Ánh sáng ở bãi đậu xe tối đen như mực.
Thước Thước ôm lấy chân của Hoắc Minh, mềm mại nũng nịu gọi một tiếng chú.
Hoắc Minh bế cậu bé lên.
Ôn Noãn cũng sờ đầu đứa trẻ, đưa cho cậu túi bánh nhỏ. Đứa trẻ cười tươi khéo léo gọi “Cậu”, còn hôn một cái lên má ôn Noãn.
“Mợ giống bố, cũng giống Thước Thước.”
“Thước Thước thích mợ.”
Ôn Noãn không nhịn được lại sờ đầu đứa trẻ.
Hoắc Minh ôm đứa trẻ đi đến sảnh lớn, thấy em gái đang đứng chờ. Trên mặt Minh Châu mang một biếu tình quen thuộc.
“Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây họa thì cũng chỉ có một kiểu như vậy.”
Hoắc Minh ném chìa khóa xe xuống, hừ lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì thì sao lại tỏ vẻ tội lỗi như vậy?”
Minh Châu cầm túi xách cho anh, chỉ thiếu chút nữa là đấm lưng, bóp tay.
Hoắc Minh nhìn cô ấy mấy lần, ánh mắt có chút ác liệt.
ôn Noãn có chút che chở: “Anh đừng nghiêm nghị như vậy! Nào có người anh nào như anh không.”
Hoắc Minh cười giận.
Anh ôm Thước Thước xuống, bóp má ôn Noãn, nói:” Em luôn làm người tốt, ngược lại vai ác thì giao cho anh đúng không?”
Ôn Noãn tránh khỏi tay anh.
Lại nhìn về phía Minh châu, ánh mắt phức tạp.
Cô biết Minh châu và cậu đã ký giấy ly hôn, nhưng cậu bây giờ thế nào, Minh Châu cũng không biết.
Hai người họ đều là người cô quan tâm.
Một người là người thân ruột thịt, một người đã sống chung cùng ôn Noãn nhiều năm, Minh Châu giống như em gái cô.
Ôn Noãn luôn hy vọng họ tốt hơn bất cứ ai
Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thế nói gì.
Minh Châu kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị đừng có nói gì em!”
Ôn Noãn đã là mẹ của mấy đứa nhỏ.
Trong lòng cô đã yếu đến mức không thể tưởng tượng được, bây giờ cô cũng chẳng thể
nghĩtới chuyện gì khác, cô cười nhạt: “Sao lại the!”
Hoắc Minh nhìn hai người họ vui vẻ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ: “Một lúc nữa mới ăn cơm, em ở đây trò chuyện với em ấy một chút, anh đi trò chuyện cùng bố.”
Ôn Noãn ánh mắt dịu dàng: “Được!”
Hoắc Minh cùng Hoắc chấn Đông lên lầu hai.
Đóng cửa phòng sách lại, Hoắc Minh tựa vào cửa sau lưng, cúi đầu châm điếu thuốc.
“Có chuyện gì mà bố lo lắng như vậy?”
Sắc mặt Hoắc Chấn Đòng không được tốt.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn ông, sau đó đi tới, rót cho mình và bố một ly trà.
Anh nói câu bông đùa, làm dịu đi không khí căng thẳng.
“Bố còn đang hao tổn tinh thần vì Minh châu sao! Con nhìn em ấy bây giờ cũng tốt đấy chứ, sau này không lo gả đi… Trường hợp tệ nhất là trở thành một bà cô già cô đơn, nhưng bố yên tâm! Nhà chúng ta nuôi được!”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt một cái.
Ông cười nhạt: “Con nghĩthì hay rồi! Lúc ôn Noãn nói không cần con nữa, sao con không nghĩ
thoáng như vậy đi, là đứa nào uống say kêu trời kêu đất Ôn Noãn không cần con!”
Hoắc Minh là người nhạy bén cỡ nào?
Từ lời nói của bố ruột, anh nghe ra có chuyện gì đó không ổn.
Anh bưng trà chậm rãi uống, uống cạn gần nửa ly mới giương mắt ánh mắt nhìn ông: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kế cả là chuyện khó nói đi chăng nữa, Hoắc Chấn Đông vẫn phải cất lời.
“Minh Châu mang thai!”
Thuốc lá cháy đến ngón tay Hoắc Minh, anh mới vội vàng gấy tàn thuốc xuống..
Hai bố con họ nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Đông không nhịn được nói: “Hoắc Minh, con nói hai anh em các con chuyện tình cảm không suôn sẻ, chia tay rồi lại tái hợp, nhưng chuyện con cái thì không chậm trễ chút nào, mấy năm qua đã sinh cho ta mấy đứa cháu.”
Hoắc Minh vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, như không tin vào những gì bố mình vừa nói.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: “Bố, bố nói gì cơ ạ?”
Hoắc Chấn Đông nhắc lại một lần nữa.
Hoắc Minh tức đến bốc khói, lại lấy tàn thuốc trong gạt tàn ra đốt, khiến bổ anh nhìn không được, mắng anh: “Dù hai đứa sinh nhiều con thì cũng không cần tiết kiệm đến như vậy! Có sinh thêm nữa thì nhà này vẫn nuôi nối.”
Hoắc Minh cười nhạt:” Khả năng sinh con của cậu cũng ghê đó chứ!”
