Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Lý muốn hỏi, nhưng bà ta thấy mặt con gái trắng bệch nên không hỏi nữa.
Bà ta muốn về cùng.
Lý Tư Ỷ không cho, cô ấy sợ mẹ mình lo lắng và cũng sợ bệnh cũ của bà ta tái phát, cô ấy chỉ nói giải quyết xong sẽ gọi điện lại cho bà ta ngay.
Tuy bà Lý lo lắng, xong vẫn đồng ý.
Ngay trong đêm hôm đấy, Lý Tư Ỷ đã lên chuyến tàu cao tốc sớm nhất về thành phố B, cô ấy xuống tàu lại bắt taxi đi tiếp, chương trình truyền thanh trên xe taxi vẫn đang phát tin xã hội đó.
[Theo như chúng tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Cố Thị cố Vân Phàm đã qua cơn nguy kịch, nhưng con gái ông là XXX vì bị bắt cóc nên đã nảy sinh tâm lý kích động, hiện cô bé đang tiếp nhận trị liệu tâm lý.]
Tài xế taxi lắc đầu, lấm bẩm: “Người giàu chưa chắc đã hạnh phúc, xem kìa, chắc chắn là tên bắt cóc dọa nạt để vơ vét tài sản, chưa giết con tin đã là may lắm rồi.”
Trong lòng Lý Tư Ỷ đang loạn như ma.
Một tiếng sau, xe taxi dừng ở bãi đậu xe bệnh viện tốt nhất thành phố B, lúc nhận tiền tài xế thuận mồm nói một câu: “Muộn thế này rồi còn tới thăm người ốm, đó chắc chắn là người quan trọng.”
Mặt Lý Tư Ỷ trắng bệch, cô ấy cười nhạt.
Ban đêm, bệnh viện lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, bóng người dưới ánh trăng cũng có vẻ đơn bạc quạnh quẽ.
Cô ấy đi trên hành lang trống trải, tiếng bước chân vang vọng.
Tầng trên cùng của khoa nội trú là phòng bệnh VIp, được tập đoàn cố Thị bao hết, mỗi cửa ra vào đều có đầy vệ sĩ đứng canh, một con muỗi cũng khó mà bay vào được, bọn họ không biết Lý Tư Ỷ nên ngăn khô ng cho cô ấy vào: “Xin lỗi, không có sự cho phép của tổng giám đốc An, bất kỳ ai cũng không được gặp anh cổ.”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Tôi với anh cổ là… bạn.”
Bảo vệ rất trung thành, không cho cô ấy vào.
Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh từ phòng bệnh đằng xa đi tới, đến gần mới thấy đó chính là An Nhiên.
An Nhiên trông thấy Lý Tư Ỷ, cô ấy lập tức nói với bảo vệ: “Sau này cô Lý Tư Ỷ tới thì cho vào luôn! Cô ấy là người quan trọng nhất với tổng
giám đốc cố.”
Dù bảo vệ có liêm khiết, nhưng vài giây sau đã hiểu ý rồi.
An Nhiên nói xong thì đi tới bên cạnh Lý Tư Ỷ, cô ấy khẽ nói: “Người đã tỉnh rồi, nhưng vần còn khá yếu, cô qua thăm đi!”
Lúc đi Lý Tư Ỷ vội vội vàng vàng nên không có cảm giác gì.
Nhưng đến bệnh viện rồi, sắp gặp được người, nhưng bước chân của cô ấy lại rụt rè mềm nhũn.
Đúng, cô ấy từng yêu cổ Vân Phàm.
Đúng, cô ấy cũng từng hận cố Vân Phàm, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, ông ta cũng có thể sẽ chết, còn chết dưới một lưỡi dao sắc bén… sau đó bọn họ vĩnh viễn chia ly, khiến cô ấy có muốn hận cũng không hận được nữa.
An Nhiên đỡ cô ấy: “Tống giám đốc cố không sao! Nhưng mà… tiếu Tư Kỳ không được ổn cho lắm, cô bé sợ đến mức vẫn luôn mơ thấy ác mộng.”
Cô ấy hạ giọng nói: “Tên Trình Luật kia điên rồi, anh ta cứ nghĩtiểu Tư Kỳ là đứa con cô sinh cho tổng giám đốc cố, anh ta dẫn tiểu Tư Kỳ vào một căn phòng tốt rồi lên tục hỏi cò bé có phải là
đứa con cô sinh cho tổng giám đốc cố không!”
Trái tim Lý Tư Ỷ thắt lại, cô ấy yếu ớt nói: “Con bé sao rồi?”
An Nhiên dừng một lát rồi nói: “Đang tiếp nhận điều trị tâm lý, có thể sẽ một thời gian dài cô bé bài xích sự tiếp cận của người khác.
Hai người đi trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân vang vọng.
Lý Tư Ỷ chợt dừng bước, cô ấy nhìn An Nhiên, lúng túng nhưng lại không nói được một lời nào.
An Nhiên đoán được cô ấy muốn hỏi gì.
Mặc dù, tổng giám đốc cố chưa bao giờ kể về thân thế của cố Tư Kỳ cho cô ấy, nhưng từ chỗ Hoắc Doãn Tư cô ấy cũng biết được không ít thông tin, thực ra cô ấy biết thân thế của tiểu Tư Kỳ.
An Nhiên nói nhỏ: “Tổng giám đốc cổ rất thương cô bé! Bởi vì cô bé tên là Tư Kỳ… có một khoảng thời gian rất dài, chắc là tổng giám đốc cố cảm thấy không còn khả năng ở bên cô nữa, nên có lẽ Tư Kỳ là nơi ký thác toàn bộ tình cảm của ngài ấy, mỗi lần gọi Tư Kỳ, chắc hẳn toàn là nhớ cô và hoài niệm về quá khứ, có lẽ còn có cả hối hận.”
“Ngài ấy thương cô bé như thế, nên sẽ liều mạng vì cô bé, điều đó cũng không lạ.”
An Nhiên nói xong thì vỗ nhẹ lên vai cô ấy, an ủi trong vô thanh.
Lý Tư Ỷ hít sâu một hơi: “Tôi vào thăm anh ây.”
Cửa phòng bệnh siêu VIP mở ra, căn phòng rộng đến mức vượt xa tưởng tượng của người thường.
Đi qua cửa là phòng khách, bên trong mới là phòng bệnh của cố Vân Phàm, lại đi tiếp vào trong còn có một gian phòng nhỏ để cố Tư Kỳ ở đó, hiện giờ cô bé không muốn rời xa bố một khắc nào cả.
Chị Vương đang trông cho cô bé ngủ.
Bên ngoài phòng bệnh, cổ Vân Phàm đã tỉnh táo nhưng mặt vẫn trắng bệch, ông ta dựa vào đầu giường nghe cấp dưới đứng cạnh giường báo cáo công việc, lúc cửa mở ông ta có nhìn qua, sau đó thì sững sờ.
Tuy mấy hôm trước bọn họ đã từng làm, quan hệ coi như đã phá băng.
Nhưng ông ta thật sự không ngờ, Lý Tư Ỷ sẽ chạy về nhanh như vậy, có phải trái tim cô ấy đã tan chảy một ít rồi đúng không?
“Tới rồi à?”
Trước mặt cấp dưới, cố Vân Phàm vẫn phải
giả bộ một tí, ông ta chưa thể hiện ra vẻ mừng như điên.
Ông ta ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống bụng.
Băng gạc màu trắng lộ ra, phía trên còn dính máu, Lý Tư Ỷ không nói lời nào xốc chăn lên
xem…
Mặt cô ấy trắng bệch như tờ giây.
Cố Vân Phàm không làm gì cả, chỉ im lặng nhìn cô ấy, lát sau ông ta cười: “Em đau lòng à?”
Lý Tư Ỷ hơi ngẩng đầu lên, cố họng căng thẳng, cô ấy kìm nén cảm xúc rồi mới nói: “Cố Vân Phàm, anh có biết anh bị thương lá lách không hả! Chẳng lẽ bây giờ anh không nên đi nghỉ ngơi sao? Anh lại còn kiếm tiền… sao nào… tiền của anh mang được vào quan tài à?”
Nhân viên cấp cao của tập đoàn cố Thị sờ sờ mũi, mặc niệm cho Lý Tư Ỷ.
To gan thật đấy!
Cố Vân Phàm vẫn nhìn cô ấy chăm chú, ánh mắt ông ta yếu ớt nhưng lại dịu dàng lưu luyến vô cùng, ông ta rất nhớ một Lý Tư Ỷ to gan lại còn nóng nảy độc mồm, hoàn toàn không sợ ông ta như thế này.
Mà cũng lâu lắm rồi ông ta không được nhìn cô ấy một cách táo bạo và thoải mái như thế này.
Giờ khắc này, ông ta đã lãng phí ba năm trời.
Cố Vân Phàm cất tiếng, thế mà lại có một tia ý cười: “Không mang được! Nhưng ngày mà tôi ra đi, tôi muốn đưa em vào cùng!”
Ông ta nói xong, nhẹ nhàng kéo lấy ngón tay thon dài của cô ấy.
Lý Tư Ỷ làm gì chịu?
Cô ấy hất tay ông ta ra, ông ta cũng không bực mà hiền lành nói: “Em bảo tôi nghỉ ngơi thì tôi sẽ nghỉ ngơi, được chưa? Sau này tôi nghe em hết.”
Lý Tư Ỷ không ngấm: “Tôi chỉ đến thăm thôi, đi luôn đây!”
An Nhiên hạ thấp giường xuống cho cố Vân Phàm.
Nhân viên cấp cao của cố Thị lập tức chạy hết không còn một mống.
Cố Vân Phàm nằm xuống, mặc dù chỗ bụng vẫn đau buốt khó nhịn, nhưng ông ta vẫn nở một nụ cười nhẹ với Lý Tư Ỷ, ông ta rất dịu dàng hỏi cô ấy: “Tới thăm tôi, có mang quà không? ít nhất cũng phải có thuốc bố chứ!”
Lý Tư Ỷ gượng gạo nói: “Không có!”
Cổ Vân Phàm mỉm cười.
An Nhiên đứng bên cạnh nhìn, cô ấy cũng
cảm thấy tống giám đốc cố nhà bọn họ thoát xác thành tiên rồi. Với đạo hạnh này mà muốn nắm chắc Lý Tư Ỷ thì đúng là chuyện phút mốt, hơn nữa cô ấy biết tống giám đốc cố, thời trẻ còn được gọi là một người huyết khí phương cương… còn Trình Luật chỉ là một bác sĩ nho nhã yếu ớt, sao có thế làm tổng giám đốc cố bị thương được?
Lần trước đánh nhau, hình như tổng giám đốc Cố toàn thắng!
Trên mặt công việc, An Nhiên cũng xem như già dặn, không dề dàng nói lung tung.
Lý Tư Ỷ thăm người bệnh xong, xác định ông ta không sao, bèn nói: “Anh không sao, tôi đi về đây!”
Cố Vân Phàm không trả lời cô ây, ông ta liếc An Nhiên một cái.
An Nhiên biết tiến biết lùi, cô ấy cười nhẹ: “Tổng giám đốc cố, giờ không còn sớm nữa tôi về trước đây!”
Cô ấy nói với Lý Tư Ỷ: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Lý Tư Ỷ chưa phản ứng kịp, An Nhiên đã đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Cuối cùng ở đây chỉ còn hai người, cố Vân Phàm đang định nói chuyện riêng, chị Vương đã
ôm Cố Tư Kỳ ra, chị ấy vừa dỗ cô bé vừa fâu rĩ nói với Cố Vân Phàm: “Con bé lại mơ thấy ác mộng, khóc xong tỉnh rồi.”
Vừa dứt lời, chị ấy trông thấy Lý Tư Ỷ, chị ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Cô Lý tới rồi à!”
Lý Tư Ỷ gật đầu, cô ấy nhìn cô bé trong lòng chị Vương, mấy ngày không gặp cô bé đã gầy đi nhiều, chỉ còn lại ít cân, cô ấy nghĩ đến lời An Nhiên nói, trong lòng thấy áy náy với đứa trẻ.
Cô ấy có thể tưởng tượng ra, lúc đó Trình Luật đáng sợ cỡ nào.
Cố Tư Kỳ nửa mê nửa tỉnh, nhỏ giọng khóc thút thít rồi vô thức gọi mẹ.
Lý Tư Ỷ lại càng áy náy hơn.
Cô ấy tiến lên hỏi chị Vương: “Bác sĩ nói sao?”
Chị Vương nhìn cố Vân Phàm, thấy ông ta không phản ứng gì bèn nói thật: “Nói là cần theo dõi thêm, nếu may thì mấy ngày là hết, nếu không ổn thì khả năng phải tiếp nhận can thiệp tâm lý thời gian dài.”
Lý Tư Ỷ nghe mà buồn, cô ấy đưa tay ra đón lấy cô bé trong lòng chị Vương.
Cô ấy không rành bế trẻ em, ôm làm cố Tư Kỳ không thoải mái.
Nhưng cô bé tỉnh lại, loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của Lý Tư Ỷ, chỉ cảm thấy quen thuộc và yêu thích, vì thế cô bé rúc vào lòng Lý Tư Ỷ, bám vào như con mèo con rồi gọi mẹ.
Cơ thế LýTưỶ run lên.
Dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng bệnh, mặt cô ấy tái nhợt, không một tia máu.
Đây là đứa trẻ do người mà cô ấy hận nhất sinh ra, nhưng bây giờ nó lại ngoan ngoãn rúc trong lòng cô ấy, coi cô ấy là mẹ, ai gặp phải chuyện này thì cũng bối rối, nhưng bây giờ cô ấy không thế thả tay.
