Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.
Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.
Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.
Anh nhìn cô chăm chú.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”
Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”
Mắt Ôn Noãn đỏ lên.
Tại sao cô lại không biết chứ?
Cô biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hôn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, Ôn Noãn cô đây có lẽ lại là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!
Anh cũng giỏi thật đấy!
Đi chết đi!
Ôn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.
“Không kết thúc cũng được!”
“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”
……
Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng không? Ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”
Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn Ôn Noãn lại trước tủ TV.
Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.
Sự kiên nhẫn của Hoắc Minh đã cạn kiệt.
Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.
Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…
Lúc này, Ôn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!
Thế nhưng cô không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nổi lửa.
Anh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”
Ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô rướn người lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ở căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ở khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những thứ tốt đẹp.”
Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.
Anh chống người lên, chăm chú nhìn cô từ trên xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.
Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.
Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục.
Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.