Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ngủ lờ mờ ánh sáng.
Hai người ôm đổi phương trong lòng say sưa nhìn nhau, nhất là ánh mắt của Trương Sùng Quang dịu dàng như nước.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Muốn nghe sự thật không?”
“Vớ vấn!”
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng, sau đó kéo Hoắc Tây lại gần.
Hai người bọn họ đắp chăn, hít thở trong bầu không khí nóng bức.
Hoắc Tây không nhịn được mà tựa cằm lên vai và cố của cậu, véo nhẹ vào eo cậu: “Sao anh không nói gì?”
Sau khi bị siết chặt, cô muốn rút tay ra.
Nhưng Trương Sùng Quang đã giữ cô lại, cậu không để cô rút tay ra, đế cô vòng tay qua eo cậu.
Cậu cúi đầu xuống và dịch chuyến đến rất gần cô.
Hai người ôm nhau một cách vô cùng thân mật.
Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Từ khi
còn nhỏ anh đã biết em rất xinh đẹp. Sau khi ra nước ngoài, anh mới biết em là một cô gái tốt rất hiếm có, thông minh và có năng lực…sau đó…”
Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Tại sao cậu không kể tiếp?
Hoắc Tây ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Khi bọn họ áp sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng làn da của cậu quá nóng, khiến chân cô có chút yếu ớt.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang đột nhiên trở nên sâu thẳm.
Cậu vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói: ‘Sau đó anh mới chợt nhận ra em đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ, vậy nên…anh rất muốn ngủ với em.”
“Hoá ra là anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi.”
Giọng nói của Hoắc Tây rất nhỏ, mềm mại và vô cùng quyến rũ.
Trương Dùng Quang hôn cô, sau đó sờ nhẹ lên đôi môi cô, nói bằng một giọng khàn khàn: “Như thế này là tốt rồi!”
Cậu đưa tay ra sau lưng cô.
Thân hình Hoắc Tây gầy gò, vai và lưng đều rất nhỏ nên mới ôm mà nhét vào lòng được như vậy.
Cậu không làm bất cứ điều gì khác mà chỉ ôm cô.
Điều này khiến Hoắc Tây cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ nhỏ.
Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tây, hôm nay anh rất hạnh phúc.”
Hoắc Tây chỉ ậm ừ vài tiếng.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhắc đến cô và khiến cô áp sát vào cậu hơn.
Mỗi một tấc trên cơ thể cô đều bị giữ chặt.
Hoắc Tây không nhịn được mà ngấng đầu lên nhìn cậu, Trương Sùng Quang nhỏ giọng nói vào bên tai cô: “Sau này em phải gọi anh là anh!”
Hoắc Tây có vẻ như đã đoán được ra điều gì đó!
Cô mỉm cười, thoải mái dựa vào cậu: “Trương Sùng Quang, anh đối với với em gái mình như thế này, ở bên cạnh em gái thì sao có thể bộc lộ thân phận thú tính của mình được?”
Trương Sùng Quang ghé sát môi vào đôi môi của cô: “Em không phải là em gái thật sự của anh!”
“Từ nay về sau, mỗi đêm anh đều ngủ cùng em, anh muốn ngủ cùng em.”
“Anh không thấy chán! Nếu như anh không chán thì sao?”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm vào thân thế của cô, giọng nói của cậu thở không ra hơi: ‘Anh không thể chán được! Bố và mẹ anh đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Thật ra cậu cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng vào đêm nay, cậu vẫn không thể chịu đựng được điều đó.
Hoắc Tây bám lấy cánh tay anh.
Hai người bọn họ đều có suy nghĩ riêng của mình, đã lâu không ngủ rồi!
Mãi cho đến tận đêm khuya, Hoắc Tây mới phát ra một âm thanh mơ hồ: “Trương Sùng Quang, hy vọng anh sẽ nghiêm túc!”
Đó chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến hốc mắt cậu đỏ hoe.
Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thì thâm: “Anh nghiêm túc mà.”
Nói xong cậu cúi đầu xuống nhưng Hoắc Tây lại ngủ mất rồi, cô nghiêng đầu tựa vào cố cậu, dùng tay ôm lấy cơ thể cậu…Thật là thoải mái và mềm mại.
Trương Sùng Quang không nhịn được mà hôn cô một lúc.
Đêm nay có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với cậu,
đến mức hầu như cậu không thế nhắm mắt ngủ được.
Sáng sớm hôm sau.
Cậu nhẹ nhàng bế Hoắc Tây ra khỏi lòng, đứng dậy mặc quần oá sau đó đi xuống lầu. ôn Noãn đã dậy từ sớm và đang nói chuyện với người hầu về cách trang trí bữa sáng. Có lẽ vì bọn trẻ đang ở nhà nên bà giải thích rất chi tiết, bao gồm cả thực phẩm trong nước và thực phấm đến từ phương Tây.
“Mẹ!” Trương Sùng Quang lên tiếng gọi bà.
Ôn Noãn quay đầu lại nở một nụ cười: “Uống rượu xong ngủ có ngon không?”
Trương Sùng Quang tiến lại gần: “Không tồi!”
Ôn Noãn giải thích xong với người hầu, thì hai người cùng nhau đi vào trong sân. Bà rất thích chăm sóc hoa và cây cỏ nên Trương Sùng Quang sẽ đi cùng bà.
Ôn Noãn nở nụ cười tươi như hoa.
Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt bà dịu dàng và xinh đẹp, không hề để lộ ra chút dấu hiệu nào của tuổi tác.
Bà nói chuyện với Trương Sùng Quang: “Con avf em giá thế nào rồi? Gần đây hai đứa có hòa thuận với nhau không?”
Nếu là người khác hỏi, có lẽ Trương Sùng
Quang sẽ trả lời một cách mặt dày hơn.
Mặt cậu không đỏ, tim cũng không đập nhanh!
Nhưng đối phương lại chính là ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuối không nhịn được mà hơi ửng đỏ vì ngại ngùng: “Không sao đâu! Mẹ đừng lo lắng…chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cũng không kể cho mẹ nghe về em gái của con! Trương Sùng Quang, hai đứa lớn lên cùng nhau, không có cặp vợ chồng nào khác có được tình yêu như vậy! Cho dù hai đứa không phải vợ chồng, con vẫn có mối quan hệ gia đình với con bé.”
Trương Sùng Quang chỉ ậm ừ cho qua.
Ôn Noãn đặt ấm nước xuống, nhìn đứa con trai của mình trong ánh nắng ban mai và cảm thấy cậu thật đẹp trai.
Bà vuốt thẳng áo cậu, nhẹ nhàng nói: “Mau lên lầu đánh thức Hoắc Tây dậy đi!”
“Mẹ đi cùng con!”
Ôn Noãn mỉm cười nói: “Được! Mẹ cũng muốn đi gặp em gái con! Bây giờ mẹ đang rất vui vẻ, mấy năm nay mẹ không uống rượu, nhưng đêm qua mẹ đã uống rất nhiều!”
Trong lòng Trương Sùng Quang biết rõ
nguyên nhân là gì.
Cậu gật đầu, cùng ôn Noãn lên lầu rồi tới tầng ba. Hoắc Tây vẫn còn đang ngủ.
Cô thích ngủ vùi đầu vào trong chăn.
Trên chiếc gối trắng như tuyết chỉ còn lại một nhánh tóc đen dài.
Trương Sùng Quang ngồi ở mép giường, thò tay vào trong chăn: “Mau dậy đi!”
Hoắc Tây từ chối, muốn nằm xuống thêm một lát nữa, giọng nói mơ hồ: “Khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, em muốn ngủ một lát!”
Trương Sùng Quang đơn giản chỉ nằm xuống, ở trên giường, cậu ôm cả chăn bông của cô.
Cậu đấy chăn sang một bên, thì thầm vào tai cô: “Tối qua anh không làm phiền em! Em đã ngủ mười tiếng rồi mà vẫn còn muốn ngủ tiếp sao?”
Hoắc Tây lại tiếp tục chui vào trong chăn.
Trương Sùng Quang không còn cách nào khác chỉ có thế bất lực, khàn giọng nói: “Ham ăn lại ham ngủ!” Hoắc Tây đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng véo eo cậu, hừ nhẹ một tiếng: Anh Trương cũng không khá hơn chút nào đâu!”
Đôi mắt anh trở nên sâu hơn như muốn ăn tươi nuốt sổng cô. Cuối cùng cậu vẫn không thể đánh thức được cô, thật ra là do cậu sẵn lòng
chiều chuộng cô.
Sau khi xuống lầu, Hoắc Minh đã đứng dậy. Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn say, tinh thần của ông tất tốt và trông vẫn còn rất mạnh mẽ, ông có thể tiếp tục trong suốt quãng đời còn lại.
Trương Sùng Quang gọi ỏng, Hoắc Minh hơi dè dặt, liếc nhìn cậu một cái: “Sao thế, Hoắc Tây không nghe lời con sao?”
Thật trùng hợp, Doãn Tư ôm Hoắc Kiều xuống lầu ngay lúc đó. Hoắc Minh lật tờ báo buổi sáng, thản nhiên nói: “Sùng Quang, con vẫn phải cố gắng hơn nữa!”
Trương Sùng Quang cầm cà vạt rồi ngồi xuống.
Cậu khẽ mỉm cười rồi nói: “Muốn ngủ thì cứ để cô ấy ngủ đi! Con có chút việc cần phải làm! Con sẽ quay lại đón Hoắc Tây sau!”
Hoắc Minh hỏi cậu: “Được lắm, chúng ta ở nhà cũng không thế ở cùng nhau, đành phải tách ra. Người thì sống chỗ này, người lại ở chỗ kia…gia đình này loạn rồi!”
Tiểu Hoắc Kiều liếc nhìn cậu một cái sau đó nói: “Tối qua anh ấy còn ngủ lại trong phòng của em gái mình.”
Hoắc Minh đưa một ly sữa cho cô bé, cô con gái nhỏ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bố.”
Hoắc Minh giả vờ không quan tâm đến điều đó: “Sùng Quang, có phải con có ý định gì với Hoắc Tây không?”
Chuyện này không thể thực hiện được, cứ ngủ với nhau như vậy mà không biết gì cả!
Con gái của ông!
Tuy rằng, Sùng Quang có thể được coi là con trai của ông, nhưng…con gái vẫn khác con trai, vậy nên luôn phải chịu thiệt thòi!
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật ra con muốn kết hôn với em ấy! Muốn xem Hoắc Tây thấy thế nào!”
Hoắc Minh gật đầu: “Vậy thì kết hôn!”
Nhưng ông vẫn lo lắng, nếu không kết hôn, cậu vẫn sẽ qua đó ngủ. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Thật là đau đầu khi nghĩ đến cảnh sống chung một nhà!
Vào buổi tối, Trương Sùng Quang đến đón Hoắc Tây.
Sau khi lên xe, cậu liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Em đã ngủ cả ngày rồi sao?”
Hoắc Tây ậm ừ trả lời: “Mới vừa rồi em bận công việc quá, mỗi ngày không ngủ được quá mấy tiếng. Cuối cùng em cũng có thể chợp mắt một chút!”
Cô dựa lưng vào ghế: “Anh vẫn dày vò em bằng chuyện của nhà họ Trương! Trương Sùng Quang, anh đúng là đồ cầm thú!”
Cậu không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cồ.
Cô đã giảm vài cân nhưng nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp.
Anh nói một cách nhẹ nhàng: “Vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị mua sườn bò, về nhà anh hầm cho em ăn nhé?”
“Thêm cả hoành thánh nữa!”
“Được rồi! Em muốn ăn gì cũng được…Không sao đâu!”
Đã lâu ròi bọn họ không chung sống hoà bình như thế này, Trương Sùng Quang không nhịn được mà cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Hôn đi hôn lại, cậu không kiềm chế nổi mà cúi xuống hôn sâu hơn.
Một sự vướng víu nhẹ nhàng kèm theo hơi thở nóng bỏng, chỉ cần một nụ hôn sâu và nông như vậy cũng vô cùng cảm động.
Mo9otj lúc láu sau, cậu mới từ từ buông ra, nhẹ nhàng nói: “Đến siêu thị rồi! Mau đi theo anh!”
Hoắc Tây không phản đối.
Lần này bọn họ ở bên nhau, tuy không ngọt ngào nồng nàn như lần trước, nhưng lại bình yên hơn.
Trương Sùng Quang đã lựa chọn rất nhiều thứ.
Khi cậu mua nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô, thì Hoắc Táy nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em vẫn chưa chuyển tới sống cùng anh!”
“Thỉnh thoảng em cũng qua đêm ở đó! Có một số việc anh không quen.”
Hoắc Tây không biết phải nói gì nữa.
Đàn ông ân cần hơn, nhưng phụ nữ luôn không phản đối điều đó.
Khi thanh toán, giỏ hàng đã đầy, Trương Sùng Quang lấy từ trên kệ ra hai hộp đồ cỡ XL, gồm hai mươi tư món và một số chức năng đặc biệt.
Hoắc Tây vốn là một người phóng khoáng, dễ dãi như vậy, trên mặt có chút phiếm hồng.
Cô che giấu điều đó bằng một cơn ho và nói: “Em không biết anh lại có sở thích như vậy!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Đó chắc chắn là một trải nghiệm rất thú vị!”
Những người xung quanh đang nhìn bọn họ, đặc biệt là một số người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Trương Sùng Quang. Khuôn mặt tuấn tú của
Trương Sùng Quang làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hoắc Tây lại nhanh chóng muốn kéo cậu đi!
Thật vui khi gặp lại giáo viên vật lý thời trung học của mình.
Thầy giáo nhìn bọn họ một cách trìu mến, sau đó nhìn vào những món mà Trương Sùng Quang đặc biệt chọn, mỉm cười nói: “Sùng Quang, thật trùng hợp!”
Trương Sùng Quang trả tiền bằng một tay và cười đáp lại: “Chào thầy!”
Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cậu cũng đến thăm thầy. Cậu có mối quan hệ rất tốt với thầy, vợ của thầy rất thích cậu, và cậu cũng rất vui khi gặp
được một người như vậy: “Lần trước thầy đã nghe thấy giáo viên nói về em, thầy rất muốn gặp em, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây! Nào, hai đứa đến nhà thầy ăn tối đi! Thầy đã mua rất nhiều thức ăn rồi!”
Trương Sùng Quang không thế từ chối được.
Cậu nhìn Hoắc Tây nói: “Em nói xem?”
Hoắc Tây không muốn mất lòng thầy nên đồng ý: “Nhưng em không chuẩn bị quà, thật là thất lễ quá!”
“Thầy không quan tâm đến điều đó.”
Thầy đưa vợ về trước sau đó bảo đôi trẻ đi
theo.
Trương Sùng Quang chuyển đồ vào trong cốp xe, nhìn Hoắc Tây bước lên xe: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, sau bữa tối chúng ta sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Tây thắt dây an toàn vào: “Em không thấy khó chịu.”
Trương Sùng Quang đột nhiên cúi xuống hôn cô.
Hoắc Tây muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở dưới nhà giáo viên, Trương Sùng Quang lấy đồ vừa mới mua về ra. Trong đó có hai loại trái cây và sữa, cậu bê túi đồ lên lầu, Hoắc Tây cũng đi theo cậu.”
Sau khi vào trong nhà, cậu tự nhiên cởi áo khoác ra và muốn giúp vợ thầy nấu ăn.
Vợ thầy mỉm cười nói: “Mau ra với bạn giái đi!”
Trương Sùng Quang quay người lại, nhưng Hoắc Tây đang trò chuyện với thầy, cuộc trò chuyện khá thú vị. Đương nhiên, điều đó không hề tạo ra gánh nặng tâm lý cho cô.
Phải chăng tất cả luật sư đều là những con bò ở ngoài xã hội?
Trương Sùng Quang đi tới ngồi xuống, ba
người cùng nhau chia sẻ kỷ niệm, nói mãi không xong.
Hoắc Tây nói một lúc rồi đi vào trong bếp phụ.Trương Sùng Quang chơi cờ với thầy, chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Nhưng thầy lại cười vui vẻ nói: “Sau khi ra nước ngoài em có quay về một lần, là vì cô gái này đúng không?”
Lúc đó Sùng Quang đã có bạn gái, nhưng Hoắc Tây bị bệnh nên cậu đã vội vàng từ Mỹ về ở cùng Hoắc Tây cho đến khi cô bình phục. Chuyện này chỉ có mình Hoắc Tây là không biết.
Trương Sùng Quang sửng sốt một lúc.
Cậu nghĩtới chuyện trong quá khứ, lúc đó cậu có quan hệ tình cảm với Thẩm Thanh Liên, Tiểu Hoắc Kiều nói với cậu rằng Hoắc Tây bị bệnh, cậu ngay lập tức mua vé bay về.
Chỉ là cậu ngại nên khi ở nhà không dám tới gần cô.
Cậu tự nhủ rằng đó không phải vì cậu thích cô và không thể đánh mất cô, đó chỉ là vì cậu sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lỡ như cô muốn dùng máu của chính bản thân thì sao!
Những ngày đó, Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại cho cậu đến mức muốn cháy máy, nhưng
cậu vẫn không trở về Mỹ.
Khi trở về, cậu đã chia tay với Thấm Thanh Liên.
Khi đó, cậu mới mơ hồ nhận ra mình thích Hoắc Tây.
Nhưng cậu đã bỏ cô để ra nước ngoài, chính cậu đã cho cô biết rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn, những cô gái khác rất dễ thương và cậu muốn thử sống một cuộc sống mới.
Thế là cậu tiếp tục yêu, cố tình bỏ qua những khao khát…và rồi hối hận!
Thầy giáo cười khúc khích rồi nói: “Mau đi đi, không nghĩ tới hai đứa lại có thể ở cùng nhau! Sùng Quang, hai đứa rất hợp đôi!”
Trương Sùng Quang cười: “Vậy thì tốt quá! Em rất vui!”
Lúc này ở trong phòng bếp, có tiếng thở hổn hến.
Cậu vội vàng đứng dậy chạy vào bên trong: “Hoắc Tây.”
Ngón tay của Hoắc Tây bị đứt, đang chảy máu…Trương Sùng Quang dịu dàng nắm lấy tay cô: “Em ngốc quá, sao lại đế bản thân bị thương như vậy? Em bị máu khó đông, bình thường phải cẩn thận.”
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, mím môi nói:
“Không sao đâu! chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!”
Nhưng Trương Sùng Quang vẫn rất lo lắng!
Sau đó, máu thật sự không thể cầm được, cậu đành phải mặc áo khoác cho cô, chào thầy giáo rồi đưa cô đến bệnh viện. Hoắc Tây đi xuống lầu, trong lòng có chút khó chịu: “Nhưng mà, đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi!”
Trương Sùng Quang không nói câu nào.
Cậu mở cửa xe cho cô, Hoắc Tây thở dài nói: “Được rồi!”
Khi bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ kê một đơn thuốc, cô chỉ uống một viên thì vết thương đã từ từ đông lại.
“Chúng ta nên làm gì đây? Quay lại đó và tiếp tục ăn tối được không? Em nghĩ thầy có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Trương Sùng Quang khởi động xe: “Đế lần sau!”
Hoắc Tây nghĩ rằng thật đáng tiếc, có vẻ như tay nghề nấu ăn của vợ thầy giáo rất tốt.
Quay trở về căn hộ của Trương Sùng Quang, cậu im alwnjg chuyến đồ đạc của cô về nhà và bắt đầu nấu ăn cho cô, nhưng cậu không nói một lời nào cả.
Hoặc Tây mặc dù cảm thấy rất khó chịu,
nhưng vẫn đi vào phòng bếp, ôm cậu từ phía sau: “Sao vậy? Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!”
Động tác của Trương Sùng Quang dừng lại.
Một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: “Nếu em sinh em bé thì sao! Hoắc Tây, nếu máu không ngừng chảy thì phải làm sao?”
Có lẽ đã lâu lắm rồi, cậu đã quên mất bênh tình của cô.
Tất cả những gì cậu muốn chỉ là một đứa trẻ!
Cậu gần như đã giết chết Hoắc Tây! Phát hiên này khiến toàn thân câu trở nên run rẩy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK