"Hoắc Minh, sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm quá rồi."
...
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô gục đầu trên ván cửa, dường như còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Hoắc Minh.
Trước kia, cô thích tựa vào lồng ngực anh như vậy, thích dán sát vào cổ anh, cảm nhận hơi thở của anh, mùi thuốc lá hỗn tạp quyện với mùi nước cạo râu, làm cho cô mê muội không thôi.
Nhưng mà hiện giờ, cô chỉ muốn cách nó thật xa.
Một lát sau Bạch Vi trở về, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra tranh cãi với Hoắc Minh ở dưới nhà.
Ôn Noãn lấy lại tinh thần.
Cô nói: "Đừng vì tớ mà đắc tội anh ta, Diêu Tử An còn phải hợp tác với nhà họ Hoắc nữa."
Bạch Vi ngoài miệng thì to tiếng thế thôi, chứ trong lòng cô ấy cũng rất đau buồn.
Ôn Noãn chậm rãi mở hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ vượt qua được chuyện này."
Mặc dù quá trình này sẽ có nhiều đớn đau.
Nhưng...Tất cả rồi cũng sẽ qua!
...
Ôn Noãn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi làm trở lại.
Bởi vì Cố Trường Khanh nên Ôn Noãn không thể lấy được hạng mục tài chính của giám đốc Hứa, cô đi xin lỗi chị Lê.
Chị Lê lại cảm thấy không sao cả.
Cô ấy vỗ vai Ôn Noãn: "Trái đất là hình cầu, lần này không được thì còn lần sau! Buổi tối chị hẹn mấy người đi ăn cơm, Ôn Noãn, em cũng đi đi."
Ôn Noãn vô cùng cảm kích sự rộng lượng của chị Lê.
Trò chuyện mấy câu xong, cô lại tự mình gọi điện cho bà Hứa.
"Bà Hứa, xin lỗi, tôi không thể hợp tác với giám đốc Hứa được rồi! Nhưng nếu như Giai Giai muốn đến chỗ tôi để học tập, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ cô ấy cẩn thận."
Bà Hứa cũng đã biết được mọi chuyện từ miệng chồng mình.
Bao gồm Cố Trường Khanh...
Bao gồm Hoắc Minh...
Bà ấy phục sát đất cô giáo Ôn này, vốn lúc đầu còn tưởng sẽ khó gần, nhưng không ngờ lúc này cô còn khách sáo như thế, hơn nữa còn không cần dựa dẫm vào đàn ông.
Bà Hứa cảm thấy rất thích.
Bà ấy suy nghĩ: Cô giáo Ôn nhìn có vẻ rất đáng tin, tuy mình có thể dựa vào ông Hứa, nhưng dù sao cũng phải có cửa đầu tư riêng mới được!
Tuy nhiên bà Hứa là người khôn khéo, bà ấy phải đợi xem thái độ của Hoắc Minh thế nào.
Nhỡ đâu luật sư Hoắc muốn đầu tư, thế thì bà ấy không thể nẫng tay trên được.
...
8 giờ tối.
Ôn Noãn đi theo chị Lê đến dự tiệc, cô vừa mới dưỡng bệnh xong, thật ra có thể không cần đi uống rượu.
Nhưng cô đã gây rất nhiều phiền phức cho chị Lê, bây giờ sao có thể để một mình chị Lê uống hai phần rượu được?
Trên mặt Ôn Noãn nở nụ cười nhạt, uống một ngụm hết nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ tinh khiết thấm vào dạ dày khiến cơ thể nổi lên phản ứng khó chịu nhưng cô vẫn mỉm cười.
"Được, cô giáo Ôn uống hay lắm!"
"Cô giáo Ôn đúng là người sảng khoái!"
"Lại rót một ly cho cô giáo Ôn"."