Trên mặt Hoắc chấn Đông hàng trăm cảm xúc ngốn ngang..
Ông đứng dậy vổ vai con trai, nói: “Hoắc Minh, con cũng không kém! Chuyện này bố nói trước cho con, con ăn cơm xong thì trở về nói cho Ôn Noãn một tiếng dự phòng. Con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử khó xử, con không nên giận cá chém thớt với nó!”
Hoắc Minh cười khan: “Con nào dám chứ!”
Bố con họ nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.
Vừa đến giờ ăn, trong lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Minh luôn nhìn chằm chằm vào Minh Châu.
Minh Châu chỉ biết cúi đầu thật thấp.
Ôn Noãn thu hết mọi việc vào mắt.
Lúc trở về, mới vừa lên xe cô liền oán trách: “Minh Châu xảy ra vấn đề trong việc tình cảm này, anh còn hung dữ như vậy mà xem được à!”
Tâm tình Hoắc Minh không tốt nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng với ôn Noãn.
Anh thắt dây an toàn cho cô, cười cười: “Anh hung dữ ở đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy mã.
òn Noãn phản bác không được đành thỏi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nói nhỏ: “Đó là vì em so sánh con bé với bản thân, cho nên em cảm thấy anh đối với con bé gay gắt! Nhưng mà òn Noãn em phải biết, anh là anh trai của Minh châu nhưng là chồng của em. Hai thân phận này là khác nhau, tình cảm đặt vào cũng khác nhau!”
Cuối cùng anh kết thúc bằng câu: “Anh đã nói rồi mà em cứ một mực ăn giấm của Minh Châu!”
Ôn Noãn thật sự không chịu nổi cái miệng dẻo như kẹo của anh.
Cô giả bộ nhìn phía trước: “Về nhà đi!”
Hoắc Minh ừ một tiếng: “ừ… về nhà.”
Trở lại biệt thự, đã là tám giờ tối. Người giúp việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt rồi.
Sùng Quang đang bế Hoắc Doãn Tư xem đồ chơi trẻ em, Hoắc Tây thì đang chơi dương cầm trong bộ váy xinh đẹp.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có chút dáng
vẻ.
Thấy Hoắc Minh và ôn Noãn trở về.
Bé Hoắc Tây bỏ lại cây dương cầm, chạy tới leo lên người bố giống như một chú khỉ con. Con gái nhỏ luôn được cưng chiều nhất, Hoắc Minh thơm lên má cô bé: “Nhớ bố chưa?”
“Nhớ ạ!”
Hoắc Tây hận không thể cắt đứt đôi chân ngắn của mình, không thê’ tự đi được.
Hoắc Minh ôm cô bé đi đến chỗ dương cầm.
“Bố cũng nhớ con! Giờ thì bố muốn con tiếp tục chơi dương cầm!”
Hoắc Tây:…
Hoắc Minh sờ đầu con bé, quay người lại cùng con trai nhỏ thân thiết một phen, cuối cùng bế Sùng Quang lên phòng sách. Lúc lên lầu, ôn Noãn không nhịn được mở miệng: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh dừng lại ở cầu thang, vẻ mặt căng thẳng.
“Anh đang làm công tác tư tưởng cho Sùng Quang!”
Trong chuyện này, ôn Noãn không thể thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thế cười xin lỗi với Sùng Quang một tiếng.
Sùng Quang mặt hồng hồng, ngoan ngoãn đi theo lên lầu.
Ôn Noãn ngồi xuống, vốn định cùng Hoắc Tây luyện đàn.
Nhưng cô nhớ đến bệnh tình của cậu, nghĩ vậy lại đau lòng cho Minh Châu, tâm tình cũng trở nên phức tạp.
Hoắc Tây đánh sai hết mấy chỗ, cô cũng không phát hiện.
Bé Hoắc Tây lười biếng, một lúc liền tựa vào trong lòng ngực mẹ, tò mò sờ cái bụng nhô lên… Một lúc sau Hoắc Doãn Tư cũng chạy tới ôm lấy cô.
Ôn Noãn bầu bạn cùng bọn nhỏ…
Mười giờ đêm
Cô trở lại phòng ngủ chính, phát hiện Hoắc Minh không có ở đây, cô liền đi trong phòng sách tìm anh.
Từ khe cửa phòng sách hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Hoắc Minh đứng ở bên cửa số hút thuốc, anh mở cửa sổ nên bên trong phòng mùi thuốc lá không quá nồng.
Hoắc Minh mãi trầm tư, không phát hiện ra cô đã vào phòng. Cho đến khi có một đôi tay mềm mại ôm anh từ phía sau, anh mới cảm nhận
được sự tồn tại của cô. Anh vừa cất lời thanh âm đã khàn không chịu nổi: “Bọn nhỏ ngủ rồi à?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô hỏi Sùng Quang.
Hoắc Minh lấm bẩm: “Thằng bé là một đứa trẻ thông minh! Đáng tiếc.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm anh, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người anh, dịu dàng hỏi: “Hoắc Minh, anh có tâm sự gì à? Có phải đang lo lắng cho bệnh tình của cậu không?”
Hoắc Minh tắt thuốc lá.
Một lúc lâu sau, anh xoay người lại, nhẹ nhànq ôm vơ…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK