Lục U mới sinh xong.
Cô mệt mỏi ngả người xuống chiếc gối trắng như tuyết, toàn thân mềm nhũn.
Lục U ngước nhìn Diệp Bạch, khẽ nói: "Diệp Bạch, anh đừng chờ tôi nữa! Sẽ có người phù hợp với anh, anh có thể nhìn xung quanh xem, không phải là tôi nói bậy nói bạ gì đâu… Mà do tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ, không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa."
Có lẽ sau khi trải qua sinh tử, cô cũng học được cách buông bỏ.
Cô không có cách nào hận Diệp Bạch,
Nhưng trái tim đã vỡ vụn, cũng chẳng thể lành lại được ngay, nên cô không muốn anh đợi mình nữa.
Chờ một người, thật sự rất khổ đau! .
Diệp Bạch tựa vào đầu giường, khoảng cách giữa họ rất gần, Lục U cảm thấy không ổn, muốn lùi về sau một chút, nhưng Diệp Bạch không chịu nhường, anh đỡ sau gáy cô, thậm chí còn định kéo cô lại gần mình.
Trán tựa lên trán, sóng mũi cao thẳng cũng chạm vào mũi cô.
Hô hấp quyện vào nhau.
Lúc Diệp Bạch nói, giọng hơi run rẩy: "Lục U, anh có thể chờ.”
Một năm, hai năm...
Mười năm,
Thậm chí là cả một đời, anh vẫn sẽ chờ, không phải vì chuộc tội mà vì Lục U và bọn nhỏ mới là hạnh phúc của anh. Diệp Bạch rất hối hận, nhưng hối hận cũng vô ích, chỉ có thể chọn cách bù đắp.
Lục U nhìn anh.
Những điều Diệp Bạch chưa nói, thật ra cô đều biết, vậy nên lại càng cảm thấy đau lòng.
Nếu là sự thật, vậy tại sao lúc trước anh lại nhẫn tâm đến thế chứ!
Nước mắt, từng giọt rơi xuống...
Cô không muốn khóc, nhưng có lẽ là do lại được làm mẹ một lần nữa, nên cũng dễ xúc động hơn.
"Đừng khóc! Lục U, đừng khóc!"
Diệp Bạch hôn lên giọt nước mắt của cô, sợ cô từ chối nên không tiếp tục làm gì thêm.
Lúc này có lẽ là thời điểm Lục U yếu ớt nhất, cô nói bằng giọng run run: "Diệp Bạch... Sao chúng ta lại thành ra như vậy!"
Cô muốn hỏi tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy, sao lúc trước lại không tin cô.
Nhưng cô cũng rất khó xử, không thể thốt nên lời...
Kết hôn rồi ly hôn, nếu không phải vì con nhỏ, có lẽ họ đã không còn gặp nhau.
Anh đã nhiều lần làm cô khóc!
Trong lòng Diệp Bạch cũng rất khổ sở, anh biết cô đã chịu nhiều ấm ức, cũng không biết tại sao ban đầu mình lại làm như vậy... Chỉ là khi trông thấy Lục U ôm Chương Bách Ngôn, trong lòng anh tràn đầy ghen tị, những hạt giống hoài nghi nhanh chóng nảy mầm, khiến anh làm nhiều chuyện có lỗi với Lục U.
Anh không ngừng chạm nhẹ lên mái tóc dài của cô, bảo cô đừng khóc.
Anh còn khẽ nói: "Anh sẽ không tham gia vào chuyện của em, cũng sẽ không gặp gỡ người phụ nữ nào khác! Lục U, nếu em thấy có người phù hợp, thì lúc em đi xem mắt anh sẽ giúp trông con hoặc lúc em hẹn hò, anh cũng sẽ chơi cùng bé. "
Thật khốn nạn!
Lục U nhịn không được tát nhẹ lên má anh.
Rất nhẹ, không nặng!
Ánh mắt Diệp Bạch trầm xuống, anh nắm lấy tay cô, đặt lên mặt mình rồi nói bằng giọng dịu dàng trầm thấp: "Chưa hết giận, đánh nữa đi!"
Lục U muốn rút tay lại, nhưng anh chẳng chịu nhường mà cô thì không đủ sức.
Quả nhiên anh đang giở trò lưu manh.
Lục U quay mặt qua chỗ khác, không nhìn anh.
Diệp Bạch nhìn chằm chằm cô, thoáng rung động... Thật sự rất lâu rồi, anh với cô chưa từng kề cận, sau lần tai nạn xe cộ, tuy cô không còn tránh né, cũng để anh chơi với Tiểu Lục Hồi, nhưng giữa họ luôn tồn tại khoảng cách. Ngay cả khi khám thai thì cùng lắm cũng chỉ có thể chạm vào tay cô, cả eo cũng không dám đụng vì sợ cô sẽ cảm thấy chán ghét.