Trong phòng sách không bật đèn.
Ánh sáng máy tính và bóng tối đan xen nhau chiếu lên mặt Hoắc Minh nhìn rất mờ ám.
Anh sờ soạng châm một điếu thuốc.
Yên lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vài ngày trước đây anh thấy rất lo lắng, nhưng bây giờ khi đã gần đến thời điểm mấu chốt, tâm trạng anh lại rất khác.
Nỗi buồn!
Anh không nỡ xa ốn Noãn hai mươi tuổi, cũng không phải anh thích tuối trẻ đến mức nào nhưng tóm lại anh vần có tình cảm với cô, dù có là giấc mơ thì cần nhớ đến anh vẫn muốn giữ cô lại ở đó.
Anh rất khó chịu.
Hoắc Minh lại rút thêm hai điếu thuốc, anh định đi về phòng ngủ.
Ôn Noãn đi đến.
Cô mặc sơ mi của anh, xoa mắt mơ hồ hỏi: “Bạch Vi đâu rồi?”
“Cảnh Sâm đón đi rồi!”
Hoắc Minh ngoắc tay gọi cô đến.
Ôn Noãn hơi ngại, nhưng cô thật sự thích anh, hơn nữa anh đã nhiều lần có thể ngừng lại nên trong lòng cô rất tin tưởng anh, thế là cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Cô áp vào ngực anh, cô yếu đuối hỏi: “Sao Cảnh Sâm lại đón cô ấy?”
Hoắc Minh dịu dàng chải tóc cho cô.
Mái tóc dài màu nâu kia đã bao lần trải dài trên gối của anh.
Anh cười: ‘Vi trong tương lai cảnh Sâm sẽ là chồng của cô ấy.”
Chồng tương lai?
Ngón trỏ thon dài của ôn Noãn vân vê cúc áo ngủ của anh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện sau này, sao anh biết được chứ?”
Hoắc Minh nắm được tay cô.
Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh đang nhìn cô chằm chằm.
Cô hơi đỏ mặt.
Cô muốn rút tay về nhưng người kia không cho.
Ôn Noãn trực tiếp ghé đầu vào vai anh, hai cánh tay dài nhỏ ôm lấy cố anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, vì sao em lại có cảm giác anh đột
nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi vậy?”
Nhất thời, Hoắc Minh thấy cực kỳ khó chịu.
Anh thậm chí còn muốn mang òn Noãn hai mươi tuối về, sau đó anh sẽ có hai ôn Noãn rồi.
Một người trưởng thành quyến rũ.
Một người trẻ tuổi ngây ngô!
Hoắc Minh thấy anh không thể nghĩ nữa, anh cúi đầu hôn lên trán vật nhỏ, lấm bấm: “Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau! ôn Noãn, tin anh đi!”
Ôn Noãn ngẩng đầu khỏi ngực anh.
Một tia nắng sớm xuyên qua ô cửa số chiếu lên khuôn mặt trẻ trung của cô.
Làn da trắng sứ, khuôn mặt như được vẽ ra.
Mãi tóc nâu dài xõa ngang hông, dáng người của cô cũng đẹp như vậy.
Ánh mắt của cô lúc này đen kịt mà sáng ngời, giống như động vật mới sinh vậy.
Giọng cô run nhẹ: “Em tin anh.”
Tinh cảm này đối với ôn Noãn hai mươi tuổi mà nói như cơn mưa to buổi chiều không kịp chuẩn bị trước.
Không phải cô chưa từng kháng cự nó.
Nhưng khi cô bước vào căn hộ này lần đầu tiên, loại cảm giác quen thuộc kia làm cô hoàn
toàn đầu hàng, cô cảm thấy từ nơi xa nào đó có người đưa Hoắc Minh đến bên cô.
Nếu không ngày đó ở sân trường sao anh lại không chạm vào người khác?
Từ trước đến nay ôn Noãn luôn nghe theo tiếng lòng của mình.
Cô muốn ở bên cạnh Hoắc Minh, cô muốn ở cùng một chỗ với anh, thậm chí cô đã quên sự khác biệt về thân phận giữa hai người, cũng chưa từng nghĩ đến việc bố mẹ anh không đồng ý thì sao.
Cô cứ như vậy, qua loa đại khái yêu đương với anh.
Khuôn mặt của cô yếu ớt bất lực, lại mang theo chút tủi thân.
Hoắc Minh thật sự muốn ăn cô vào bụng, đưa cô về hiện thực.
Anh không nói chuyện khác với cô.
Anh chỉ ôm lấy cô, nói với cô dự định của mình, ví dụ như đợi cô tốt nghiệp xong sẽ mở một phòng nhạc cho cô ở khu vực tốt nhất của thành phố B, lại ví dụ như bọn họ sẽ kết hôn vào năm cô hai mươi tư tuổi.
Sau đó bắt đầu sinh con.
Hoắc Minh nói rất nhiều, người trong ngực tựa vào gáy của anh chậm rãi ngủ thiếp đi, anh
cúi đầu nhìn, khóe mắt ôn Noãn còn lóe lên một tia sáng.
Đồ ngốc này! Còn khóc nữa!
Hoắc Minh trân quý hôn lên đôi môi của cô rồi ôm cô về phòng ngủ.
Cách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chỉ còn một tuần.
Hoắc Minh bảo vệ ôn Noãn rất nghiêm ngặt, anh thậm chí còn lên tận nhà xin ôn Bá Ngôn cho òn Noãn tạm thời ở lại chỗ anh, anh sẽ đưa đón cô đi học.
Ôn Bá Ngôn vổn không đồng ý.
Nhưng Hoắc Minh ở lại nhà họ ôn chơi cờ một đêm với ông ấy.
Lúc hừng đông, cuối cùng ôn Bá Ngôn cũng nhả ra.
Sau đó, dì Nguyền sắp xếp chuấn bị, giao ôn Noãn cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh xách hành lý xuống tầng.
Cô gái nhỏ của anh ngồi trong xe, không vui vẻ mấy.
Anh bỏ hành lý vào rương phía sau, sau đó ngồi vào ghế lái, lúc thắt dây an toàn anh hỏi vu vơ: “Em không muốn ở cùng với anh sao?”
ôn Noãn không được tự do.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn sang hướng khác, nửa ngày sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, em chắc chắn em thích anh! Nhưng em cảm thấy anh bị anh giữ lại quá nhanh rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Em không muốn ở chung với người khác.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh đẹp trai như vậy, dù cô có rung động nhưng điều nên nói cô vẫn phải nói.
“Hoắc Minh, dù anh đã nói đến chuyện tương lai, nhưng chuyện tương lai ai có thế nói trước đâu! Em không muốn sau khi đi cùng anh có ngày bị anh ghét, hoặc anh cảm thấy có người con gái khác phù hợp hơn em, đến lúc đó anh bắt em dọn ra ngoài… Em không chịu nổi!”
Nói xong, khóe mắt cô hơi ươn ướt.
Trừ bỏ tủi thân, cô thật sự đã rất thích anh rồi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt non mịn của cô. Sau đó, anh lấy từ trong tủ xe phía trước ra một phần giấy tờ và đặt vào tay của Ôn Noãn.
Cô nghi ngờ cúi đầu nhìn.
Đó là một phần hợp đồng chuyển nhượng.
Căn hộ kia đã được chuyến đến tên cô, bao gồm cả bộ đàn dương cầm kia cũng là của cô rồi.
Còn có, động sản, bất động sản đứng tên Hoắc Minh.
Hơn một trăm hai mươi tỷ.
Toàn bộ đã chuyển đến dưới tên cô.
Ôn Noãn sợ ngây người, cô cắn đôi môi mịn màng, nhỏ giọng phản đối: “Em không cần những thứ này!”
Hoắc Minh đoán được cô đã bị dọa.
Anh cố ý nhẹ nhàng nói: “vẫn chưa yên tâm sao? Nếu không, hay là em lấy cả thân thể em đi, như vậy em có thể yên tâm rồi chứ?”
Nói xong, anh không nhịn được chống vào trán của cô, nói nhẹ: “Thân thế của luật sư Hoắc là bất động sản, nhưng vào tay em, có khả năng sẽ biến thành động sản! Nhưng mặt hàng này không đáp ứng được tính lưu thông của thị trường, chỉ ôn Noãn em có thể sử dụng mà thôi!”
Ôn Noãn vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
Anh biết nói chuyện thật đây, nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ.
Hoắc Minh kéo tay cô để cô ký vào giấy tờ.
Ôn Noãn cố chấp ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Minh dịu dàng sờ đầu nhỏ của cô nói:”
Không phải em nói anh biết trước tương lai sao? Ôn Noãn, anh đưa tất cả của anh cho vợ tương lai thì có gì sai đâu chứ?”
Lời này, hình như cũng đúng.
Ôn Noãn hai mươi tuổi đã ký hợp đồng từ sớm bán mình cho Hoắc Minh.
Sinh hoạt chung đối với cô vừa mới mẻ vừa kích thích.
Đối với Hoắc Minh cũng vậy.
Ban đêm, nam nữ trẻ tuổi nằm trên cùng một cái giường, tóm lại không thể thiếu được hôn hít vuốt ve.. Ôn Noãn không hiếu gì hết, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh đã được trải nghiệm qua một lần.
Sau đó, Ôn Noãn trốn trong nhà vệ sinh rửa tay mất nửa ngày.
Hoắc Minh đã thay xong quần áo đợi cô ra ngoài.
Ôn Noãn rất bất ngờ: “Đã muộn thế rồi anh còn ra ngoài sao?”
Hoắc Minh thắt lưng quần, bóp cằm cô một cái: “ừ, có chút chuyện phải ra ngoài một chút, em ngủ trước đi! Em muốn ăn gì không, anh mua về cho em.”
“Em không ăn, em phải giữ dáng.”
Cô nói xong, Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm,
đôi mắt đen như cười như không.
Tính đàn ông tỏa ra mười phần.
Ôn Noãn đỏ mặt: Cô có vì anh đâu!
Đêm khuya.
Hoắc Minh một mình lái xe đi một chỗ.
Nhà hát thành phố B.
Dưới sự sắp xếp của thư ký Trương, cửa lớn của nhà hát mở ra, Hoắc Minh tùy ý đi vào.
Bên trong đen kịt, anh bật đèn lên.
Ánh sáng cứ như ban ngày.
Hội trường to như vậy không có ai hết, tiếng giày da giẫm lên sàn vang lên tiếng kẹt kẹt.
Hoắc Minh chậm rãi đi đến hàng ghế phía trước, chỗ ngồi quen thuộc kia, chính là ở chỗ này, anh trơ mắt nhìn ôn Noãn bị đèn treo bể nát rơi vào…
Bây giờ cô vẫn còn đang hôn mê.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt, anh chắp tay trước ngực.
Anh lại mở to mắt, đôi mắt đã trở lại trấn tĩnh, lại nhiều thêm một tia tàn nhẫn.
Anh ngồi từ đêm đến sáng.
Lúc hừng đông, anh gọi một cuộc điện thoại, đổi phương là hiệu trưởng của Học viện m nhạc: “Hiệu trưởng Lâm, tôi là Hoắc Minh.”
Hiệu trưởng Lâm ngay lập tức tỉnh táo lại.
Ông ta từ trên giường ngồi xuống, cười ha hả: “Là Minh sao!”
Miệng ông ta khách sáo, trong lòng lại chửi đậu má, con người nham hiếm này sao lại gọi điện cho ông ta vậy chứ.
Hoắc Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi nghe nói cuối tuần này quý trường học tổ chức lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều tiết mục! Tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn đế bạn gái của tôi lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.”
Hiệu trưởng Lâm hơi chần chừ.
Hoắc Minh cười nhạt: “Tôi sẽ quyên góp hai mươi triệu cho tài trợ cho hoạt động lần này.”
Lúc này, Hiệu trưởng Lâm không còn chần chừ gì nữa.
Ông ta nhanh nhẹn nói: “Không phải chỉ là một tiết mục thôi sao! Nói đến tiền nong lại làm tốn thương tình cảm của Minh rồi!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Chọn đàn dương cầm đi! Đến lúc đó tất cả trang trí sân khấu đều do bên tôi sắp xếp.”
Hiệu trưởng Lâm cũng rất thoải mái.
Không phải chỉ là trang trí thôi sao! Dù Hoắc Minh muốn treo tên ôn Noãn lên cả hội trường cũng được! Chuyện này không chỉ vì hai mươi triệu mà còn vì nhà họ Hoắc nữa.
Hoắc Minh cúp điện thoại.
Anh lặng lẽ đi ra ngoài, nắng sớm kéo dài hình bóng anh rất dài, rất dài…
*
Cả đêm anh chưa về.
Anh cứ tưởng là ôn Noãn sẽ không vui, tính tình của cô gái nhỏ cũng không tốt lắm.
Nhưng khi anh đấy cửa căn hộ ra.
Trong nhà đầy ắp mùi thức ăn, đó là món xíu mại phỉ thúy mà anh thích nhất.
Mà òn Noãn đang mặc một chiếc áo phông rộng, khoác thêm một chiếc tạp dề màu trắng nhạt bận rộn trong phòng bếp.
Nhìn cô rất giống một cô vợ nhỏ.
Tâm trạng buồn phiền của Hoắc Minh cuối cùng cũng hơi bình tĩnh trở lại, anh không nhịn được ôm cô từ phía sau lấm bấm: “Không thấy anh quay về cũng không biết gọi điện sao? Người đàn ông lêu lổng như vậy cũng không tốt! ôn Noãn, chuyện đầu tiên em học khi là bà Hoắc là
coi chừng anh… Nhé?”
Khuôn mặt nhỏ của ôn Noãn đỏ lên: “Làm gì có ai đi xin được coi chừng thế chứ?”
Hoắc Minh hôn lên chiếc cổ mịn màng của cô, úp úp mở mở nói: “Có anh đây!”
Trong lòng anh có tâm sự nên hôn rất mạnh mẽ.
Dù Ôn Noãn không quá biết nhưng cô sẽ ôm vai anh, phối hợp với anh… Hồi lâu sau cuối cùng anh cũng thỏa mãn, khàn giọng nói: “Chờ chút nữa anh đưa em đi đến trường.”
Ôn Noãn nói nhỏ từ chối: “Em ngồi xe buýt hoặc bắt xe cũng được.”
Ánh mắt Hoắc Minh tối lại, một lúc sau anh vỗ mông cô: “Đau lòng sao?”
Ôn Noãn không chịu thừa nhận, nhưng cô cũng không phủ nhận.
Cô tiếp tục gói xíu mại phỉ thúy của cô, Hoắc Minh thì đi vào nhà vệ sinh, soi gương cạo râu… Anh cạo đi một chút ráu kia.
Trong gương, nhan sắc tuấn tú vẫn như cũ.
Đột nhiên, Hoắc Minh ngừng tay lại.
Anh nhận ra một vấn đề anh chưa từng để ý đến: Nếu như anh không thể giúp ôn Noãn tránh khỏi nỗi đau kia vậy có khả năng anh sẽ vĩnh viễn
ngủ lại bên trong giấc mơ này, không thể trở về hiện thực được nữa.
Lưng anh ứa mồ hôi lạnh.
Bàn tay hơi nghiêng một chút, cằm anh bị dao cạo râu làm xước, ứa ra một ít máu.
Lúc Hoắc Minh đi ra ngoài, vẻ mặt của anh đã trở lại bình thường.
Anh đổi sang chiếc sơ mi màu xanh đậm và chiếc quần tây màu xám.
Đẹp trai lịch lãm.
Ôn Noãn không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Cô ân cần thêm giấm cho anh, để anh lại được nếm tay nghề của cô, đương nhiên Hoắc Minh rất thích: “ồn Noãn, sau khi kết hôn, anh sẽ trải ga trải giường cho em.”
Ôn Noãn rất tự nhiên hỏi lại vui sướng: “Vậy bổn năm này đều là em làm sao?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh nghiêng người hôn cô một cái.
Dĩ nhiên không phải, vì bốn năm này anh không thế ở bên cạnh cô, anh chỉ có thế đợi cô ở tương lai… Chỉ là khi ấy ôn Noãn đã là ôn Noãn trưởng thành, là mẹ của ba đứa con.
Ôn Noãn những biết những điều ây, được ở với anh cô thấy rất hạnh phúc.
Hoắc Minh rất đẹp trai, gia cảnh cũng tốt.
Quan trọng nhất là anh rất hiểu cô, cô ở với anh thấy rất thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh đưa ôn Noãn đến trường học.
Xe của anh rất gây chú ý.
Đến cửa trường học, ôn Noãn không chịu để anh đưa đi nữa, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người chú ý.
ỏn Noãn cắn môi: “Đều tại anh!”
Hoắc Minh thương cô, hôn cô một cái: “Ngày mai để anh đổi xe khác.”
Ôn Noãn rất rung động, cô cũng hôn anh một cái ở cằm rồi mở cửa đi xuống xe.
Nhìn bóng lưng của cô, cuối cùng Hoắc Minh cũng biết Hoắc Tây giống ai rồi.
Con bé giống anh.
Nhưng càng giống ôn Noãn lúc còn trẻ.
Hoắc Minh gọi điện thoại: “Đưa ra tin tức nói là cơ hội đậu tấu đàn dương cầm kia vốn thuộc về Đinh Tranh, nhưng vì bối cảnh nên cuối cùng nhà trường lại chọn ôn Noãn! Hơn nữa, bảo vệ ôn Noãn trong hai mươi tư giờ tới.”
Buổi chiều, Ôn Noãn nhìn thấy Đinh Tranh.
Tin tức đậu tấu đàn dương cầm kia đã truyền khấp Học viện m nhạc.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Đinh Tranh xem trò vui.
Đinh Tranh hận đến ngứa răng.
Ôn Noãn đã có được nhiều thứ vậy, vì cái gì còn muốn cướp đi đồ thuộc về cô ta. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này mời rất nhiều người nổi tiếng của thành phổ B, là cơ hội xuất hiện quan trọng đến mức nào?
Cô ta không cam lòng từ bỏ như vậy.
Đinh Tranh nhìn thấy khuôn mặt không quan tâm danh lợi của ôn Noãn, hừ lạnh: “Chuyện này còn chưa biết kết quả, cô đừng vui mừng quá sớm.”
Ôn Noãn cũng không thèm đế ý chuyện xuất hiện này.
Đinh Tranh muốn leo lên người nổi tiếng, cô lại không cần. Nhưng nếu nhà trường đã chỉ định thì cô cũng sẽ không rộng lượng tặng cho người khác.
Ôn Noãn chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo.
Nụ cười này làm trái tim Đinh Tranh cay đắng.
Cô ta lạnh giọng hỏi: “Nhất định là cô thấy tức giận vì Bạch Vi đúng không! ôn Noãn, chuyện
này không thể trách tôi, đó là vì chính Bạch Vi không có năng lực.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Đến bây giờ Đinh Tranh vẫn không hiếu: Bạch Vi đã chia tay với Diêu Tử An rồi thì cô ấy còn có thể vui vẻ nói chuyện yêu đương, còn có thế tìm thấy người đàn ông ưu tú. Còn Đinh Tranh cô ta lại đắm mình trong trụy lạc, không thuốc nào có thể cứu được nữa!
Ôn Noãn càng lạnh nhạt thì Đinh Tranh càng hận.
Cô ta đến tìm Hiệu trưởng Lâm.
Người kia đã ngoài năm mươi, dù dáng người cũng không tệ nhưng dù sao cũng là một nửa lão già rồi.
Đinh Tranh thấy rất thoải mái.
Cô ta cảm thấy chỉ cần cô ta ngủ với ông ta mà lấy được cơ hội tốt này thì cũng không thiệt. Hơn nữa cô đã nghe được về người này từ lâu rồi, sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng không sạch sẽ.
Cô ta chắc chắn ông ta sẽ khuất phục cô ta.
Nhưng khi cô ta cởi quần áo ra, Hiệu trưởng Lâm lại rất từ ái kéo quần áo lại cho cô ta, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bạn học Tiểu Đinh! Chúng ta thường nói hiến thân vì nghệ thuật, nhưng cũng
không phải hiến thân vì nghệ thuật như cô! Nó là một loại tinh thần chứ không phải là thân thể quần áo này cởi ra thì dề nhưng mặc lại thì khó lắm.”
Đinh Tranh rất bất ngờ, vẻ mặt không hề tốt.
Hiệu trưởng Lâm hiểu được nỗi lòng của cô ta: “Thầy không biết tin tức giả ấy từ đâu mà ra, nhưng thầy nói cho em biết, trường học chưa từng có ý định cho em lên diễn độc tấu, những người có ý đồ xấu chỉ đang kiếm cớ mà thôi!”
Nhưng Đinh Tranh lại không tin.
Cô ta vẫn cảm thấy chính là ôn Noãn đã cướp cơ hội của cô ta.
Cô ta rời khỏi phòng hiệu trưởng đi tìm ôn Noãn.
Ôn Noãn ngồi trong thư viện đọc sách, xung quanh yên tĩnh vì có bốn vệ sĩ áo đen ngồi sát bên cạnh Ôn Noãn, người bình thường không thể tùy tiện đến qần được…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK