Thầy Thanh Thủy nhìn về phía Ôn Noãn, mắt ông ấy sáng lên, nói nhẹ: “Hẳn trên người Ôn thí chủ có một chiếc khóa bình an, vì sao thí chủ lại không cầm theo? Đó là một vị thí chủ họ Cố cầu ba ngày mới cầu được cho thí chủ. Nhà Phật xem trọng chữ “thành”, bần tăng nghĩ, chiếc khóa bình an này chắc chắn sẽ có thể giúp nữ thi chủ gặp dữ hóa lành.”
Ôn Noãn hơi bất ngờ.
Cô nghĩ ngay đến chiếc khóa bình an ở trong két sắt.
Ôn Noãn giật mình lo lắng.
Thầy Thanh Thủy mỉm cười: “Mọi chuyện trên thế gian này thật thật giả giả, thay đổi khó lường trước được, không ai có thể biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra! Cho nên, đừng ngại sống tự do tự tại”
Ôn Noãn biết được sự uyên thâm của ông ấy nên rất thành kính nhận lời.
Thầy Thanh Thủy rất có hứng thú với Doãn Tư, sờ soạng cậu bé một lúc lâu.
Đứa nhỏ này không giống bố mẹ của cậu bé, cả đời đều hạnh phúc.
Quay lại xe, Hoắc Minh nhìn vợ của mình thông qua gương chiếu hậu.
Tiểu Doãn Tư ngồi trên ghế trẻ em, Ôn Noãn kiên nhẫn cho cậu bé nhìn tranh minh họa, cậu bé cái hiểu cái không, cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng tuyết rất đáng yêu.
Đến ngã tư phía trước, anh nhìn đồng hồ, cũng có thể đi đón Tiểu Hoắc Tây rồi.
“Chúng ta đi đón Hoắc Tây rồi đến phòng ăn ăn nhé?”
Hôm nay này bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ, Ôn Noãn cũng không muốn làm anh mất hứng, cũng ừ một tiếng: “Đưa cả Sùng Quang đi cùng đi! Em nghe Hoắc Tây nói gần đây nhà thằng bé cãi nhau rất to, không tốt với sự trưởng thành của trẻ em gì cả.
Giọng nói của cô mềm mại.
Hoắc Minh nhìn cô thông qua gương chiếu hậu, cười nhạt: “Nếu em không đành lòng, hay là đón thằng bé vào nhà ở đi, Hoắc Tây cũng có thêm bạn.”
Ôn Noãn rất bất ngờ...
Hoắc Minh nhẹ nhàng đánh lái: “Anh thấy em rất thương thằng bé?”
Ôn Noãn chưa trả lời được hay không, chuyện liên quan đến trẻ con không chỉ cần đứa bé ấy tự nguyện đồng ý còn cần xem thái độ của bà Trương nữa, bọn họ cũng đâu thể bắt con trai của người khác về nhà được!
Thật bất ngờ.
Khi đến trường mầm non, chỉ thấy Trương Sùng Quang với khuôn mặt căng thẳng đang được một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nắm tay, nghe nói là dì nhỏ của cậu nhóc.
Quan hệ giữa hai nhà Hoắc Trương khá đặc biệt.
Vợ chồng Hoắc Minh xuống xe, đi đến hỏi thăm.
Khóe máy dì nhỏ của Trương Sùng Quang ứa nước mắt, cô ta thấp giọng nói: “Mẹ của thằng bé đã nghĩ quẩn tự tử rồi, bây giờ ở nhà đang làm tang lễ! Ông Hoắc, cảm ơn hai người đã chăm sóc Sùng Quang trong hai năm nay, về sau tôi muốn dẫn thằng bé qua Thanh Thành sống, dù chỗ ấy hơi nhỏ nhưng cũng không tệ”
Cô ta để Trương Sùng Quang nói lời tạm biệt.
Trương Sùng Quang vừa biết tin mẹ mất, vẫn còn bàng hoàng: “Chú, dì, hẹn gặp lại.”
bố.
Tiểu Hoắc Tây không nỡ.
Cô bé giữ chặt tay Trương Sùng Quang, lại ngẩng đầu nhìn
Ôn Noãn cũng im lặng nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi xổm, sờ đầu Trương Sùng Quang rồi dịu dàng nói: “Vừa rồi dì cháu nói muốn đón cháu về nhà ở, cháu có đồng ý không? Trong nhà có Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư, có lẽ sau này còn có thêm em trai em gái nữa, sẽ rất đông vui náo nhiệt.
Dì nhỏ của Trương Sùng Quang rất bất ngờ.
Cô ta không nghĩ đến Hoắc Minh và Ôn Noãn lại đồng ý nhận nuôi Sùng Quang.
Cô ta không nỡ, nhưng lòng cô ta hiểu rõ, với khả năng của mình thì cô ta chỉ có thể cho Sùng Quang ăn no mặc ấm, những chuyện khác đừng nghĩ đến. Nhưng nhà họ Hoắc lại có thể cho cậu bé bắt đầu từ sự giáo dục tốt nhất.
Cô ta không nói gì, để cậu nhóc tự quyết định.
Trương Sùng Quang chỉ nhìn Hoắc Minh, rồi lại nhìn Ôn Noãn, thật lâu sau cậu nhóc mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Hai người có ly hôn không?”
Hoắc Minh vuốt đầu cậu bé.
Anh dịu dàng nói: “Nếu như dì tức giận, chú sẽ dẫn cháu và Hoắc Doãn Tư ra ghế sofa ngủ, nên bình thường chúng ta đừng làm dì giận nhé?”
Trương Sùng Quang nghẹn ngào nói được.
Dì nhỏ của cậu nhóc cũng khóc lên.
Cô ta không ngừng nói: “Ông Hoắc, anh thật sự là người tốt.”
Hoắc Minh cười nhạt, anh cũng không phải người tốt, chỉ là Ôn Noãn và Hoắc Tây đều yêu thích Sùng Quang.
Có thêm tầng quan hệ này, Hoắc Minh cũng giúp đỡ xử lý.
Sau khi đã giải quyết xong hết những chuyện sau lễ tang, Trương Sùng Quang được nhận thừa kế tài sản hơn một trăm triệu, Hoắc Minh giúp cậu nhóc tìm chỗ ký gửi đáng tin cậy rồi đón cậu nhóc về nhà.
Bố của Trương Sùng Quang đến cái rắm cũng không dám thả một cái.
Trong biệt thự vẫn sửa chữa phòng trẻ em.
Tiểu Hoắc Tây dẫn Trương Sùng Quang về phòng ngủ của mình, cứ như ôm con búp bê yêu thích vậy, ôm nhau ngủ mấy ngày liền.
Đến khi Trương Sùng Quang đã quen thì một nhà lại ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ.
Có lẽ Hoắc Minh còn muốn có thêm một đứa nên trực tiếp đổi xe, đổi sang một cái rộng rãi hơn, bọn trẻ ngồi cũng thoải mái.
Ôn Noãn thấy ngồi cạnh bếp ăn rất vui.
Hoắc Minh lại thấy không an toàn, anh vừa đánh lái vừa nói: “Chúng ta ăn ở nhà hàng Pháp của em đi! Cũng lâu lắm rồi em không qua đó xem thử.”
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ đen tối của anh.