Trong lúc lái xe, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt, không biết là do nước mưa hay nước mắt đã che khuất tầm mắt của cô...
Nhanh hơn nữa…
Cô phải lái xe nhanh hơn nữa!
Cô muốn gặp bố lần cuối, cô phải nói với ông ấy rằng cô rất yêu ông ấy, cô còn phải để ông ấy yên lòng rằng cô sẽ chăm sóc tốt cho dì Nguyễn... Cô còn phải nói ông ấy là người bố tuyệt vời nhất!
Nước mắt rơi đầy trên mặt Ôn Noãn!
Chiếc xe đột nhiên ‘ầm’ một tiếng...
Ôn Noãn sững sờ hai giây.
Cô chạy ra khỏi xe bất chấp trời mưa to, mở mui xe thì một làn khói đen bốc ra.
Xe bị hư…
Cô không có thời gian suy nghĩ và bắt đầu chặn taxi, nhưng đêm nay là ngày Lễ Tình Nhân, khắp nơi đều có nam nữ thanh niên về nhà hẹn hò nên cô không thể bắt được taxi.
Ôn Noãn chạy dưới mưa, phía trước có một trung tâm thương mại, bắt taxi sẽ dễ dàng hơn.
Mưa đã làm ướt hết quần áo cô...
Nước bùn bắn vào giày, quần của cô...
Mưa quá lớn khiến Ôn Noãn dẫm phải một cái hố nhỏ và ngã xuống đường.
Khi đứng dậy, gót chân cô đau đến mức không thể đi được…
Cô điên cuồng chặn mấy chiếc xe lại, nhưng không ai chịu chở cô... Những chiếc xe lần lượt vượt qua cô làm mấy vũng nước bắn tung tóe vào người cô.
Ôn Noãn bỏ đi lòng tự trọng của mình, cô lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh.
Bệnh viện mà Kiều An đang ở cũng ở gần đây, có lẽ anh có thể chở cô đến đó.
Cô chỉ muốn gặp bố mình lần cuối.
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! ]
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! Vui lòng gọi lại sau...]
…
Trong đêm mưa, Ôn Noãn từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay là đêm đen tối nhất!
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh cô, một bóng người cao gầy nhảy xuống xe.
Không ngờ là Khương Duệ!
Khương Duệ bất chấp trời mưa chạy tới ôm Ôn Noãn lên: “Sao lại ở đây?”
Trong màn đêm, sắc mặt và môi của Ôn Noãn tái nhợt.
Giọng cô run run: “Khương Duệ, đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái!”
Khương Duệ không hỏi gì, ẫm Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ rồi nhanh chóng khởi động xe.
Một chiếc xe thể thao có hiệu suất tốt bay vụt qua như một ngôi sao băng trong đêm mưa!
Cuối cùng, đến phút cuối...
Ôn Noãn vẫn không thể đến kịp, Ôn Bá Ngôn mang theo tiếc nuối qua đời...
Dưới sự giúp đỡ của Khương Duệ, Ôn Noãn từng bước đi về phía giường, tấm ga trắng như tuyết đã che kín khuôn mặt của Ôn Bá Ngôn, ông ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
…
“Ôn Noãn, nói lời từ biệt với bố con đi! Ông ấy có thể nghe thấy, ông ấy vẫn chưa đi xa!” Dì Nguyễn nước mắt rơi đầy mặt.
…
“Bố!”
Giọng nói của Ôn Noãn run rẩy, cô quỳ xuống trước mặt Ôn Bá Ngôn.