Hoắc Tây cúp điện thoại.
Tài xế cũng biết mạng người là lớn nhất, tập trung toàn lực lái nhanh hơn, chiếc xe RV màu đen bay nhanh trên đường phố hoa lệ.
Hoắc Tây ngồi yên phía sau.
Cô mới sinh được sáu ngày, cho dù mấy ngày đầu tháng chín trời vẫn còn nắng nóng nhưng cô vần khoác thêm một cái áo ở ngoài.
Trên mặt cồ không trang điểm, thiếu phân tươi đẹp như ngày thường.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa số xe, phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng biến ảo, bổng dưng một mảng mây đỏ đập vào trong tầm mắt của cô… Là cây phong.
Hoắc Tây khẽ nâng ngón tay thon dài lên…
Hóa ra lá phong đã đỏ rồi!
Mỗi năm lại đỏ một lần, còn cô và Trương Sùng Quang thì dần dần xa cách theo từng năm.
Hoắc Tây tới công ty của Trương Sùng Quang.
Thư ký Tần tự mình xuống lầu đế đón, toàn bộ sảnh lớn ở lầu một của công ty cũng có vẻ như đã bày trận địa sẵn sàng đón quán địch, ai cũng
nghe nói Tổng Giám đốc Trương của bọn họ đang níu kéo cuộc hôn nhân này cả năm trời, có nguồn tin cho hay, không níu được hôn nhân nhưng lại sinh thêm một đứa con.
Vốn dĩ thư ký Tần còn muốn khách sáo một chút nhưng Hoắc Tây lại rũ mắt.
Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn gặp Trương Sùng Quang ngay lập tức.”
Thư ký Tân vội vàng nói: “Tổng Giám đốc Trương đang chờ cô ở văn phòng, luật sư Hoắc, mời đi bên này.”
Hoắc Tây đưa tay kéo áo khoác lại rồi xuống xe, cô bước nhanh đi tới nhìn bầu trời trong xanh không tì vết lạ thường phía trên… Trong sảnh lớn, bước chân của cô rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra cô đang căng thẳng, mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào cô, ngay cả chào hỏi cũng không dám bước ra.
Thư ký Tân dẫn người đi thẳng vào cửa thang máy.
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Lúc cô đẩy cửa văn phòng của Trương Sùng Quang ra, Hoắc Tây thấy Trương Sùng Quang, người kia đứng ở phía trước cửa sổ sát đất chỉ có thể thấy bóng dáng, Hoắc Tây chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Trương Sùng Quang, anh muốn điều kiện như thế nào mới có thể…”
Người đàn ông đứng ở trước cửa số sát đất, cả người cứng đờ, anh từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào cô.
Rõ ràng một giờ trước bọn họ mới gặp nhau nhưng vì sao lúc này lại cảm giác càng thêm phần xa lạ, anh cười nhẹ rồi nói với cô: “Anh muốn nói chuyện riêng với em, giao điện thoại cho thư ký Tần đi.”
“Trương Sùng Quang!”
“Bây giờ em cũng có thể rời đi nhưng anh nghĩ hiện tại người có thể cứu được bố của em không ai khác ngoài anh.”
Hoắc Tây lấy điện thoại ra, thư ký Tần vội vàng nhận lây.
Cô ấy biết mình không tiện đứng chờ ở đây, vội vàng lui ra ngoài đồng thời đóng cửa lại, trong văn phòng rộng rãi to lớn, hô hấp của Hoắc Tây cũng trở nên dồn dập, sắc mặt càng thêm phần tái nhợt.
Tính mạng của Hoắc Minh đã rất nguy cấp, cho dù trong lòng cô có nhiều oán hận, cô cũng có thể bỏ hết mặt mũi lần cơ thế đế cầu xin anh… Bởi vì cô không thể nào chịu đựng nổi nỗi đau
mất bố, cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ đau lòng.
Hoắc Tây biết anh muốn cái gì, cô nhẹ giọng mở miệng: “Tôi đồng ý với tất cả mọi thứ.”
Trương Sùng Quang nhìn chăm chú vào cô: “Thật vậy chăng? Bao gồm việc tái hôn với anh? Bao gồm việc làm một đôi vợ chồng ân ái với anh… giống như trước đây. Hoắc Tây, em thật sự làm được sao?”
Hoắc Tây làm không được.
Nhưng cô vẫn nói với anh, cô làm được.
Trương Sùng Quang từ từ bước tới, anh và cô đứng ở hai đầu bàn làm việc, trên chiếc bàn làm việc gỗ đào màu đen có đặt một chiếc mắt kính gọng vàng, bình thường Hoắc Tây không thấy anh đeo.
Anh đưa ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng cầm lên, đeo vào.
“Hoắc Tây, anh không muốn nhiều như vậy.”
“Anh chỉ muốn trong thời gian em ở cữ, để anh chăm sóc, anh nói chỉ cần đủ sáu mươi ngày… Sáu mươi ngày này chúng ta thử làm vợ chồng thật sự. Nếu sau sáu mươi ngày em vẫn không thể chấp nhận được anh, vậy thì…”
Trương Sùng Quang khựng lại: “Vậy thì anh sẽ để em đi!”
Cánh môi hồng nhạt của Hoắc Tây tái nhợt.
Cô hiểu rõ ý của anh nhưng cô không có thời gian đế tự hỏi, cô nhẹ giọng đồng ý.
Nhưng Trương Sùng Quang vẫn cảm thấy không đủ, anh nói đồng ý bằng miệng sẽ không chắc chắn.
Anh ngồi vào phía sau bàn làm việc, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, lấy một phần hợp đồng mới chuấn bị ra từ bên trong, anh giương mắt nhìn Hoắc Tây rồi nói: “Tuy nói anh nên tin tưởng em, nhưng có hợp đồng thì vẫn chính thức hơn một chút. Hoắc Tây, em nên biết thời gian rất quý giá, Tử Thần không đợi ai.”
Đôi mắt của Hoắc Tây có hơi đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào Trương Sùng Quang.
Giống như lúc còn nhỏ, lúc thỉnh thoảng anh lại chọc cò bực mình như vậy, lúc ấy Trương Sùng Quang sẽ nhanh chóng bỏ hết mọi rụt rè sau đó dỗ dành cô, thế nhưng Trương Sùng Quang của hiện tại lại có ý chí sắt đá.
Cô nghĩ, đúng là hay thật!
Trương Sùng Quang học được bản lĩnh ở nhà họ Hoắc, hiện tại lại áp dụng toàn bộ lên người nhà họ Hoắc.
Hoắc Tây không hề do dự, cô cầm lấy hợp đồng, thậm chí không cần đọc cẩn thận đã ký xuống, lúc ký tên tay cô hơi run lên, Trương Sùng Quang cúi người tiến tới nắm lấy tay cô… Trong
nháy mắt tiếp xúc với anh, Hoắc Tây muốn né tránh theo bản thân nhưng anh lại nắm rất chặt, giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Đừng quên, chúng ta phải làm vợ chồng thật sự.”
Ngón tay của Hoắc Tây hơi cuộn lại.
Một lát sau cô không thèm để ý đến anh, ký tên mình vào bên trong, cô nghe thấy Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây, cuối cùng chúng ta lại ở bên nhau.”
Cô nhịn sự chán ghét lại, hỏi: “Anh có thể tới bệnh viện với tôi sao?”
Trương Sùng Quang bỗng dưng ôm cô ngồi lên bàn làm việc, nhẹ nhàng áp đảo, bàn làm việc lạnh lẽo, tóm lại anh vẫn không nỡ vì thế dùng bàn tay lót cho cô, khuôn mặt tuấn tú của anh kề sát vào cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Hoắc Tây, ở trong lòng em, anh thật sự là một người vô tình như thế sao?”
“Đúng vậy.” Hoắc Tây chém đinh chặt sắt.
Cô đoán được nhưng cô không mềm lòng, bởi vì Trương Sùng Quang đã uy hiếp cô.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Sùng Quang ghé sát vào cổ cô, cười nhẹ, nhưng không hề có sự sung sướng mà toàn là tự giễu, một lúc lâu sau anh mới nghẹn ngào: “Máu đã chuyển qua đó từ
lâu rồi. Nhưng mà Hoắc Tây phải làm sao bây giờ, em vẫn là của anh. Anh tin em là người biết tuân thủ theo hợp đồng, em là một luật sư, không phải sao?”
“Chỉ là tạm thời.” Hoắc Tây lạnh lùng nói.
Trương Sùng Quang ghé mặt dán sát vào cô, đại khái là bởi vì lại có được cô thêm một lần nữa, toàn bộ cơ thể của anh đều đang run rấy nhẹ nhàng, anh lại nhịn không được khẽ vuốt ve cơ thế của cô, mỗi một tấc đều yêu thích không muốn buông tay.
Hoắc Tây nhẫn nại trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Đừng quên tôi còn đang ở cữ.”
Cả người Trương Sùng Quang đè nặng xuống.
Anh không hề sờ cô cũng chỉ ôm lấy cô, thật lâu sau anh dán sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới bệnh viện thăm bố đi, anh nghĩ bây giờ ông đã được truyền máu rồi.”
Nói xong, anh xoay mặt cô lại.
Nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của cô: “Hoắc Tây, anh sẽ đổi xử tốt với em.”
Trương Sùng Quang dẫn Hoắc Tây đi ra ngoài, thư ký Tần ở bên ngoài cấn thận quan sát vẻ mặt của bọn họ, trong lòng cò ấy đang run rẩy,
sếp Trương của các cô lúc nào cũng biết nhảy Disco dưới trời sấm sét nhỉ.
Cứ muốn dây dưa không ngừng với nhà họ Hoắc, một đời một kiếp.
Thư ký Tân trả điện thoại di động cho Hoắc Tây: “Luật sư Hoắc, điện thoại của cô.”
Hoắc Tây không nói gì thêm, chỉ bước nhanh đi về hướng thang máy. Thế nhưng dù sao cô cũng mới sinh xong, thiếu máu trầm trọng, đi chưa được mấy bước sắc mặt đã trở nên trắng xanh.
Trương Sùng Quang ôm lấy vòng eo của cô, nhẹ giọng nói: “Chú Hoắc không có việc gì, người đã tỉnh.”
Hoắc Tây rất khách sáo với anh: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Trương đã cứu giúp.”
Trương Sùng Quang cười chua xót.
Ngồi vào trong xe, điện thoại của Hoắc Tây lại reo lên, là Hoắc Doãn Tư gọi tới, Hoắc Tây nhẹ giọng hỏi tình hình của Hoắc Minh… Khi Hoắc Doãn Tư hỏi cô đang ở đâu, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Chị đang tới bệnh viện.”
Cô không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, chỉ lo lắng cho Hoắc Minh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK