Màn đêm u tối.
Trong căn hộ lớn và ấm áp như thế mà hai người lại giằng co với nhau, rõ ràng là cả hai đã từng là hai đứa trẻ vô tư.
Rõ ràng khi còn bé, bọn họ làm ổ trong một cái chăn.
Rõ ràng lúc ây, cô bảo với cậu rằng Trương Sùng Quang, đừng sợ.
Nhưng hiện tại… giữa bọn họ, không còn sót lại gì cả, có lẽ tất cả sự bình tĩnh trước đó đều là để tích lũy cho lần bùng nổ này.
Tám năm rồi, Hoắc Tây không quên.
Trương Sùng Quang cũng không thế quên, nếu như có thể quên thì giờ đây cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Bọn họ đều tự dạo chơi nhân gian, nhưng đối tượng của họ không thể là lẫn nhau, hoặc là loại tình cảm trong sáng như vậy không thích hợp để chơi đùa, ai cũng có thế, nhưng không thế là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây.
“Cậu đi đi!”
Hoắc Tây tỉnh táo lại, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ tùy ý tựa vào trước
cửa sổ sát đất.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Thật mất hứng!”
Trương Sùng Quang vẫn ngồi đó, ngấng đầu lên nhìn Hoắc Táy.
Hồi lâu sau, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn tình cảm với tôi không?”
Cậu thậm chí còn không dám hỏi đó là loại tình cảm gì, vì cậu sợ Hoắc Tây sẽ lập tức phủ nhận, sẽ lập tức từ chối cậu.
Hoắc Tây tựa đầu vào tấm kính trong suốt.
Cô cười nhẹ: “Trương Sùng Quang, cậu muốn nghe đáp án nào?”
Trương Sùng Quang sửng sốt.
Hoắc Tây khó đoán hơn bất kỳ cô gái nào cậu từng gặp, không thế đoán được cô đang nghĩ gì, tính tình cô kiêu ngạo, cô không quan tâm đến những thứ của cậu: vẻ bề ngoài, tài sản, cách hầu hạ cô… Trong mắt cô toàn bộ đều không đáng nhắc tới.
Nhưng cậu phải thừa nhận rằng Hoắc Tây như vậy lại có sức hấp dẫn trí mạng.
Cậu có thể hiểu được, vì sao tiểu thịt tươi gọi là Bạch Khởi kia sẽ theo đuổi Hoắc Táy không buông.
Cô có sức hấp dẫn này!
Trương Sùng Quang là một người đàn ông kiêu ngạo, nhưng Hoắc Tây còn kiêu ngạo hơn.
Mỗi lần cô liếc mắt nhìn cậu, ba phần hờ hững, bảy tám phần mỉa mai đó khiến cậu rất muốn… rất muốn đè cô lên tấm kính này rồi hung hăng giày vò.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tây lại nói một cáu: “Cậu đi đi! Sau này đừng tới nữa!”
Trương Sùng Quang cực kỳ khó xử.
Cậu không đi liền, mà dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, lại pha trà giải rượu cho cô một lần nữa.
Làm xong, cậu cầm áo khoác: “Tôi đi đây!”
Hoắc Tây vẫn duy trì tư thế ban đầu, tựa đầu ở trên tấm kính thủy tinh, cô rất cao nhưng nhìn từ góc độ này thân thể cô rất mỏng manh, khuôn mặt lại cực kỳ tinh xảo, khiến cô tăng thêm một cảm giác yếu ớt.
Hầu kết Trương Sùng Quang lăn lộn.
Cuối cùng cậu vẫn không kháng cự được khát vọng trong lòng, đi qua ôm cô từ phía sau.
Là sự dịu dàng chưa từng có.
Là một loại tình cảm vượt qua nhu cầu xác thịt, trộn lẫn giữa tình thân và gợi tình, khuôn mặt của cậu dán sát vào Hoắc Tây, toàn bộ nóng đến mức như thiêu cháy, giọng Trương Sùng Quang khàn đặc: “Hoắc Tây, thật xin lỗi!”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Cậu nhẹ nhàng siết lại vòng tay, ôm cô vào trong lòng mình.
Màn đêm buông xuống.
Cậu cứ như vậy ôm cô, dán sát người cô, cảm nhận tiếng khóc than rền rĩ đang đánh sâu vào trái tim mình.
Nỗi đau của Trương Sùng Quang đến từ năm hai mươi tuối cậu lựa chọn từ bỏ Hoắc Tây, nhưng quanh đi quấn lại mấy năm nay cậu phát hiện người cậu muốn nhất vẫn là Hoắc Tây.
Cậu không biết làm thế nào để giành lại cô.
Cậu thậm chí còn không biết liệu họ còn có hy vọng nào hay chăng, và cậu chỉ biết rằng trong giờ phút này cậu muốn ôm lấy cô, như thể… như thế họ chưa từng xa nhau, như thể Hoắc Tây vẫn là người sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cậu.
Cô bằng lòng chia một nửa bên giường với cậu.
Cô bằng lòng chia một nửa bố mẹ cho cậu, cô luôn thích thay tã cho Hoắc Doãn Tư, luôn thích dẫn Hoắc Doãn Tư tới tìm cậu, cô còn thích lôi kéo cậu nhìn Tiểu Hoắc Kiều.
Rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Rõ ràng, Hoắc Tây là toàn bộ thời thanh xuân của cậu, rõ ràng cuộc sống trong biệt thự đã bù
đắp tất cả đau xót của cậu, có đoạn thời gian đó mới có Trương Sùng Quang hăng hái của ngày hôm nay.
Nhưng cậu lại ném nó đi dễ như trở bàn tay.
Trương Sùng Quang khóc, nước mắt nóng hổi, nóng đến mức trái tim hai người đều bỏng rát.
Hoắc Tây đẩy cậu ra.
Cô khép lại áo tắm, nói nhỏ: “Cậu không trở về, bố mẹ, Doãn Tư, Hoắc Kiều đều có thể chấp nhận cậu, đó là bởi vì người họ mong đợi là con trai, là anh trai, nhưng tôi thì khác, Trương Sùng Quang, tôi có mấy lần tám năm có thế chờ đợi nữa đây!”
“Chúng ta làm người thân đi!”
Không có gì đế tha thứ hay không tha thứ, Hoắc Tây nghĩ.
Nói quá nhiều sẽ thành ra già mồm!
Cô bình tĩnh như vậy, nhưng Trương Sùng Quang lại đau đến gần như mất hết cảm giác.
Cậu rời đi và đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, ngửa đầu hơi nhắm mắt.
Hồi lâu sau, cậu xuống lầu ngồi lên xe.
Tài xế đã sớm rời đi, Trương Sùng Quang ngồi ở trên xe, cũng không mở hệ thống sưởi.
Khuỷu tay cậu chống bên cửa sổ xe, ngón
tay thon dài kẹp điếu thuốc, cứ thế mà hút thuốc.
Cậu không biết phải làm gì ngoài việc hút thuốc.
Khoảng chừng hai tiếng sau, một chiếc xe thể thao chạy tới, người trên xe bước xuống khiến mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.
Là Bạch Khởi.
Tên mặt trắng có chút quan hệ với Hoắc Tây.
Nửa đêm cậu ta tới làm gì?
Trương Sùng Quang nhìn chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai kia, trong lòng nổi giận, chỉ cần nghĩ đến cậu ta và Hoắc Tây… có lẽ đã từng có một sổ quan hệ thân mật thì cậu đã không chịu nổi!
Trương Sùng Quang mở cửa xuống xe.
Bạch Khởi cũng nhìn thấy cậu, hơi hất cằm lên, hai người đàn ông im lặng nhìn nhau.
Giọng Trương Sùng Quang rất lạnh lùng: “Cậu tới làm gì?”
Trước mặt Hoắc Tây, Bạch Khởi như một người cuồng yêu, nhưng đổi mặt với Trương Sùng Quang cậu ta hoàn toàn không sợ, cậu ta cười khẩy: “Tổng Giám đốc Trương tới đây làm gì thì tôi tới đây làm cái đó?”
Trương Sùng Quang bóp tắt điếu thuốc: “Hoắc Tây ngủ rồi!”
“Thật sao!”
Bạch Khởi cười mỉa: “Vậy rất đúng lúc! Cô ấy sợ lạnh, tôi có thế ủ ấm giường cho cô ấy!”
Nói xong, Bạch Khởi chuẩn bị lên lầu.
Khi đi qua lối vào thang máy, cậu ta thành thạo nhập mật mã.
Hai mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.
Bạch Khởi mới chuẩn bị đi vào thì người phía sau chạy tới, tung một cú đấm.
Bạch Khởi bị đánh lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào tường.
Cậu ta lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười khẩy: “Không phải anh không cần cô ấy sao? Không phải là anh đã từ bỏ rồi sao? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác ở bên cạnh cô ấy nên trong lòng anh thấy khó chịu à?
Trương Sùng Quang thở hốn hển: “Cho dù như vậy, cô ấy cũng không phải của cậu!”
“Vậy sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi lộ ra vẻ giễu cợt, nhưng cậu ta không nói gì cả, bất ngờ đấm Trương Sùng Quang một đấm.
Trương Sùng Quang bị lời nói của cậu ta kích thích, nhất thời không chú ý nên chịu một cú đấm của cậu ta.
Sau đó hai người đàn ông giống như là hai giống đực man rợ, xông vào đánh nhau.
Mỗi một cú đấm đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát tới đưa họ đi.
Bạch Khởi lập tức đội mũ lên, che mặt thật kỹ, Trương Sùng Quang lập tức châm chọc cậu ta: “Sao thế, xấu hố không dám để người khác biết à!”
Bạch Khởi cười khẩy: “Anh mới phải xấu hố! Lúc nào cũng xum xoe trước mặt Hoắc Tây, cô ấy có từng để ý anh không?”
Sắc mặt Trương Sùng Quang khó coi.
Bạch Khởi lại tiếp tục kích thích cậu: “Tôi đưa thuốc cho cô ấy, sau khi uổng rượu cô ấy luôn đau đầu. Cô ấy sẵn lòng đế tôi qua đêm ở đó, còn anh, ngay cả tư cách ở nhà cô ấy cũng không có, còn không biết xấu hổ tỏ vẻ mình là bạn trai chính quy của cô ấy.”
Nói xong, Bạch Khởi hơi khó chịu nói: “Cô ấy sẽ không kết hôn, hết hy vọng đi!”
Thái độ của Trương Sùng Quang rất khác thường, không cãi lại.
Toàn thân cậu đều có vết thương, chật vật ngồi trong xe.
Cậu nhớ lại lời nói của Bạch Khởi: Hoắc Tây
sẽ không kết hôn!
Trương Sùng Quang đưa tay che mặt, Bạch Khởi lại mở miệng: “Anh cho rằng tôi và cô ấy chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ thôi sao? Trương Sùng Quang, tôi quen biết cô ấy bổn năm! Năm hai mươi tuổi bố tôi thiếu nợ cờ bạc, mang theo mẹ tôi cùng nhảy lầu, là Hoắc Tây giúp tôi trả hết nợ, cô ấy dùng chút quan hệ đưa tôi tiến vào giới giải trí.”
Hai mươi tuổi nhảy lầu…
Trương Sùng Quang hoảng hốt lắng nghe.
Tại sao, tại sao Bạch Khởi lại có cùng cảnh ngộ với cậu như vậy?
Vậy là Hoắc Tây đã đem Bạch Khởi về, nên Bạch Khởi là một Trương Sùng Quang khác, nên mấy năm nay Bạch Khởi đã thay thế vị trí của Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu, hốc mắt hơi nóng lên.
Bạch Khởi cúi đầu nói: “Vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ tất cả!”
Ngoài dự đoán của cậu ta, Trương Sùng Quang gật đầu: “Đúng!”
Trương Sùng Quang lại nhìn Bạch Khởi, nhìn khuôn mặt trắng nõn lại trẻ trung kia, bỗng dưng cậu nhận ra Bạch Khởi rất giống mình thuở hai
mươi, cậu của khi ấy đã gần như chìm vào quên lãng.
Tim của cậu bị đè nén đến mức muốn nổ tung.
Đến đồn cảnh sát, đồng chí công an ghi chép lại sự việc, hỏi bọn họ tại sao lại gây chuyện.
Trương Sùng Quang vẫn biết xấu hổ.
Nào ngờ đâu Bạch Khởi nói thẳng: “Tranh qiành tình nhân!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK