Lý Tư Ỷ nhìn bát tiết vịt, sửng sốt một lát… Thật ra có nhiều lúc họ rất hoà thuận, lúc bắt đầu ông ta cũng rất cưng chiều cô ấy, đưa cô ấy tới Kim Lăng chơi, món tiết vịt nơi đó đúng vị nên Lý Tư Ỷ thích ăn. Sau khi trở về thành phố B, ông ta tự học nấu.
Ông ta rất cưng chiều cô ấy, ngoại trừ hơi lăng nhăng.
Lý Tư Ỷ cúi đầu và lặng lẽ ăn.
Cố Vân Phàm nhẹ nhàng nói: “Tháng trước tôi đi Kim Lăng một chuyến, một mình ở đó có chút không quen. Tư Ỷ… Tôi muốn nói với cô, co vài chuyện, hối hận cũng vô ích, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, đã làm cũng từng làm qua.”
Cô ấy hiểu ý của ông ta.
Cố Vân Phàm kết hôn, đây là sự thật, không cách nào thay đổi.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Ông Cố yên tâm, tôi sẽ không phá hoại gia đình ông. Sau này gặp ông thì tôi sẽ đi đường vòng, ông đừng bước tới, nếu không thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Cố Vân Phàm chau mày, lấy một điếu thuốc ra nhưng không châm lửa.
Ông ta nói: “Cô cần gì phải xa lạ như vậy. Tư Ỷ, tôi có thể chăm sóc cô.”
Cô ấy chọc vào miếng tiết vịt mềm: “Không cần, tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cố Vân Phàm cũng không kiên trì nữa.
Ông ta vọc điếu thuốc, đợi cô ấy ăn xong, đặt xâu chìa khoá của biệt thự và tờ chi phiếu năm trăm triệu. Cố Vân Phàm dịu dàng xoa đầu Lý Tư Ỷ rồi nói: “Hai thứ này, coi như của hồi môn chú Cố tặng. Cô còn trẻ, sau này tìm người đàn ông tốt mà gả, quen tôi đi.”
Lý Tư Ỷ ngây người.
Cô ấy cầm tờ chi phiếu, và cả chìa khoá, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: “Tôi sẽ quên ông, ông cất những thứ này đi. Cũng đâu phải chú ruột của tôi, cần gì cho của hồi môn? Hơn nữa, có người chú nào ngủ với cháu gái không?”
Cô ấy cố tình nói vậy mà chẳng hề để bụng, nhưng trong mắt lại ngấn nước, Lý Tư Ỷ muốn khóc.
Cô ấy hận bản thân vô tích sự.
Lý Tư Ỷ nói xong, xách chiếc túi nhỏ của mình và định rời đi.
Cô ấy không để ông ta tiễn.
Cố Vân Phàm đã kết hôn, tối qua uống say bất đắc dĩ, ban ngày ban mặt dây dưa không rõ là vấn đề ở cô ấy.
Năm phút sau, có một chiếc taxi tới, Lý Tư Ỷ ngồi vào và rời khỏi đây.
Cố Vân Phàm không ngăn lại.
Ông ta đứng lặng hồi lâu, quay lại biệt thự, nhìn tấm chi phiếu và chìa khoá rồi từ từ ngồi xuống… Một lúc sau, Cố Vân Phàm xé tấm chi phiếu.
Điện thoại reo, thoạt nhìn là vợ ông ta gọi.
Lúc này, ông ta và vợ mình đã ly thân, bà Cố cũng đã mang thai, tình cảm của hai người rất tệ.
Nhưng cô ta vẫn muốn cứu vãn.
Trng thời gian ngắn, cô ta chia tay người tình, một lòng tập trung lên người của Cố Vân Phàm, muốn ông ta hồi tâm chuyển ý. Nhưng cho dù làm thế nào, trong bụng cô ta lại mang thai con của người khác, Cố Vân Phàm có thể dung túng cho cô ta là vì nghĩ cho đại cục.
“Vân Phàm, không phải thư ký của anh nói hôm qua anh đã về rồi sao? Sao lại tới thành phố B?”
Giọng nói của bà Cố rất dịu dàng.
Cô ta lại nói: “Tối nay anh về được không? Em hầm đậu nành và chân giò mà anh thích ăn, còn cố tình nhờ mẹ dạy nấu, chắc chắn anh sẽ thích ăn.”
Cố Vân Phàm xoa vùng giữa trán.
Quan hệ giữa hai vợ chồng đi tới nước này, ông ta thật sự lười đối phó với cô ta, thế là lên tiếng nói thẳng: “Thôi khỏi, cô tự chăm sóc tốt cho mình là được, không cần lo bên chỗ tôi làm gì.”
Trong giọng điệu hiền hoà của bà Cố mang vẻ ấm ức: “Nhưng Vân Phàm, anh cứ ở khách sạn thì làm sao được? Bên cạnh anh cũng phải có người chăm sóc, không phải sao?”
Cố Vân Phàm cười mỉa: “Tại sao tôi ở khách sạn, cô còn không rõ? Bên cạnh tôi có thư ký sắp xếp. Nếu bà Cố cảm thấy không đủ, còn có thể bố trí gái trẻ đáng yêu, chí ít tôi ngoại tình thì cũng là người bên cạnh cô.”
Bà Cố nghẹn ngào.
Sau một hồi, cô ta yếu đuối sắp khóc: “Vân Phàm, em chỉ phạm lỗi một lần, anh không thể tha thứ cho em sao?”
Cố Vân Phàm ngày càng không kiên nhẫn: “Giữa chúng ta hình như không thể nói đến tha thứ hay không. Không còn chuyện quan trọng thì tôi cúp đây.”
Bà Cố vội nói: “Anh lại đi tìm cô ta có phải không?”
Cố Vân Phàm cảnh cáo cô ta: “Cô vượt giới hạn rồi.”
Ông ta cúp máy, tâm trạng bức bối khó nói nên lời… nhưng không phải vì bà Cố, mà là cô gái nhỏ không chịu nhận sự chăm sóc của mình.
Ông ta nghĩ, Tư Ỷ nhất định phải quyết tâm rời xa ông ta.
Bên kia, Lý Tư Ỷ mạnh miệng bảo rời đi.
Lúc lên xe taxi, cô ấy lại khóc dữ dội khiến tài xế sợ hãi không dám lên tiếng.
Mãi đến khi xuống xe, cô ấy mới đưa tiền với đôi mắt đỏ hoe.
Lý Tư Ỷ tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Lý, chủ yếu là ngành khách sạn. Tối hôm nay có một bữa tiệc quan trọng buộc cô ấy phải tham gia, cho dù có đau đầu thì cũng cố chịu mà đi làm.
Rời xa Cố Vân Phàm, cô ấy không cảm giác được tự do nữa.
Mới vào sảnh lớn, các nhân viên đều chào cô Lý, nhưng ánh mắt có vẻ phức tạp.
Lúc thấy quý bà đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh tiếp tân, Lý Tư Ỷ đã hiểu tại sao những ánh mắt kia lại phức tạp.
Là vợ của Cố Vân Phàm, bà Cố.
“Cô chính là Lý Tư Ỷ nhỉ, tôi từng gặp qua.”
Bà Cố chẳng những có dung mạo hiền lành, giọng nói lại dịu dàng, cô ta mỉm cười: “Trong đám cưới của tôi và Vân Phàm, cô còn nhớ chứ?”
Đêm qua, Lý Tư Ỷ uống say, vốn đã uống rất nhiều thuốc.
Lúc này, vẻ mặt cô ấy trắng như tờ giấy.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi phồng lên của bà Cố, rõ ràng là đã mang thai, đối phương cố tình ôm bụng bầu tới đây, muốn ra uy với mình là hai vợ chồng họ rất ân ái.
Khoé môi của Lý Tư Ỷ khẽ run, cuối cùng cô ấy gượng cười: “Phải. Tôi nhớ, bà Cố có gì chỉ giáo ư?”
Bà cố nhìn chung quanh: “Có thể tìm một nơi yên tĩnh được không? Nơi này người ra kẻ vào, tôi sợ ảnh hưởng danh tiếng của cô Lý.”
Lý Tư Ỷ nhìn ra đối phương đến đây không có ý tốt.
Cô ấy hất tóc rồi ngồi xuống, đáp: “Bây giờ tôi làm gì còn danh tiếng? Toàn thành phố B đều biết tôi là người phụ nữ mà Cố Vân Phàm ngủ ngấy rồi. Nhưng họ chỉ đoán đúng một nửa… Có lẽ do bà Cố đã mang thai, dẫn đến việc ông Cố không thoả mãn nhu cầu, nên tối qua tôi và ông ta… Thật là ngại quá, lại mây mưa quá độ. Ông Cố vô cùng rộng rãi, vung tay là năm trăm triệu, nhưng tôi không cần.”
“Bà Cố, thể lực của ông Cố tốt ra sao, mạnh đến mức nào, không phải cô rõ nhất sao?”
“Loại này tôi tiêu tiền cũng không tìm được, nên không cần lấy tiền.”
Lý Tư Ỷ mở mắt nói nhảm.
Quả nhiên đã làm bà Cố tức tối. Cô ta trước giờ luôn yêu Cố Vân Phàm, bây giờ lại nghe cô nhóc này nói về dáng vẻ anh hùng của chồng mình trên giường thì làm gì chịu được.
Cô ta cười mỉa: “Cô không sợ kích thích tôi, dẫn đến việc tôi sinh non, Vân Phàm sẽ trách cô sao?”
Lý Tư Ỷ mở đôi mắt to ngây thơ: “Phụ nữ bên ngoài làm gì có ai tốt lành? Bà Cố, không phải cô đánh giá cao tôi quá đấy chứ? Cô ngây ngô như vậy, Tổng giám đốc Cố có biết không?”
Bà Cố giận đến mức ngã lên ghế sô pha.
Lý Tư Ỷ hừ lạnh rồi đứng lên: “Đêm qua chẳng có gì cả. Bà Cố, sau này nếu bà không yên tâm, dứt khoát trói chồng mình bên cạnh đi. Như vậy thì yên tâm hơn, đừng có từ sáng tới tối ra ngoài tìm người, làm như người khác thèm khát ông ta lắm vậy… Đã ở tuổi này rồi, tự cô giữ lại mà dùng một mình đi.”
Bà Cố đỏ mặt tía tai.
Cuối cùng, cô ta không nhịn được mà giáng một bạt tay qua, gương mặt nhỏ của Lý Tư Ỷ đỏ ửng.
Với tính tình của Lý Tư Ỷ, cô ấy chắc chắn sẽ đánh trả.
Nhưng cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng của bà Cố.
Trong đó là con của Cố Vân Phàm, ông ta đã từng tuổi này, có đứa con cũng không dễ dàng gì… lỡ như bị cô ấy đánh sảy thai…
Lý Tư Ỷ nhẫn nhịn rồi nói: “Bà Cố đã nguôi giận chưa?”
Cô ta run người: “Cô đừng có không biết xấu hổ.”
Lý Tư Ỷ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cười: “Phải, tôi không biết xấu hổ. Nếu tôi biết thẹn, làm sao ban đầu dây dưa với Cố Vân Phàm những ba năm. Nếu tôi biết thẹn, sao lại chạy tới đám cưới của hai người?”
Cô ấy nói xong thì bỏ đi.
Bà Cố còn kéo Lý Tư Ỷ nhưng bất cẩn lại đứng không vững…
“Đau.”
“Đau quá.”
Vệt máu đỏ tươi từ từ chảy ra giữa chân của cô ta khiến người nhìn cũng thấy hoảng…