Hoắc Kiều cười mỉa.
Cô nghĩ rằng nếu như Khương Lan Thính còn coi trọng cô và coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ thì anh sẽ đến Thụy Sĩ... Cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa biết sự tồn tại của Khương Sanh.
Tất nhiên là cô cũng không muốn cãi nhau với anh ở đây.
Cô nói: "Không tệ!”
Khương Lan Thính không nói gì, ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, nhìn dáng vẻ của một người phụ nữ tồi như cô...
Hoắc Kiều cầm áo khoác, cô nói với Khương Lan Thính: "Có chuyện gì thì chúng ta nói riêng đi!Nơi này không phải địa điểm thích hợp, khiến người ta thưởng thức chuyện cười vô nghĩa.”
Lúc trước Khương Lan Thính cũng không phải là người độc mồm độc miệng nhưng lúc này anh không nhịn được.
“Bà Khương, em biến mất một năm rưỡi, có thể giải thích cho anh biết đã đi đâu không?"
Anh muốn giữ thể diện nên không khỏi hạ giọng nói: "Em có chắc là chỉ đi một mình mà không có người đàn ông khác không?"
Hoắc Kiều cảm thấy trong lòng đau xót.
Vì cô muốn chọc giận anh nên dứt khoát sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, tôi quen biết một người đàn ông mới cách đây một năm trước, dáng vẻ rất trắng trẻo và nhã nhặn, tôi rất thích anh ấy!"
Sắc mặt Khương Lan Thính trở nên rất khó coi.
Một lúc lâu sau anh mới lạnh lùng nói: "Tốt lắm bà Khương!”
Anh kéo cô đi.
Ở bên ngoài anh vốn là người phong độ nhẹ nhàng, bởi vì hai nhà Hoắc Khương không nỡ để mất người này, nhưng khi đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn thì anh lập tức trở nên thô lỗ... Có lẽ là sự nôn nóng chờ đợi gần hai năm qua, có lẽ là người đàn ông hoang dã mà cô nói đã khiến anh không còn dịu dàng nữa.
Anh gần như ném cô vào ghế sau, cũng chen mình vào theo.
Tài xế giật nảy mình: "Ngài Khương?”
"Lái xe!"
Khương Lan Thính vừa nói, vừa nâng tấm chắn phía trước lên, ngay sau đó phía sau và phía trước đã tách ra một khoảng trời nhỏ... Hoắc Kiều chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô nhìn Khương Lan Thính lại muốn nhéo cằm mình, tỏ vẻ không muốn: "Sao, muốn bạo lực à? Tôi có thể tố cáo tội anh bạo hành gia đình.”
Khương Lan Thính nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt anh có tơ máu không dễ phát hiện, còn có thoang thoảng giọt nước mắt.
Anh cũng từng thích cô say đắm.
Đáng tiếc là hôn nhân của bọn họ lại vô cùng thất bại.
Hoắc Kiều vuốt tóc, cười nhẹ: "Không định bạo lực gia đình thì chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện... Khương Lan Thính, cuộc hôn nhân này chúng ta đã định rồi! Con của chúng ta chưa đầy hai tuổi nên nó chắc chắn sẽ đi theo tôi, nó cũng sẽ được hưởng quyền thừa kế của anh, điểm này tôi sẽ không từ bỏ vì tôi không nuôi không đứa bé."
…
Đứa bé?
Dưới hai tuổi?
Trong chiếc xe chật hẹp, sắc mặt Khương Lan Thính tái nhợt, anh nghiêng đầu nhìn Hoắc Kiều, giọng nói gần như run rẩy: "Đứa nhỏ nào? Em nói rõ ràng đi.”
Nụ cười của Hoắc Kiều dần dần thu lại.
Cô mở hé cửa sổ xe, gió đêm thổi vào khiến giọng nói của cô mang chút lạnh lùng, cô nói: "Năm đó tôi từ bỏ vai diễn là vì đang mang thai. Tôi gọi điện thoại cho anh và anh mắng tôi mà không nghe giải thích. Khi đó vai trò của tôi chỉ là cấp dưới trong công ty anh thôi, làm sai chuyện sẽ bị anh quở trách, anh quên tôi là vợ anh, anh không cho tôi cơ hội giải thích, anh luôn bận rộn công việc... Tôi nói ly hôn, anh không muốn ly hôn nhưng anh cũng không cố gắng cứu vãn... Thậm chí anh còn không đến Thụy Sĩ tìm hiểu đến cùng.”
Hoắc Kiều nói tới đây, cô nghiêng đầu khẽ hỏi anh: "Chỉ vậy thôi, tôi dựa vào cái gì để muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với anh chứ! Tôi không cần một cuộc hôn nhân goá bụa như thế này!”
Khương Lan Thính vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cô nói con trai của bọn họ tên là Khương Sanh...
Anh có một đứa con trai!