Đúng lúc, Lục U nghe thấy tiếng nói cũng đi ra.
Bầu không khí cứng ngắc đến cực điểm.
Chương Bách Ngôn nhìn Lục U, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng anh đang dậy sóng mãnh liệt... Bởi vì anh chỉ liếc nhìn đứa bé kia thì gần như đã chắc chắn đứa trẻ đó là của mình.
Diệp Bạch có huyết thống ngoại quốc, còn đứa trẻ này thoạt nhìn là huyết thống thuần phương Đông.
Tính ngày, có lẽ đứa trẻ này là vào lần ở trên đảo.
Môi Chương Bách Ngôn mấp máy, anh muốn nói chuyện song lại không nói được một chữ.
Lục U vừa sinh con được mấy ngày, cơ thể vẫn còn rất yếu ớt, sắc mặt xanh xao.
Nhưng lại có thêm một chút thuỳ mị.
Có lẽ là vì được làm mẹ.
Cô đỡ lấy Tiểu Diệp Hồi trong tay y tá, cúi đầu áp mặt vào đứa bé, giọng nói trầm thấp: “Đây là con của tôi và Diệp Bạch! Xin nói năng tự trọng.”
Ánh mắt của Chương Bách Ngôn tối sầm.
Mẹ Chương ở một bên vẫn không phục: “Rõ ràng là giống Bách Ngôn! Bách Ngôn, mau nói đứa trẻ này có thể là của con… Đúng… Chúng ta có thể làm DNA, thế thì không phải có thể kiểm tra ra được sao?"
Hoắc Minh Châu tức giận, đang định gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Một loạt tiếng giày cao gót vang lên, là Hoắc Kiều tới thăm Lục U và bé cưng.
Trong tay cô ấy còn cầm tã và sữa bột, vừa cất đồ xong liền thô lỗ nói với mẹ Chương: "Có bệnh à? Nếu bà thực sự cảm thấy giống nhau thì để Chương Bách Ngôn và bố Diệp Bạch xét nghiệm đi, không chừng Chương Bách Ngôn còn là con trai của cha Diệp Bạch đấy. Không thì cũng là chú bác cũng nên."
Mẹ Chương tức giận đến mức suýt ngất đi.
Bà ta chỉ vào Hoắc Kiều: "Cô có giáo dưỡng không vậy? Có giáo dưỡng hay không? Còn dám nói tôi... ngoại tình!"
Hoắc Kiều cười lạnh: "Nói đến chuyện này thì quản lý cô con dâu đoan trang của bà mới đúng! Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta và người khác đi thuê phòng đấy. Chờ đứa bé được sinh ra thì nhà họ Chương các người tha hồ mà làm DNA."
Cuối cùng, mẹ Chương không thể chịu được kích thích này.
Nên đã hôn mê!
Sau một hồi hỗn loạn, bà ta được cáng y tế khiêng đi trở về phòng bệnh.
"Đáng đời!"
Hoắc Kiều mắng: "Thật xui xẻo! Sinh con đang yên lành lại đến gây chuyện."
Cô ấy đỡ Lục U, cẩn thận để cô nằm xuống giường, còn đứa bé do cô ấy bế. Một lúc sau, Tiểu Diệp Hồi rơi vào trong ngực Hoắc Kiều, Hoắc Kiều cao lớn, có thể dễ dàng ôm lấy.
Tuy nhiên cô ấy cũng thận trọng, lén lút quan sát.
Quả thực có vài phần giống với tên họ Chương.
Trong lòng cô ấy bất lực nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi: "Tiểu Diệp Hồi của chúng ta thật đáng yêu, giống dì vậy."
Ở cửa, Chương Bách Ngôn lặng lẽ đứng đó.
Anh không lập tức rời đi mà đứng đó nhìn đứa trẻ một lúc. Thực ra trong lòng anh biết… đó là con của ai.
Khi anh rời đi, Hoắc Minh Châu liếc nhìn anh đầy ẩn ý.
Mẹ Chương làm ầm lên như vậy đã khiến giấy không thể gói được lửa, không dối gạt được nữa.
Đương nhiên Hoắc Kiều sẽ không nhắc tới.
Cô ấy ở trong phòng bệnh một lúc, sau đó tìm cơ hội lẻn đi, khi ra ngoài thì tình cờ gặp được vợ chồng Lục Thước.
Lục Thước nhìn bộ dạng cô ấy, ngăn cô ấy lại: "Sao thế? Gặp ma à?"
Hoắc Kiều cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay hồi lâu, sau đó lúng túng nói: "Gặp ma thật! Người nhà họ Chương... Lục Thước, anh đã sớm biết rồi đúng không?"
Lục Thước không nói gì, ánh mắt sâu không lường được.
Hoắc Kiều như bị năm tia sét giáng xuống đầu.
Cô ấy vẫn còn ngơ ngác, Lục Thước đã ôm vợ vào phòng bệnh, cửa phòng đóng sầm lại... Hoắc Kiều mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, vô thức lẩm bẩm: "Ôi trời ơi!"
Trong phòng bệnh.
Lục Thước ôm Lục Huân vào trong, cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, hiển nhiên là mẹ đã rất muốn hỏi... Song có lẽ là vì lo lắng cho tâm trạng của Lục U nên không tiện mở miệng.
Lục Thước dứt khoát nói: "Mẹ, đúng như mẹ nghĩ."