào hỏi với đồng nghiệp cô, sau đó đưa cô lên xe.
Minh Châu theo ông đã nhiều này, ít khi được đối xử thế này.
Cô kéo tay ông, nhẹ nhàng hỏi ông: “Anh chuấn bị bao nhiêu tiền? Em sợ tiền anh không đủ dung.”
Lục Khiêm rút ví da, đưa cho cô.
Ông lái xe khẽ cười: “Đếm xem, không đủ thì anh đi rút thêm.”
“Đều trả qua điện thoại cả rồi, ai còn dùng tiền mặt chứ! ông già!”
“Ông già em còn thích?”
Gương mặt Minh châu ửng đỏ.
Tâm trạng Lục Khiêm rất tốt, ông dẫn cô đến nội thành Mặc Cao, không phải cuối tuần nên không quá đông.
Minh Châu thích ăn uống.
Chuyện cô không ngờ là, Lục Khiêm chơi cái này rất lợi hại.
Bỏ mười tệ mà ông có thế chơi được rất lâu.
Minh Châu ôm eo ông, ngấng đầu lầm bầm nói: “Không công bằng! Lẽ ra anh chưa từng chơi mấy trò này mới đúng chứ?”
Lục Khiêm gắp mấy con thú bông cho cô.
Ông xoa đầu cô, khẽ cười: “Em chỉ cần chịu trách nhiệm đẹp là được!”
Rõ ràng ông nói là cô ngốc.
Minh Châu mặc kệ, cô vùi mặt vào khuỷu tay ông, làm nũng.
“Em không ngốc!”
“Em tốt nghiệp trường Ivy League, nói được bổn thứ tiếng đấy.”
Mới một lúc, Lục Khiêm lại gắp thêm mấy
con thú bông.
Ông cố ý nói: “Nói như vậy, bà Lục của chúng ta cũng rất giỏi nhỉ?”
Ông một lời hai nghĩa.
Cô nghe ra được, cảm thấy xấu hổ nhưng anh gọi cô là bà Lục nên cũng không nỡ giận.
Lục Khiêm nhìn cô.
Tâm tư cô gái nhỏ rất dễ đoán, cả nửa ngày cô gần như đều bám trên người ông, ông nghĩ lúc nhàn rỗi nên ở bên cạnh cô nhiều hơn…
Cuộc sống sau đó cũng yên bình như thường.
Lục Khiêm chỉ là thi thoảng gọi điện cho đứa bé kia.
Việc kinh doanh của ông rất thuận lợi.
Minh Châu cũng vào đoàn phim, cũng may quay phim ở tại thành phố này, chỉ cần Lục Khiêm có thời gian thì sẽ đến đón cô về nhà, buổi tối chăm con xong thì sẽ đến thời gian riêng tư của bọn họ.
Lục Khiêm nhu cầu mạnh, Minh châu cũng nguyện ý phối hợp.
Gần như mỗi buổi tối, đều khiến cô khóc lóc cầu xin.
Chỉ là Lục Khiêm đều dùng biện pháp.
Rõ ràng tạm thời ông chưa muốn có con.
Nhưng Minh Châu nghĩ, với tuối của ông, nếu bọn họ muốn có một cô nhóc thì phải nhân lúc sớm, mặt khác thì nhân lúc bà cụ còn tỉnh táo khỏe mạnh cũng khiến trong nhà thêm không khí trẻ nhỏ vui vẻ.
Trần Thước cũng muốn có em gái.
Mổi ngày bò lên bụng cô nghe ngóng, sợ mẹ làm sai gì.
Minh Châu dở khóc dở cười.
Sáng sớm cô nói với Lục Khiêm, Lục Khiêm đang cạo râu trong nhà vệ sinh, âm thanh từ bên trong vọng ra: “Em muốn có con?”
Anh lau sạch mặt rồi ra phòng ngủ.
Lát nữa phải mở cuộc họp, Lục Khiêm đã ăn mặc chỉnh tề. Sơ mi xám phối với quần tây, cà vạt là do Minh châu chọn cho ông.
Trông rất anh tuấn đẹp trai.
Hôm nay Minh Châu nghỉ ngơi.
Cả người cô mềm mại, dự vào đầu giường xem tạp chí.
Sắp kết hôn rồi, cô muốn chọn mấy bộ đồ ngủ.
Áo cưới đương nhiên quan trọng, nhưng một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì tiểu tiết cũng rất quan
trọng, nhất là tình thú giữa hai vợ chồng tân hôn càng không thể thiếu, cô cũng thích ánh mắt Lục Khiêm lúc ôm cô.
Lục Khiêm vỗn cũng không có ý đó.
Nhưng ông nhìn thấy thứ cô đang xem, thì cũng bị khơi dậy đôi chút.
Lục Khiêm ngồi bên giường, bàn tay lớn tiến vào kéo áo ngủ của cô, chạm vào bụng nhỏ của cô.
Minh Châu đỏ mặt: “Anh sờ gì đấy!”
Lục Khiêm thấp giọng: “Anh đến kiểm tra xem có thai hay không.”
Nói xong, ông ấn nút trên đầu giường.
Rèm cửa đóng lại, trong phòng tối sầm, chăn bị xốc lên, ông đè cô xuống dưới người mình.
Minh Châu khẽ đấy vai ông: “Không phải anh sắp họp sao?”
Lục Khiêm nâng tay xem đồng hồ.
Còn thời gian.
Súng đã sắp lên nòng rồi, Minh Châu cũng chịu không nổi, gương mặt như bị thiếu nóng: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
Lục Khiêm khẽ cười.
Ông chỉ xoa bụng cô: “Chẳng phải Thước Thước muốn em gái sao?”
Minh Châu vòng một tay qua cố ông, một tay giữ ông lại, không cho ông làm loạn.
Mặt cô ửng đỏ kề sát mặt ông, bất ngờ phát hiện da ông rất nóng, bất giác thì thầm: “Em muốn có con! Quay xong bộ phim này tạm thời em không quay nữa, lại nói cũng có thể đón bà cụ qua, trong nhà cũng phải có người chăm sóc.”
Lục Khiêm khẽ cọ sóng mũi với cô.
Áo ngủ trên người cô rơi xuống…
Sau đó, Lục Khiêm như do dự chốc lát, nhưng cuối cùng bàn tay dừng trên ngăn kéo tủ vẫn rút về, ôm người cô lên, hôn càng nhiệt tình hơn.
Mọi chuyện kết thúc.
Lục Khiêm khẽ xoa bụng cô.
Có lẽ, nơi này đã có đứa nhỏ.
Minh Châu tựa sát lòng ông, nhịp tim vẩn đập nhanh, cô mềm giọng nói: “Anh còn chưa đến công ty sao?”
Lục Khiêm hôn cô.
Ông đứng dậy, kéo quần lên, sau đó mặc áo sơ mi vào.
Trên áo vẫn dính chút dấu vết.
Minh Châu không dám nhìn.
Lục Khiêm thấp giọng cười quay về phòng
thay đồ, đổi áo sơ mi, sau đó quay lại hôn cô: “Nghỉ ngơi đi! Buổi chiều anh đón Thước Thước 99
vê.
Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được rướn người hôn lại, gương mặt ửng đỏ.
Lục Khiêm dổ cô: “Buổi tối về lại dỗ em.”
Mãi đến khi ông rời đi, không khí trong phòng nghĩ vần ngọt ngào…
Cô xoa nhẹ bụng mình.
Bên trên vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Lục Khiêm đế lại.
Vừa nãy bọn họ làm, Lục Khiêm không dùng biện pháp.
Vậy là ông cũng muốn có đứa nhỏ rồi.
Minh Châu vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng, bàn tay khẽ vổ lại vổ trúng vật gì đó cứng cứng.
Điện thoại Lục Khiêm đế quên trên đầu giường.
Cô cũng không phải cổ ý xem, đúng lúc một tin nhắn gửi đến, là Lam Tử Mi.
Điện thoại Lục Khiêm không có mật mã.
Minh Châu mở ra, nửa tháng Lam Tử Mi gửi rất nhiều tin nhắn Zalo, đa phần đều hỏi về Manh Manh, giọng điệu xem như mềm mỏng, Lục
Khiêm cơ bản đều không trả lời.
Chỉ trả lời một tin nhắn tuần trước.
“Manh Manh được chăm sóc rất tốt.”
Minh Châu yên lặng xem, luồng nhiệt trên người cũng lạnh đi không ít.
Chỉ đơn thuần một câu nói cũng khiến cô để ý.
Giữa Lục Khiêm và Lam Tử Mi, rất giống vợ chồng ly hôn vì con cái mà ràng buộc với nhau, hoang đường nhất là đứa nhỏ kia còn không phải của ông.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Lục Khiêm quay về lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Minh Châu ngây ngốc.
Điện thoại ông nằm trong tay cô.
Lục Khiêm đoán cô đã nhìn thấy gì rồi, đi qua khẽ lấy lại điện thoại, xóa tin nhắn Lam Tử Mi, rồi nhẹ nhàng xoa đều Minh Châu: “Đừng nghĩ bậy!”
Minh Chau ngẩng đầu khẽ hỏi ông: “Không lo không được sao?”
Ông giúp nhà họ Lục đòi lại đứa nhỏ, đã làm hết trách nhiệm rồi.
Lục Khiêm kéo Lam Tử Mi vào danh sách đen.
Ông hôn Minh Châu, Minh Châu chỉ cảm
thấy khó chịu, ôm lấy eo ông…
Lục Khiêm khẽ nói: “Sau này anh không lo nữa! Bên nhà họ Lục có chuyện cũng để thư ký Liễu xử lý.”
Chuyện này, Minh Châu có thể hiếu được.
Cô không phải người không hiểu lý lẽ.
Chuyện này cho dù khó chấp nhận, cô cũng phải học cách chấp nhận từ từ, hơn nữa cô không nói cho Hoăc Minh và ôn Noãn biết, cô nghĩ, cô cũng nên học cách trưởng thành, không thế chuyện gì cũng đế anh trai và chị dâu lo lắng.
Hôn lễ của bọn họ, vào đầu tháng tư.
Tuy bọn họ sổng ở thành phố B, nhưng địa điếm vẫn làm ở Lục Viên thành phố c.
Minh Châu rất thích.
Lục Viên, phòng ngủ chính của Lục Khiêm, đối với cô mà nói rất có ý nghĩa.
Hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung.
Hai nhà Lục và Hoắc đều có danh tiếng, tối đó khách sạn lớn nhất thành phổ c mở một trăm bàn tiệc, mời bạn bè người thân và đối tác kinh doanh.
Mười giờ sáng.
Minh Châu ngồi trong phòng hỷ đỏ rực, mặc váy cưới kiểu cổ tinh xảo.
Cô vốn trông đã xinh đẹp, hôm nay lại càng xuất sắc hơn.
Ôn Noãn mang thai hơn tám tháng rồi.
Nhưng hôn lễ này, trước sau cô đều thu xếp, chỉ sợ không đủ hoàn hảo.
Minh Châu dìu cô ngồi xuống.
Ôn Noãn khẽ xoa tóc cô ấy, khẽ dặn dò mấy câu, Minh châu đều lắng nghe.
Hoắc Minh từ bên ngoài đi vào.
Anh mặc đồ vest ba mảnh trắng đen cơ bản, thành thục anh tuấn.
Minh Châu la lên: “Anh, anh như vậy sắp lu mờ Lục Khiêm rôi!”
Hoắc Minh gõ đầu cô ấy một cái.
Anh mắng cô: “Khuỷu tay hướng ra ngoài rồi sao? Anh trai em còn phải dựa vào gương mặt này để giữ chặt chị dâu em đấy! Đừng có kéo chân anh!”
Minh Châu bị anh nói vậy thì mặt cũng ửng đỏ.
Ôn Noãn liếc nhìn chồng mình.
Hoắc Minh cười như không, cũng không làm khó Minh châu nữa.
Lúc này bên ngoài có quản gia đến, nói: “òng Cố và cậu Cố ở thành phố Hạ đến tham dự hôn lễ,
muốn gặp cô chủ!”
Ôn Noãn cũng không đế ý.
Hoắc Minh nghĩ đến cố Vân Phàm, hừ nhẹ: “Có gửi thiệp mời sao?”
Quản gia mỉm cười: “Cậu chủ, có gửi ạ”
Hoắc Minh không yên tâm, đi teo ôn Noãn gặp người ta.
Phòng hỷ bên này chỉ còn lại một mình Minh Châu, cô khá nhàn rỗi, đang nghĩ kiếm gì đó ăn.
Điện thoại vang lên.
Là sổ lạ, nhưng cô có thể nhớ được, đây là số của Lam Tử Mi.
Cô không muốn nghe, nhưng cũng muốn biết cô gái này muốn làm gì!
Minh Châu vẫn nhận điện thoại.
Bất ngờ là Lam Tử Mi bên kia không kiêu căng nổi nóng, mà giọng điệu lại nhẹ nhàng mỏng manh.
“Hoắc Minh Châu, cô thắng rồi! Tòi thất bại thảm hại rồi!”
“Tôi không cam tâm!”
“Tôi không tin Lục Khiêm sẽ nhẫn tâm đến vậy, không nhận điện thoại của tòi, không muốn gặp tôi! Bây giờ tôi cược rằng anh ta đối với Manh Manh vẫn óc chút tình thương! Hoắc Minh Châu…
Manh Manh ở trong tay toi, chỉ cần tôi cắt một dao, con bé sẽ rời khỏi thế giới này với tôi.”
“Cô nói xem, anh ta có quan tâm đến bọn tôi không?”
Minh Châu nắm chặt điện thoại.
Cô không tin Lam Tử Mi điên cuồng như vậy.
Cho dù không yêu Lục Quân, thì đó chẳng phải cốt nhục của cồ ta sao, hố mẹ còn không ăn thịt con huống chi là người.
Cô khẽ nói: “Tôi không tin!”
Lam Tử Mi cũng không dây dưa thêm.
Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng tích tích, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, lúc này Lục Khiêm đi vào từ cửa.
Vẻ mặt ông dịu dàng: “Điện thoại ai vậy?”
Minh Châu lắc đầu.
Cô khẽ nói: “Một người bạn trước đây!”
Cô không tin Lam Tử Mi sẽ không điên cuồng đến vậy, Lam Tử Mi đơn giản là muốn phá vỡ hôn lễ hôm nay, Minh Châu do dự, không định nói với Lục Khiêm…
Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, náo nhiệt nhưng vẫn long trọng.
Hoắc Tây và Lục Thước làm hoa đồng.
Hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống hệt nhà họ Lục, không biết khiến bao nhiêu người yêu thích…
Ngay lúc dâng trà cho bà cụ, ngoài cửa có hai người vội vàng đi vào, là bố mẹ Lục Quán.
Bọn họ lòng nóng như lửa đốt.
“Lục Khiêm, Manh Manh bị Lam Tử Mi dẫn đi rồi!”
“Cô ta lại dám dẫn đứa nhỏ là ra chuyện tổn hại bản thân, cô ta gọi điện đến nói đã báo cho cô Hoắc, nhưng… Lục Khiêm tôi cầu xin cậu nể mặt Lục Quân, cứu Manh Manh, đó là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lục chúng tôi.”
Ông cụ dập đầu với Hoắc Minh Châu.
Sắc mặt Minh châu tái nhợt như tờ giấy.
Lục Khiêm nhìn cô, khẽ hỏi: “Cô ta gọi điện cho em?”
Minh Châu sững người.
Ông đang trách cô!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK