Đỉnh đầu truyền đến cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay.
Tiểu Lục Thước chậm rãi ngước mắt lên nhìn, đôi mắt cậu bé sáng ngời trong suốt nhìn Lục Khiêm chăm chú.
Cậu nhìn bố thật cẩn thận tỉ mỉ, như thể sợ người đàn ông trước mặt có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lục Khiêm từ từ ngồi xuống.
Một tay ông nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, một tay chỉ vào câu hỏi trong bài, dịu dàng nói: “Con tính lại lần nữa thử xem! Nếu không ra thì để bố dạy con.”
Tiểu Lục Thước chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực.
Không phải đang mơ, bố của cậu đang ở trước mặt cậu bé.
Cậu nhóc cúi đầu, bắt đầu tính lại câu kia.
Gen của hai nhà Lục - Hoắc đương nhiên sẽ không tệ, cậu bé nhanh chóng tính ra được đáp án đúng.
Lục Khiêm xoa xoa đầu nhóc.
Tiểu Lục Thước được đối xử dịu dàng như vậy thì không khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng, cậu bé chỉ vào hai trang bài tập tiếp theo, nhỏ giọng nói: “Hai trang sau này khó lắm.”
Lục Khiêm mỉm cười: “Bố làm với con.”
Người giúp việc mang đệm ngồi đến cho ông, sau đó châm thêm bình trà.
Lục Khiêm kêu cô giúp việc phải đun sôi nước, Tiểu Lục Thước không nhịn được mà liếc ông một cái, sau đó lại vùi đầu vào làm bài tập.
Lục Khiêm ở cạnh cậu bé.
Một lát sau mới phát hiện có gì đó không đúng, Thước Thước rất thông minh, lần trước làm bài tập rất tốt.
Nhưng hai trang bài tập phía sau, làm sai tới gần một nửa!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của cậu nhóc, ông liền hiểu ra.
Đúng là nhóc ngốc!
Nhưng ông cũng không nói gì, thay vào đó là kiên nhẫn giải thích tất cả những câu sai cho Tiểu Thước Thước, ánh mắt nhóc ngốc sáng cả lên...
Người giúp việc ở bên cạnh nói: “Cậu chủ nhỏ thật thông minh!”
Lục Khiêm mỉm cười: “Đúng vậy, thông minh lắm!”
Gương mặt Tiểu Lục Thước đỏ bừng.
Đúng lúc này, Minh Châu bế Tiểu Lục U xuống lầu, định lấy sữa bột cho cô bé.
Thấy Lục Khiêm, cô có hơi giật mình.
Lục Khiêm đến đây, một là muốn đón Tiểu Thước Thước, hai là muốn nói chuyện với cô.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.
Ông nâng tay nhận lấy Tiểu Lục U, đưa tay lên trán sờ thử, phát hiện cô bé đã hết sốt.
Là một người cha vô cùng yêu thương cô con gái nhỏ của mình, ông không nhịn được mà thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, dịu dàng dỗ dành... Minh Châu thấy hai mắt mình nóng lên, xoay người đi pha sữa.
Người giúp việc hiểu chuyện lui ra ngoài.
Lục Khiêm bế Tiểu Lục U, một lát sau Thước Thước cũng chạy lại trêu em gái mình.
Minh Châu pha sữa xong thì đưa cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm ngồi trên sô pha, để Tiểu Lục U tựa vào lòng mình rồi ôm bình sữa uống, lúc này ông còn đang mặc u phục công sở, nhưng cũng không vì thế mà trở nên lạ lẫm.
Như thể trời sinh ông đã biết làm thế nào để nuôi dưỡng một đứa trẻ.
Minh Châu lẳng lặng nhìn một lát, nói với ông một tiếng rồi lên lầu trước.
Lục Khiêm không nhìn nữa, chuyên tâm nhìn Tiểu Lục U.
Thước Thước nhìn ông.
Một lát sau, Tiểu Thước Thước mới nói: “Mẹ và chú Tư chia tay rồi, bố... bố có vui không?”
Lục Khiêm hơi khựng lại.
Thế giới người lớn phức tạp khó hiểu, sao có thể chỉ dùng dăm ba chữ là giải thích rõ ràng được.
Nhưng ông biết Thước Thước muốn biết điều gì.
Ông quay đầu sang con, nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của mẹ không tốt lắm, bình thường con quan tâm em gái một chút nhé.”
Tiểu Thước Thước đứng cạnh ông, mím mím môi nhỏ.
Lục Khiêm lại hỏi cậu bé có muốn qua chỗ ông ở vài ngày không, Tiểu Thước Thước trả lời muốn, nhưng cậu bé lại không nỡ rời xa em... Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cậu đều phải thơm em gái một cái.
Tiểu Lục Thước do dự hỏi: “Con có thể mang em gái theo không?”
Lục Khiêm cũng muốn mang theo, nhưng Tiểu Lục U quá nhỏ, ở với mẹ vẫn tốt hơn.
Tiểu Lục Thước cuối cùng vẫn chọn theo bố.
Cậu bé đứng cạnh bố, vuốt vuốt mái tóc nâu trà của em gái, giống một người lớn thu nhỏ nói: “Anh phải đi một tuần, cuối tuần anh trai sẽ về.”
Tiểu Lục U ôm bình sữa, vừa uống vừa nhìn anh trai bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.
Thước Thước không nhịn được mà thơm cô bé.
Cậu bé thì thào nói: “Đáng yêu quá!”
Lục Khiêm cho cô bé bú xong, chơi với cô bé một lúc rồi bế lên lầu trả lại cho Minh Châu.
Minh Châu vào phòng khách đọc kịch bản.
Bên cạnh cô là một máy chạy bộ, Lục Khiêm đem Tiểu Lục U vào phòng để cô bé chơi trong đó.
Minh Châu ngước mắt: “Có chuyện gì sao?”