Cô ấy chỉ có thế ôm chặt đứa trẻ gầy bé.
Áp mặt vào cô bé.
Cổ Vân Phàm nằm trên giường bệnh, yên lặng nhìn cảnh này… chị Vương ở bên cạnh cũng lau nước mắt, chị ấy là một người tinh ý, chị ấy từng thấy nhóm máu của cô chủ nhỏ, cô bé không phải con của ngài cố và vợ cũ.
Nhưng mặc kệ thế nào, sau này cô bé cũng là con của ngài cố và cô Lý.
Cổ Vân Phàm dịu dàng nói: “Chị đi lấy bát vằn thắn đi, chắc họ đều đói rồi.”
Chị Vương lau nước mắt đáp: “Tôi đi làm ngay đây.”
Suốt một ngày tiếu Tư Kỳ chưa ăn gì, Lý Tư Ỷ dỗ cô bé ăn hết nửa bát, cô bé lại ngủ tiếp.
Lý Tư Ỷ ở bên cạnh trông một lát rồi đế chị Vương ở đấy trông, mình đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, cố Vân Phàm vẫn chưa ngủ, hiển nhiên là đang đợi cô ây.
Lý Tư Ỷ đi đến bên cạnh giường, khẽ hỏi: “Anh cố tình loan tin ra ngoài?”
Cổ Vân Phàm nhìn cô ấy, ông ta không phủ nhận, ông ta nói: “Tôi bị thương xong không tìm được em, tôi lại muốn gặp em, vì thế tôi cho người thả tin ra, em tới rồi, không phải sao?”
Cô ấy biết ông ta là người thủ đoạn nên cũng không muốn tranh luận thêm gì cả.
Cô ấy lại bảo phải đi về.
Cổ Vân Phàm bỗng hỏi cô ấy: “Tư Ỷ, em đã tới một lúc láu sao em không hỏi về tình hình của Trình Luật? Cậu ta bắt cóc Tư Kỳ, còn dùng dao đâm tôi bị thương, hai tội này cộng lại có thể làm cậu ta ngồi ít nhất 10 năm tù, em không hỏi, không xin tha cho cậu ta à?”
Lý Tư Ỷ quay lưng vào ông ta.
Sống lưng mảnh khảnh của cô ấy thẳng tắp, một lát sau, cô ấy quay đầu lại.
Cô ấy hỏi: “Được, vậy tôi hỏi anh, anh sẽ xử lý anh ta như nào.”
cố Vân Phàm không hổ là người làm ăn, ông ta rất giỏi đàm phán hợp tác thương lượng mua bán, ông ta không trả lời câu hỏi của cô ấy mà hỏi ngược lại: “Tôi làm như nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta chứ, ví dụ tôi khiến cậu ta ngồi 10 năm tù, Tư Ỷ… em sẽ không đau lòng đấy chứ?”
Lý Tư Ỷ cảm thấy ông ta đạo đức giả.
Cô ấy lạnh lùng cười một cái: “Thế anh hỏi tôi, anh đang mong tôi xin tha cho anh ta hay là không mong?”
Cố Vân Phàm rất là dịu dàng nói: “Tư Ỷ, em thông minh hơn trước đấy! Đúng, tôi không muốn! Nhưng chỉ cần em nói giúp cậu ta một câu, tôi sẽ làm cho kết cục của cậu ta thảm hơn, cố Vân Phàm tôi không phải người rộng lượng đến thế đâu.”
Lý Tư Ỷ cụp mắt.
Cố Vân Phàm quá hiểu cô ấy, ông ta biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, nên ông ta chặn lời cô ấy luôn, khiến cô ấy không nói được một lời…
Cô ấy muốn thoát khỏi tình trạng này, cố Vân Phàm sau lưng cô ấy khẽ nói: “Tư Ỷ, em không đi được đâu.”
Cô ấy bổng ngẩng mặt lên nhìn ông ta.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy đã hiếu hết
rồi… toàn bộ chuyện này đều là để ép cô ấy quay về.
Cô ấy nghiến răng: “Cổ Vân Phàm, anh là đồ điên!”
Ông ta không phủ nhận: “Đúng! Tôi là thằng điên đấy! Tư Ỷ, tôi không còn trẻ nữa, tôi không đợi được đến một thời gian dài nữa em mới hồi tâm chuyến ý… vả lại, tự cậu ta nghĩ không thông đi bắt cóc Tư Kỳ, tôi không hề sắp đặt.”
Ông ta nắm chặt lấy bàn tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Hôm đó chúng ta ở bên nhau, tôi đã nhớ nó rất lâu.”
Cho nên một khắc ông ta cũng không đợi đươc nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK